Cô….
Cô ngủ với Bùi Duật Thành?
Cô ăn gan hùm mật gấu sao!!!
Lâm Yên trở mình một cái đứng lên, thất kinh giải thích: “Cái này làm sao có khả năng được! Bùi tiên sinh, tôi cảm thấy giữa hai chúng ta khẳng định có hiểu lầm, coi như cho tôi mượn một trăm lá gan, tôi cũng không dám bất kính với ngài như thế nha…”
*Thất kinh: sợ hãi, sợ đến mức mất cả tinh thần.
Ngón tay thon dài của Bùi Duật Thành kẹp điếu thuốc đã cháy một nửa, con ngươi lười biếng khẽ nhắm nâng lên nhìn cô: “Đã bất kính.”
Lâm Yên: “…”
Đã… đã bất kính…
Ai đó tới cứu cô với…
Thấy Lâm Yên không nói, Bùi Duật Thành ánh mắt lạnh lùng lườm cô một cái: “Còn điều gì muốn nói?”
Lâm Yên vùng vẫy giãy chết: “Có! Bùi tiên sinh, tôi có một vấn đề rất quan trọng, ngài nói đã… Nói tôi… tôi bất kính với ngài… Vậy… Vậy tôi cuối cùng làm thế nào… thế nào thành công?”
Cô nếu có bản lĩnh ngủ với Bùi Duật Thành, cô sao không lên trời luôn!
Ngón tay thon dài của Bùi Duật Thành kẹp lấy điếu thuốc, tay khác nghiêng đỡ lấy trán, đuôi lông mày vươn lấy khói thuốc có chút giương lên: “Cô là mong tôi… giúp cô nhớ lại một chút?”
“Khụ khụ khụ…” – Lâm Yên bị doạ đến mặt mũi trắng bệch: “Không! Không cần! Tôi không có… không có ý đó!”
Lâm Yên bị ép bỏ qua vấn đề này.
Cái này cô xử lý thế nào đây?
Lâm Yên lòng nóng như lửa đốt, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Bùi tiên sinh… Nếu như nói tôi với ngài… Tôi thật sự hoàn toàn không nhớ rõ… Ngài tin không?”
Nhìn bộ dạng sợ sệt của cô, đáy mắt Bùi Duật Thành hiện lên ý cười đơn thuần: “Đương nhiên tin tưởng.”
Rốt cuộc tin tưởng!
Mắt Lâm Yên sáng lên, mặt mũi tràn đầy kích động thì nghe Bùi Duật Thành mở miệng: “Dù sao, một người con gái bội tình bạc nghĩa, lý do hoang đường nào mà nghĩ chẳng ra?”
Lâm Yên: “…”
Đệch!
Cô! Thật! Không! Có! Mà!
Đối với Bùi Duật Thành cái gì mà bội tình bạc nghĩa, cũng quá doạ người đi!
Chẳng lẽ… cô thật sự quên gì sao?
Đúng lúc này, trong đầu Lâm Yên đột nhiên loé lên một tia sáng.
Cô giống như… đã biết chuyện là như thế nào!
Tại sao trước đó đã làm nhiều chuyện như thế cô lại không có chút ký ức nào!
Đại náo bữa tiệc sinh nhật của Lâm Thư Nhã…
Quen biết Bùi Nam Nhứ…
Đều là bởi vì cô…
Nhân cách phân liệt!!!
Nếu là như vậy, mọi chuyện đều có thể giải thích.
“Đệch… Mình… mình không phải tinh thần có vấn đề… Nhân cách phân liệt chứ…” – Lâm Yên kinh hoàng ngồi lẩm bẩm.
Bùi Duật Thành nghe được giọng cô thầm thì, khoé miệng không dễ gì phát giác tựa hồ nhếch lên một cái: “…”
Lâm Yên nghĩ tới đây, bắt đầu nhức đầu, nếu như cô trực tiếp nói với Bùi Duật Thành mình bị nhân cách phân liệt, ngủ với anh là nhân cách khác, không phải cô, không biết Bùi Duật Thành có bỏ qua cho mình không?
Lâm Yên cẩn thận suy nghĩ một chút, rồi mới phát hiện, không có khả năng này cho lắm…
Coi như phân liệt, chuyện này xem ra cũng tốt với cô chứ!
Nếu quả thật chân tướng chuyện kia là vậy, thế… thế cô cũng quá bị thiệt thòi rồi?
Hậu quả cần cô đến gánh, thế nhưng ngủ thế nào, một chút ký ức đều không có!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận