Ảnh chụp có chút cũ, hẳn là chụp cách đây đã lâu.
Ảnh chụp nam nhân, có làn da trắng, đeo kính, nhìn qua rất nhã nhặn nho nhã, tuy rằng bộ dáng coi như anh tuấn, nhưng Sở Lăng Xuyên nhìn thế nào cũng đều cảm thấy nam nhân trong ảnh này không vừa mắt, làm cho anh nhớ tới rắn hổ mang, tuy bề ngoài hiền lành nhưng độc vô cùng.
'Ba, ba!' hai tiếng, Sở Lăng Xuyên khép quyển album lại, sau đó thô lỗ đặt lại trên ngăn tủ.
Anh trưng ra khuôn mặt nghiêm túc bình tĩnh, nhưng trong đầu không tự chủ được phác họa hình dạng nam nhân trong ảnh chụp, Sở Lăng Xuyên nhịn không được tưởng tượng giờ phút này đứng trước mặt mình là nam nhân kia, giật lấy kính của hắn vứt xuống mặt đất, sau đó bắt lấy vai hắn, một quyền lại một quyền đánh vào bụng nam nhân, sau đó một cước đá văng, hung hăng đấm.
Sở Lăng Xuyên đang điên cuồng tưởng tượng đánh đấm, Tố Tố và mẹ Sở vừa vặn đi ra từ phòng ngủ, nhìn vẻ mặt âm trầm đang luyện quyền cước của Sở Lăng Xuyên mà lắc đầu ngán ngẩm.
"Là sao?" Mẹ Sở trừng mắt nhìn Sở Lăng Xuyên một cái, "Vài ngày không luyện, cả người con không thoải mái có phải hay không, ở nhà điên cuồng luyện tập, không cẩn thận lại cho ta và vợ con một quyền, đến lúc ấy ta sẽ không tha cho con. Lớn như vậy còn không biết điều."
Sở Lăng Xuyên hạ cánh tay, liếc mắt nhìn Tố Tố một cái, nhìn trong tay cô mang theo một đóng đò vật liền đi qua tiếp nhận, cười nói: "Không có gì chỉ tùy tiện hoạt động gân cốt một chút thôi. Mẹ để con làm nốt cho, hai người đi nghỉ đi."
Sở Lăng Xuyên nói xong liền qua sắp xếp đồ đạc, mới phát hiện ra, Tố Tố và mẹ đóng gói năm túi đồ to, nhưng mà anh cũng không dám nói là không lấy, lập tức tìm dây thừng buộc năm túi đồ vào balô.
Vốn là muốn cùng Tố Tố nói vài điều, song mẹ lại có ở đây, rất nhiều lời muốn nói với cô cũng không thể thốt ra, một tay chỉnh trang lại đồ đạc mang theo liếc mắt nhìn Tố Tố rồi quay sang nhìn mẹ: "Được rồi, con phải đi thôi, hai người ở nhà phải chiếu cố bản thân cho tốt. Cho con gửi lời tạm biệt đến cha và anh"
Nói xong xoay người bước đi, một câu cũng không nói thêm, mẹ Sở đi ra tận ngoài cửa tiễn anh, Tố Tố cũng không thể không đi tiễn, liền đi xuống lầu tiễn Sở Lăng Xuyên, đi vào nhà xe.
Xe của Sở Lăng Xuyên là một chiếc xe BWM, anh rất dễ dàng mở cửa xe, sau đó lên xe, nói lời từ biệt với mẹ Sở và Tố Tố, rồi lái xe đi.
Mẹ Sở và Tố Tố vẫn nhìn theo đến khi xe Sở Lăng Xuyên biến mất, mẹ Sở hơi buồn rầu, còn Tố Tố thì rất bình tĩnh, cô quay đầu nhìn mẹ Sở, "Mẹ, đi lên đi, bên ngoài gió lạnh."
Mẹ Sở cũng nhìn Tố Tố, cảm thấy Tố Tố không có đau lòng khi Sở Lăng Xuyên đi, nghĩ con mình xem Tố Tố như bảo bối, vậy mà Tố Tố phỏng chừng không để Sở Lăng Xuyên vào trong mắt, trong lòng mẹ Sở có chút không thoải mái.
"Muộn rồi mẹ phải trở về, Sở Lăng Xuyên đi rồi, nếu con không có việc gì thì nên thường xuyên về nhà một chút."
Mẹ Sở nói xong liền đi, Tố Tố nhìn mẹ Sở rời đi mới xoay người trở về nơi gọi là nhà nhưng chưa mấy quen thuộc.
Buổi sáng đi đi lại lại nửa ngày, lúc này Tố Tố cảm thấy hơi mệt, trong nhà chỉ còn lại một mình cô, liền ngã nhào lên giường ngủ một giấc.
Buổi chiều cô ngủ đến hơn năm giờ, cho đến khi tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô mới tỉnh dậy.
"Ai vậy?" Tố Tố mê mang với tay lên tủ cạnh giường tiếp điện thoại, giọng nói mang theo chút buồn ngủ, mắt vẫn nhắm lại.
"Tố Tố, Tiểu Xuyên không ở nhà, buổi tối con có muốn về nhà ăn cơm không."
Là tiếng của mẹ, cơn buồn ngủ của Tố Tố tiêu đi vài phần, ánh mắt chớp chớp, nhìn lên trần nhà, buổi chiều về nhà, cũng tốt, rõ ràng buổi tối có thể ngủ trong phòng của mình ở nhà mẹ, hôm nay cô cũng chỉ có một mình ngủ qua đêm ở nhà mới này, thật là là sợ, hơn nữa, cô lại không biết nấu ăn, thật là bi kịch.
"Mẹ, con lập tức trở về, trước tiên con phải thu xếp một chút."
Tạm biệt mẹ, cúp điện thoại Tố Tố rời giường, vừa bước chân ra khỏi phòng ngủ, điện thoại trong phòng lại vang, cô đành quay trở lại nghe điện thoại, "Mẹ, còn chuyện gì nữa vậy ạ?"
"Em kêu ai là mẹ vậy hả?"
Tố Tố giật mình, đầu óc ong ong, trong điện thoại truyền đến là giọng nói của Sở Lăng Xuyên, cô còn tưởng là mẫu thân đại nhân nhà cô còn điều gì phân phó, không nghĩ tới là ông xã đại nhân đang ở đơn vị kia, Tố Tố ngáp một cái, nuốt nước bọt nói: "Anh đừng tưởng làm như vậy là hù được em."
Sở Lăng Xuyên nghe ra, ở đầu bên kia hỏi: "Không phải từ lúc anh đi em vẫn ngủ đến tận bây giờ đấy chứ?"
Tố Tố đoán Sở Lăng Xuyên đại khái nghe được giọng nói ngái ngủ của cô, miễn cưỡng trả lời: "Ừ, cảm thấy hơi mệt. Anh đã đến đơn vị rồi sao?"
Anh không chỉ đã đến đơn vị, mà đã làm việc đến bở hơi tai, nghĩ cô ngủ ba bốn tiếng, anh nhịn không được muốn trêu ghẹo cô: "Em ngủ vượt quá cả heo, heo bà."
Tố Tố nhịn không được kháng nghị, nghiêm túc, còn cảnh cáo Sở Lăng Xuyên: "Đồng chí Sở Lăng Xuyên, tôi trịnh trọng cảnh cáo anh, không cho phép anh đặt biệt danh cho tôi. Cái gì mà heo bà, thật sự là khó nghe."
"Bảo bối nhỏ." Sở Lăng Xuyên cũng thức thời sửa lại xưng hô, "Anh cũng trịnh trọng đề xuất yêu cầu với em, chúng ta đã có quan hệ thân mật đến mức này, có thể hay không không chỉ gọi tên của anh, anh thực tức giận nếu em không kêu tên anh đấy, anh muốn em đổi xưng hô."
Tố Tố nhịn không được oán thầm, nam nhân này được voi đòi tiên, nhưng mà trong lòng cũng nhịn không được nghĩ anh thật đen tối, nghĩ rồi nở nụ cười, nói: "Kia phải gọi anh là cái gì? Hắc than? Hay Hắc Tử?"
"Bảo bối nhỏ, phải gọi là anh Lăng Xuyên!"
"Bảo bối nhỏ, kêu ông xã đi!"
Bên kia là một màn tiếng rống, làm lỗ tai cô ong ong, không phải tiếng Sở Lăng Xuyên, cũng không phải tiếng một người rống, mà là tiếng của một đám người, tiếp theo bên kia truyền đến tiếng cười râm ran, Tố Tố nghe thấy mặt không tự chủ được đỏ ửng lên.
Tiếp theo lại là âm thanh vui đùa ầm ĩ hòa lẫn với tiếng cười mắng, sau đó ống nghe đột nhiên im lặng, truyền đến tiếng Sở Lăng Xuyên: "Đừng để ý, mọi người không có ác ý, đám xú tiểu tử này, tí nữa anh sẽ thu thập bọn họ."
Sở Lăng Xuyên không cho cô trả lời, lúc Tố Tố cảm thấy không biết nên nói gì, Sở Lăng Xuyên liền nói: "Mật mã thẻ tín dụng là ***, thẻ anh để ở trong quyển album, tài chính anh đều giao cho em, thích cái gì mua cái đấy."
"Pip pip pip... ." Tố Tố còn chưa kịp nói đầu bên kia đã cúp máy, kỳ thật cô muốn hỏi, tiền anh đều đưa hết cho cô, anh bình thường muốn dùng đến tiền phải làm sao bây giờ? Nam nhân này thật không cho người ta cơ hội để nói.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận