“Đạo diễn Khương, tôi cảm thấy người này không thích hợp.” – Bỗng nhiên, Hạ San San nhìn về phía đạo diễn Khương Nhất Minh, trong ánh mắt chứa sự cảnh báo mạnh mẽ.
“Vì cái gì không thích hợp, tôi cho rằng thích hợp, huống chi chỉ một vai diễn viên quần chúng.” – Khương Nhất Minh cau mày nói.
“Ai, lão Khương, Hạ tiểu thư đã nói rồi, vẫn là quên đi thôi… Vả lại, tôi cho rằng vị Lâm tiểu thư này hoàn toàn chính xác không phù hợp với bộ phim này của chúng ta…” – Phùng An Hoa trong nháy mắt phản chiến.
Hoàn toàn không cần thiết vì cô gái này mà đắc tội Hạ San San!
“Ông là đạo diễn hay tôi là đạo diễn?” – Khương Nhất Minh lạnh giọng quát.
Hạ San San bên kia ông đã nhịn, cũng thỏa hiệp rồi, hiện tại muốn ông làm cho Lâm Yên ngay cả vai quần chúng cũng không diễn được?
Vậy quyền lợi của đạo diễn ông ở đâu?
Thấy Khương Nhất Minh kiên định như vậy, Phùng An Hoa cũng phạm vào cái khó, thế này làm sao xử lý?
“A…. Được, đạo diễn Khương đã nói như vậy, tôi cũng không còn cách nào, có điều, đạo diễn Khương phải suy nghĩ thật kỹ. ” – Hạ San San lạnh giọng cười một tiếng, chợt lấy điện thoại di động ra, bấm số của Lâm Thư Nhã.
Điện thoại sau khi kết nối, giọng Hạ San San rất nhẹ, trực tiếp đem mọi chuyện báo cho Lâm Thư Nhã.
“Lâm Yên…?” – Sau khi biết được hết thảy ở đầu bên kia điện thoại, Lâm Thư Nhã cúp điện thoại.
Không nghĩ tới, Hạ San San này hoàn toàn có chút tích sự, vai nữ tổng giám đốc bá đạo này đúng là để cho cô ta nắm lấy.
Vốn dĩ Lâm Thư Nhã căn bản không chút để bụng, chỉ tuỳ tiện giúp Hạ San San một chuyện, để cô ta đi thử xem thôi.
Tuy nhiên, biết Lâm Yên bị nhìn trúng, được giữ lại diễn vai phụ, thậm chí Khương Nhất Minh còn tán dương trước mặt mọi người, Lâm Thư Nhã không thể không nghiêm túc.
Lúc này, Lâm Thư Nhã gọi điện cho cao tầng giải trí Đỉnh Phong.
“Anh Chu… Phải, chính là tình huống như vậy, chuyện này làm phiền anh rồi.”
Lâm Thư Nhã sau khi cúp điện thoại, khoé miệng có chút giương lên, vẽ ra một nụ cười lạnh lùng: “Lâm Yên, ngược lại tao muốn xem xem, Khương Nhất Minh kia, có dám dùng mày hay không!”
……
Cùng lúc đó, ở studio.
Bầu không khí đang lâm vào cục diện bế tắc, một người đàn ông mặc Âu phục giày da đẩy cửa đi đến.
Nhìn thấy người đàn ông, Phùng An Hoa trên mặt tươi cười, lập tức nghênh đón: “Nha, quản lí Chu, sao ngài lại đến đây!”
Chu Phong đi đến bên cạnh Khương Nhất Minh, đầu tiên liếc qua Lâm Yên, rồi chợt nhìn sang Khương Nhất Minh không nói hai lời trực tiếp mở miệng ra lệnh: “Người này bị loại, diễn viên quần chúng cũng không cần cô ta.”
“Cái gì?!” – Khương Nhất Minh nhíu chặt lông mày.
Tình huống này, làm cho mấy nữ nghệ sĩ ở đây đối với Hạ San San phải lau mắt mà nhìn, không nghĩ tới Hạ San San lợi hại như vậy, hậu trường lại là Chu Phong của bộ phận đầu tư giải trí Đỉnh Phong.
Khó trách có thể xen ngang!
Hạ San San nói không, Lâm Yên kia, ngay cả vai quần chúng cũng không thể diễn!
“Quản lí Chu, ngài nghe tôi nói…”
Khương Nhất Minh muốn mở miệng nói gì đó, liền bị Chu Phong phất tay cắt ngang: “Tôi nói rất rõ ràng rồi.”
Một bên, Vương Xảo Tuệ cười lạnh không thôi, Hạ san San thì hai tay ôm ngực, mười phần khinh thường lườm Lâm Yên một chút.
Cuối cùng, Khương Nhất Minh cắn răng, không nói gì thêm.
Vị quản lý Chu kia nhìn về phía Lâm Yên, mặt không chút thay đổi, nói: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, đi đi.”
Lâm Yên không hề động đậy, đứng yên tại chỗ, một đôi mắt thanh lãnh dò xét trên người Chu Phong.
“Nhìn cái gì?!” – Chu tổng lạnh giọng quát.
“Ông là người phụ trách đầu tư giải trí Đỉnh Phong… Chu Phong.” – Lâm Yên lãnh đạm lên tiếng, như là đang nhớ lại một nhân vật nhỏ bé không quan trọng.
“Thế nào, tôi còn có thể giả mạo sao?” – Chu Phong cười lạnh.
Lâm Yên hơi nheo con ngươi lại, chợt thanh âm lạnh lẽo, con ngươi chậm rãi rơi xuống mặt người đàn ông, không nhanh không chậm nói: “Lạm dụng chức quyền, làm việc thiên tư… Chỉ sợ quản lí Chu sẽ lập tức bị Giải trí Đỉnh Phong xoá tên, chi bằng bây giờ đi về thu dọn đồ đạc.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận