Uông Cảnh Dương không ngờ Lâm Yên đột nhiên tỉnh lại, liền bị doạ trực tiếp té xuống, đến nửa ngày mới vịn eo bò dậy.
“Đệch mẹ! Bà làm gì vậy Lâm Yên? Ông đây xém bị bà doạ đến bệnh tim!!”
Thần sắc trên mặt cô gái trong nháy mắt có chút lo sợ, có điều, rất nhanh liền khôi phục lại như bình thường, đáy mắt hiện rõ ý đã hiểu thấu.
Chỉ nhìn thấy con ngươi lúc nãy còn sa sút tinh thần, ảm đạm, trong chớp mắt như một viên minh châu đã lau đi lớp bụi trần, phát ra ánh sáng lành lạnh. Nghe thấy tiếng, cô liếc nhìn Uông Cảnh Dương, nhàn nhạt mở miệng nói: “Nếu không làm việc trái lương tâm, ông sợ cái gì.”
“Tôi…” – Uông Cảnh Dương thật đúng là cmn chột dạ, cưỡng ép giải thích: “Tôi là thấy trên mặt bà có dính cái gì đó, muốn giúp bà lấy ra thôi. Không phải bà cho rằng tôi muốn làm gì chứ?”
“Có đúng không?” – Lâm Yên nhàn nhạt cười, từ chối cho ý kiến.
Nhưng cái hành động kia, lại làm cho Uông Cảnh Dương kinh hoàng cảm thấy toàn bộ tâm tư bị xuyên thủng.
Thậm chí đối mặt với địch thủ mạnh như thế này có cảm giác áp bách đáng sợ…
Moé! Cái tình huống gì đây…
Uông Cảnh Dương nhịn không được mở miệng: “Lâm Yên, bà bị quỷ nhập à? Tại sao đột nhiên lại… hơi hơi ớn lạnh vậy…”
Trong nháy mắt, ánh mắt đó mở to, quả thực doạ chết anh!
Uông Cảnh Dương một bên tự nhủ hỏng bét rồi, vội vàng chuyển chủ đề: “Lâm Yên, lời tôi vừa nói bà có nghe không? Bà nếu không có tính toán gì thì đến chỗ tôi ở đi, tránh khỏi bị mợ bà khinh bỉ!”
Lâm Yên nhìn anh ta một cái: “Không cần.”
Uông Cảnh Dương nghĩ cô không muốn làm phiền mình, khuyên nhủ nói: “Tôi với bà còn khách khí cái gì, phòng kia của tôi dẫu sao vẫn còn trống!”
Lâm Yên cầm lên một xâu xiên nướng trên bàn, có điều hình như không có ý ăn, chỉ là nhìn một chút, thuận miệng nói: “Có chỗ đi rồi.”
Uông Cảnh Dương thần sắc bất đắc dĩ: “Nếu bà thực sự ngại, chờ bà kiếm được tiền thì trả tiền thuê nhà cho tôi! Đừng có cố tỏ mạnh mẽ, bà ở Đế Đô này không có bạn bè, người thân, còn có thể đi chỗ nào chứ?”
Lâm Yên: “Nơi của bạn trai tôi.”
Uông Cảnh Dương: “…!!!”
Uông Cảnh Dương ngu ngơ, xiên nướng trong tay rơi “bẹp” xuống đất.
“Bà… Bà nói cái gì?” – Uông Cảnh Dương như người vừa bị đánh một cú cảnh cáo.
Bạn trai? Cô ấy có bạn trai khi nào?
Lâm Yên chia tay Hàn Dật Hiên, đến bây giờ đến ra ngoài còn không ra, làm sao có khả năng có bạn trai chứ?
Anh hoàn toàn không biết!
“Cảm ơn đã mời.”
Lâm Yên nói xong, trực tiếp đứng dậy rời đi, thanh âm thanh lãnh xa cách tan dần trong gió đêm…
Chỉ còn Uông Cảnh Dương ngồi tại chỗ, nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Yên rời đi, cõi lòng tan nát thành nhân bánh sủi cảo…
Có bạn trai đúng là có khác, thái độ nói chuyện với anh đều lãnh đạm!!!
….
Cùng lúc đó, một bên khác, Bùi Duật Thành lần nữa bất tỉnh, trong lòng Bùi Nam Nhứ liền đại loạn.
Đang chuẩn bị tranh thủ thời gian đưa người đi bệnh viện, đột nhiên cửa xe bị người khác gõ vang.
Bùi Nam Nhứ hạ cửa xe xuống, liền nhìn thấy người đứng bên ngoài xe lại là Lâm Yên.
“Cô… Lâm Yên?”
Cô gái trực tiếp mở cửa xe, ngồi xuống phía sau ngay bên cạnh Bùi Duật Thành: “Không cần đi bệnh viện, về Vân Gian Thuỷ Trang.
Đáy mắt Bùi Nam Nhứ hiện lên sự cảnh giác: “Cô chính là người? Có quan hệ gì gì đó với anh tôi?”
Kỳ quái… Đây không phải lần đầu tiên anh phát hiện…
Ngữ khí nói chuyện của cô gái này, khiến anh không tự chủ được mà phục tùng.
Vẻ điềm tĩnh, lạnh lùng trên mặt cô gái không chút thay đổi, hỏi ngược lại: “Anh của anh chưa nói qua quan hệ của chúng tôi?”
Bùi Nam Nhứ lập tức nín lặng: “…”
Mặc dù anh hoàn toàn không hiểu được tại sao, nhưng mà… có thể khiến đại ca anh nói ra “mối quan hệ thân mật nhất” như vậy. Cô gái này… tuyệt đối không bình thường…
Ít nhất, đối với đại ca của mình, anh có thể tin tưởng.
Sau một hồi đấu tranh, cuối cùng Bùi Nam Nhứ lựa chọn lái xe về Vân Gian Thuỷ Trang.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận