Hàn Dật Hiên biết tính Lâm Yên tính tình nhẹ nhàng, hờ hững.
Quen biết 2 năm, Hàn Dật Hiên chưa từng thấy Lâm Yên động tay với người khác.
Huống chi, cô thương yêu nhất là người em gái này.
Không nghĩ đến, thế mà cô ấy lại ra tay với Lâm Thư Nhã nặng như thế.
Hàn Dật Hiên vừa tức vừa đau lòng, bước qua hai ba bước, đầu tiên ôm Thư Sách vào lồng ngực mình, tiếp đó không để ý đến hình tượng, quát lớn vào Lâm Yên: “Lâm Yên, cô điên rồi sao? Tại sao cô lại ra tay đánh người?”
Lâm Yên lạnh lùng ngẩng đầu một cái, ánh mắt đó làm cho Hàn Dật Hiên ôm Lâm Thư Nhã phải lùi mấy bước.
Quá doạ người!
Đây căn bản không phải Lâm Yên bị hắn sai khiến 2 năm, bị hắn lừa gạt mà đần độn kiếm tiền cho hắn.
Ánh mắt này bình tĩnh lại sắc bén vô cùng, mang khí tràng mạnh mẽ chấn động lòng người.
Dù Hàn Dật Hiên từ nhỏ đến lớn, không thiếu kinh nghiệm quan hệ với giới thượng vị cao tầng nhưng cũng bị ánh mắt này làm cho kinh hồn.
Lâm Yên mắt lạnh như băng lướt qua người Hàn Dật Hiên cùng Lâm Thư Nhã khiến cả hai đều co rúm người lại.
Sau đó, Lâm Yên mở miệng, vẫn là giọng nói đó, thanh âm đó nhưng lại tựa như rót vào một linh hồn cường thế.
“Thế nào, một bạt tay đã chịu không nổi? Cô ngày hôm đó không phải quỳ trước mặt tôi, nói rằng chỉ cần tôi mang Hàn Dật Hiên tặng cho cô thì dù có chịu thiên đao vạn quả, cô cũng nguyện ý?”
*Thiên đao vạn quả: Hình phạt băm thành trăm mảnh.
Khách khứa xung quanh nghe xong, lập tức câm như hến, tốp ba tốp năm tụm đầu ghé tai nhau.
Còn có chuyện như thế này?
Lâm Thư Nhã không nghĩ tới Lâm Yên luôn luôn nhẫn nhịn lại đột nhiên cường thế như vậy, lập tức luống cuống.
Cô kiêng kỵ nhìn Lâm Yên, lo lắng mọi người xung quanh tin Lâm Yên. Rất nhanh, cô liền trấn tĩnh lại: “Cô từ đâu xuất hiện, ở đây nói hươu nói vượn, tôi với anh Dật Hiên là lưỡng tình tương duyệt, môn đăng hộ đối,…”
*Lưỡng tình tương duyệt: Hai bên đều có ý.
Lâm Thư Nhã dừng một chút, cố tình liếc qua một thân đồ vỉa hè của Lâm Yên một cái: “Cô nói lời này, cảm thấy sẽ có người tin sao?”
Nghe Lâm Thư Nhã nói vậy, khách khứa cũng cười nhạo.
“Ồ” – Lâm Yên vô tình cười cười – “Lưỡng tình tương duyệt?”
Lúc nói chuyện Lâm Yên nhìn Lâm Thư Nhã, khiến cho Lâm Thư Nhã trái tim phát run.
Lúc không nói lời nào, trái tim Lâm Thư Nhã càng cảm thấy run rẩy.
Ngay lúc Lâm Thư Nhã chuẩn bị đưa Lâm Yên ra ngoài, liền thấy Lâm Yên chỉ về phía hồ bơi: “Thế này, chúng ta đánh cược một lần.”
Lâm Thư Nhã không hiểu cảm thấy nguy hiểm, cũng không muốn nhiều lời với một Lâm Yên đột nhiên biến thành người khác này.
Nói không chừng, Lâm Yên bị cô ép đến đường cùng nên điên rồi.
Cùng kẻ điên cược cái gì chứ?
Lâm Yên mặt không đổi, tiếp tục nói: “Tôi với Lâm Thư Nhã đều không biết bơi, nhưng mà Hàn Dật Hiên, anh biết bơi.”
Cô ngừng một chút, trong đáy mắt hiện lên ý cười, ý cười đó làm cho kẻ khác phải sợ hãi: “Hàn tiên sinh, nếu tôi cùng Lâm Thư Nhã tiểu thư cùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai?”
Lâm Thư Nhã nghe xong, nhìn Lâm Yên không khác gì nhìn một tên đần.
Hàn Dật Hiên đương nhiên sẽ cứu cô, cái này còn phải hỏi sao?
Lâm Yên nhìn thấy hết biểu lộ trong ánh mắt của Lâm Thư Nhã, thần sắc nhàn nhạt tiếp tục nói: “Thế nào, Lâm Thư Nhã, muốn cược chứ?”
Lâm Thư Nhã cười nhạo một tiếng: “Loại chuyện này, còn phải cược sao? Tôi không muốn phải cùng một người phụ nữ điên làm chuyện này!”
Đáy mắt Lâm Yên hiện lên một tia sắc lạnh khiến người khác sợ hãi: “Sợ thua?”
Lâm Thư Nhã không biết tại sao đêm nay Lâm Yên lại khác thường như vậy, nhưng cô ta lại thành công bị khơi dậy sự thắng thua: “Nực cười, sợ thua sao? Tôi mới là người anh Dật Hiên yêu nhất…”
Hàn Dật Hiên ánh mắt kiên định đứng bên cạnh gật đầu phụ hoạ.
Trans: Khi nào có Dật Hiên bên cạnh thì mình sẽ đổi xưng hô của Thư Nhã – Lâm Yên là “tôi – cô” hoặc lúc Thư Nhã “ngây thơ, trong sáng” (vd trước mặt nhà báo,…) là “chị – em”, ở riêng với nhau là “Mày – Tao”.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận