Nhân cách thứ hai của cô với Bùi Duật Thành rốt cuộc quan hệ thế nào.
Sẽ không phải nhân lúc cô không biết gì làm chuyện kỳ lạ chứ?
Cái loại trạng thái cảm giác không biết gì này thật quá bi thảm, bất cứ lúc nào nào cũng có thể giẫm phải mìn rơi xuống hố.
Hiện tại Lâm Yên một câu cũng không dám nói.
Lúc này, tiếng đập cửa vang lên.
Bùi Duật Thành: “Vào đi.”
Lâm Yên thừa cơ hội vội vàng bay ra xa, sau đó vô thức nhìn về phía hướng tiếng bước chân đang truyền đến. Một giây sau, liền si ngốc sững sờ ra đó —
Bùi Nam Nhứ!!!
Ảnh đế Bùi Nam Nhứ!
Thần tượng của cô! Nam Thần!
“Anh…” – Bùi Nam Nhứ đẩy cửa tiến vào, hướng đến chỗ Bùi Duật Thành gọi một tiếng.
Lúc này, trên người Bùi Nam Nhứ mặc một bộ đồ ở nhà giản dị và thoải mái, ý cười dịu dàng như gió xuân hiện trên gương mặt, cả người chiếu lên lấp lánh!
Lâm Yên cảm thấy trong phút chốc toàn bộ ánh sáng trên thế giới đều tập trung vào hết người đàn ông này.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Bùi Nam Nhứ mặc đồ ở nhà, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng Bùi Nam Nhứ thân thiết như vậy.
Ngày bình thường, hình tượng Bùi Nam Nhứ mặc dù luôn luôn ôn nhu thân thiết, nhưng Lâm Yên có thể cảm thấy được loại ôn nhu đó mang theo cảm giác vô cùng xa cách, cao cao tại thượng, không thể chạm đến.
Đối với fan hâm mộ bọn cô mà nói, vĩnh viễn là sự tồn tại bên trên bệ thờ.
Nhưng khoảnh khắc trước mặt, ngay lúc Bùi Nam Nhứ đẩy cửa bước vào, cô dường như nhìn thấy từ một nam thần từ bệ thờ hoá thành pháo hoa chốn nhân gian.
“Lâm tiểu thư.” – Bùi Nam Nhứ nhìn thấy cô, có chút gật đầu, xem như chào hỏi qua.
Tuy nhiên…
Ngay khi ánh mắt Bùi Nam Nhứ nhìn về phía Bùi Duật Thành, loại cảm giác khách khí xa cách kia liền trở nên thân thiết.
Có điều, như thế cũng đã đủ để Lâm Yên kích động đến thụ sủng nhược kinh rồi.
*Thụ sủng nhược kinh: Được sủng đến sợ.
Dù sao, đây cũng là lần đầu tiên cô nói chuyện với Bùi Nam Nhứ gần như vậy, lần trước đó cô một chút ký ức cũng không có.
Lâm Yên ngây ngốc cả nửa ngày, cuối cùng cũng mở miệng lắp bắp nói: “Bùi ảnh đế… Anh…Chào anh!”
Nói xong, ánh mắt vẫn như cũ không thể khống chế nhìn về người Bùi Nam Nhứ.
Loại tâm tình của fan hâm mộ nhỏ bé này khi nhìn thấy thần tượng thật khó kiềm chế…
Có điều…
Rất nhanh Lâm Yên liền cảm thấy có dự cảm không lành.
Người đàn ông ngồi bên cạnh cô, ánh mắt phía sau thấu kính phát ra ánh sáng lạnh lẽo, ngón tay thon dài hơi cong gõ nhẹ nhàng lên tay vịn ghế sô pha: “Nhìn đẹp không?”
Ba chữ lơ đãng ngắn ngủi này, khiến Lâm Yên cảm thấy một cơn lạnh bò dọc theo sống lưng lên tới đỉnh đầu: “…”
Nói đẹp?
Nhân cách thứ hai của cô ở với người ta cả buổi tối, quay đầu liền khen người đàn ông khác đẹp, đây không phải ở trước mặt Bùi Duật Thành bôi xanh mặt anh ta sao?
Nói không đẹp?
Sao có thể nói nam thần không đẹp chứ?
Cái này không thể nghi ngờ, là một vấn đề lấy mạng…
Vào lúc này, đại não Lâm Yên vận hết sức Hồng hoang chi lực cả đời mình, hít một hơi sâu: “Đẹp… Nhìn đẹp!”
*Hồng hoang chi lực: Sức mạnh từ thuở sơ khai tạo ra trời đất.
Lâm Yên tiếp tục nói: “Bùi ảnh đế tất nhiên nhìn đẹp mắt, dù sao cũng là em trai ngài! Làm sao khó coi được!
Bùi Duật Thành nghe thế, ánh mắt nhìn không thấu cảm xúc tựa hồ hiện lên ý cười không dễ dàng phát giác.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận