“Giáo sư Hạ… Tôi cảm thấy không đúng, tôi tuyệt đối có nhân cách phân liệt! Nếu không ông khám lại cho tôi xem thế nào?” – Lâm Yên nhìn chằm chằm Hạ Thuỵ Uyên.
“Lâm tiểu thư, cô quá lo lắng rồi. Cô phải tôn trọng khoa học, tin tưởng bác sĩ.” – Hạ Thuỵ Uyên cau mày.
“Giáo sư Hạ, không phải tôi không tin khoa học với bác sĩ, tôi chủ yếu là không tin chính mình!” – Lâm Yên nói.
“Haha, Lâm tiểu thư, nếu cô biết án lệ kinh điển nhân cách phân liệt ở nước ngoài, vậy hẳn biết quyền uy của tôi. Tôi nói không có, thì cô không có.” – Hạ Thuỵ Uyên cười nói.
“Tôi vẫn cảm thấy…” – Mặt mũi Lâm Yên tràn đầy do dự.
“Lâm tiểu thư, bằng không cô đi xem bác sĩ khác?” – Cuối cùng, Hạ Thuỵ Uyên nhéo nhéo mi tâm.
“Bác sĩ khác? Còn có bác sĩ lợi hại hơn ông sao?” – Lâm Yên vội hỏi.
Ông lão mỉm cười khiêm tốn: “Chỉ sợ không có.”
Lâm Yên: “….”
“Thật xin lỗi, làm phiền rồi.”
Cuối cùng, Lâm Yên chỉ có thể xám xịt rời đi.
Ngay cả chuyên gia lĩnh vực này Hạ Thuỵ Uyên nói không có vấn đề gì, nên chắc cô không có vấn đề gì thật.
Chẳng lẽ là… Quỷ nhập vào người?
Chờ Lâm Yên rời đi, ông lão cầm điện thoại lên, bấm.
“Bùi tiên sinh, chuyện ngài giao đã hoàn thành. Vâng, Lâm tiểu thư không có nghi ngờ.”
…..
Đi bệnh viện kiểm tra qua, Lâm Yên thoáng chút yên tâm.
Sau đó, cô rốt cuộc nhớ tới người nào đó bị cô lãng quên.
“Này, Cẩu tử…”
Gần như ngay khi Lâm Yên vừa gọi, đầu bên kia đã kết nối, lập tức truyền đến giọng nói kích động của Uông Cảnh Dương: “Đệch mẹ! Lâm Yên bà, cái đồ thấy sắc quên nghĩa, cuối cùng cũng biết trả lời điện thoại của tôi à!”
Lâm Yên bất đắc dĩ bật cười: “Tối hôm qua tôi có nói điều gì kỳ quái với ông không?”
Uông Cảnh Dương lập tức nói: “Đâu chỉ kỳ quái, quả thực đáng sợ. Tối hôm qua tôi hỏi bà có muốn đến chỗ tôi ở hay không, bà nói bà có chỗ đi rồi, còn nói muốn đến chỗ bạn trai bà! Cho nên… bà rốt cuộc có bạn trai khi nào?”
Lâm Yên sửng sốt một chút, không nghĩ tối hôm qua cô còn nói như vậy: “Tôi nói sao?”
Uông Cảnh Dương: “Tất nhiên rồi! Tối hôm qua chính miệng bà nói!”
Lâm Yên bất đắc dĩ nói: “Gần đây trí nhớ tôi có chút giảm sút, huống chi tối qua tôi còn uống chút rượu, uống nhiều rồi nói lung tung ông cũng tin?”
Uông Cảnh Dương sợ ngây người: “Đệch! Ông già nhà bà Lâm Yên! Bà hại tôi cả đêm không ngủ, kết quả bà nói tôi là bà nói lung tung?”
Lâm Yên có chút im lặng: “Ông vì cái này mà một đêm không ngủ? Ông sao?”
Uông Cảnh Dương hơi chột dạ, ho nhẹ một tiếng: “Tôi không phải vì tò mò sao chứ….”
Uông Cảnh Dương dường như có chút không yên lòng: “Bà bây giờ là tỉnh táo sao? Bà thật là không có bạn trai chứ?”
Lâm Yên: “Thật không có! Hiện tại nội tâm tôi là tứ đại giai không, chỉ có kiếm tiền!”
*Tứ đại giai không: Trên google giải thích hơi khó hiểu nên mị tóm lại nghĩa của nó là mọi thứ xung quanh đều không màng. (●>ω<●)
Uông Cảnh Dương: “…” – Lời của bà là thật sao.
Lâm Yên: “Không thèm nghe ông nói nữa, tôi phải đi tìm việc. Nếu tháng sau tôi còn chưa đóng nổi tiền nhà thì nhờ vào ông vậy!”
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Yên hít một hơi thật sâu, cuốn trôi những tất cả mọi lộn xộn trong tâm trí.
Mặc dù sau khi gặp bác sĩ cô còn nhiều nghi vấn chưa giải quyết được, nhưng đối với việc không thể thoả mãn vấn đề ấm no, thì mọi việc đều không quan trọng.
Việc cấp bách là cô phải đi kiếm tiền. Nếu không đừng nói tiền thuê nhà, xem bệnh cũng không có tiền trả, cô không có khả năng ngày nào cũng có vận khí tốt như vậy.
Ngơ ngơ ngác ngác lâu như vậy rồi, cũng nên tỉnh lại.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận