Bùi Duật Thành tựa hồ như không nóng nảy, cứ như vậy hững hờ nhìn cô, chờ cô trả lời.
Lâm yên cảm giác trên đỉnh đầu mình đang treo một thanh hổ đầu trát*, lúc nào cũng có thể rơi xuống…
*Hổ đầu trát: Dao cắt hình đầu hổ.
Thời gian từng giờ từng phút trôi qua…
Lâm Yên biết đưa đầu ra cũng chết, rụt đầu ra cũng chết, thế là hít sâu một hơi, mở miệng nói: “Bùi tổng, là như thế này… Ngài phong thái như thần, anh tuấn tiêu sái, khí vũ hiên ngang, tài trí hơn người biết bày mưu tính kế. Từ khi tôi thấy ngài trên TV liền thất hồn điên đảo nhớ mãi không quên, ngày nhớ đêm mong. Ngài biết không, nếm vị ngọt có 100 cách, ăn kẹo, ăn bánh và nhớ đến ngài 98 lần!
Sẽ vì ngài mà làm ra đủ loại bất kính, cái này tôi thực sự không thể khống chế, bởi vì vẻ đẹp của Bùi tổng ngài – nhan sắc thịnh thế, tư thái như thiên nhân*…
*Nguyên tác là “mỹ nhan thịnh thế thiên nhân chi tư”
Lâm Yên càng nói về sau càng đinh tai nhức óc, phòng bệnh yên tĩnh đại khái chỉ có 3 giây đồng hồ.
“Ồ…”
Sau đó, theo âm thanh trầm thấp đâm vào lòng người mềm mại, chỉ thấy Bùi Duật Thành trên giường bệnh, ý cười trong đáy mắt trong phút chốc như sông băng tan ra hoá thành dòng nước chảy róc rách.
Trước đó, trong đáy mắt Bùi Duật Thành không để ý cười cũng không hề có nhiệt độ.
Còn cô là lần đầu nhìn thấy Bùi Duật Thành cười như thế… Đẹp mắt như vậy…
Hại dân hại nước như vậy….
Thế nào là cười một khắc khuynh nước khuynh thành, cô xem như cảm nhận được sâu sắc!
Lâm Yên trực tiếp nhìn đến ngây người.
Lúc đầu, vừa rồi kia cô còn cảm thấy nói đến xấu hổ.
Nhưng bây giờ, một màn trước mắt đây, cô chỉ cảm thấy lời nói của mình quả thực tầm thường.
Cảm giác áp bách trên người Bùi Duật Thành theo ý cười trong đáy mắt tiêu tán đi không ít, đối với đáp án của cô lần này nói: “Rất hợp vần.”
Bùi Duật Thành dừng một chút, hỏi: “Vừa nghĩ ra?”
Nói bóng gió, đang biện?
Lâm Yên nuốt nước bọt, vội nói: “Sao có thể nha! Đây là xuất phát từ nội tâm của tôi đó! Cho nên mới có thể thốt ra!”
Bùi Duật Thành: “Nghe Lâm tiểu thư nói vậy, dường như có thể tha thứ?”
Lâm Yên nhạy cảm phát hiện, nghe ngữ khí của Bùi Duật Thành, mình còn có thể cứu?
Con ngươi Lâm Yên sáng lên, lập tức thông minh, mở miệng nói: “Đương nhiên không thể tha thứ, Bùi tổng ngài chính là thần tiên trên trời, làm thế nào người như tôi có thể nghĩ đến, cho nên đều là lỗi của tôi!”
Bên này, Lâm Yên vắt hết óc tự cứu, lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên “phịch” một tiếng bị người từ bên ngoài đẩy ra, doạ cô nhảy một cái.
Lâm Yên lập tức thấy một cơn lốc màu sắc ùa vào —–
“Đại ca! Anh rốt cuộc tỉnh rồi!”
Chỉ thấy một thiếu niên mười tám mười chín tuổi, tóc nhuộm đủ màu sắc nhào đến trên người người đàn ông, không nói lời nào bắt đầu khóc đến lê hoa đái vũ* : “Đại ca, em còn tưởng lần này anh không tỉnh lại! Nếu anh chết, em sống thế nào đây!”
*Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Bùi Duật Thành xem người thiếu niên ghé trên người mình khóc, đôi mắt khẽ nhắm lại: “Bùi Vũ Đường, cho em một giây.”
Nổ một tiếng, thiếu niên trên người giống như lò xo, trong nháy mắt liền bò lên, ủy khuất nói lầm bầm: “Anh, anh thế nào rồi? Em lo lắng anh sẽ chết! Vì anh ngày nào em cũng lấy nước mắt rửa mặt, đua xe như bão đến 300 mã lực chạy đến bệnh viện thăm anh, anh còn hung dữ với người ta như vậy!”
Giọng nói thiếu niên vừa rơi xuống, trong nháy mắt đuôi lông mày Bùi Duật Thành lạnh nhạt kết thành băng sương, ý lạnh nguy hiểm trong đáy mắt trút xuống: “Đua xe?”
Bùi Vũ Đường bị dọa đến giật mình, lông tơ lập tức dựng lên, lập tức thề: “Không có! Không có! Em không có đua xe! Đây chỉ là một từ hình dung khoa trương thôi, để nói mong muốn lòng em muốn về nhà mà thôi! Em chỉ theo quy định bắn đến 30 mã thôi!
Thiếu niên nói xong, dường như mới phát hiện trong phòng bệnh còn có người khác, ánh mắt nhìn về phía Lâm Yên, con ngươi trong trẻo màu hổ phách tràn đầy cảnh giác, bài xích.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận