Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Có Em Quãng Đời Còn Lại Vừa Ngọt Ngào, Vừa Ấm Áp (Dịch)
  4. Chương 38: Cháu có bệnh về thần kinh!

Có Em Quãng Đời Còn Lại Vừa Ngọt Ngào, Vừa Ấm Áp (Dịch)

  • 408 lượt xem
  • 4897 chữ
  • 2021-04-20 22:23:15

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Lâm Yên nhanh chân đi vào nơi thăm khám.

“Cô Lâm, hình như hôm nay đâu phải ngày tái khám chân của cô?”

Vừa vào bệnh viện, Lâm Yên đã gặp y tá trưởng quen mặt.

Cổ đã trị liệu chân ở bệnh viện này một thời gian, cũng coi như quen biết không ít nhân viên công tác trong bệnh viện.

“Không phải.”

Lâm Yên lắc đầu, nhìn y tá trưởng nói,

“Hôm nay tôi đến khoa thần kinh khám bệnh.”

“Đến khoa thần kinh khám bệnh?”

Y tá trưởng nghệt mặt.

“Lần sau nói chuyện tiếp nhé!”

Lâm Yên vội vàng chào tạm biệt, cô sợ sẽ bỏ qua cơ hội tốt này nên phải nhanh chóng đi gặp vị chuyên gia Hạ Thụy Uyên kia.

Lâm Yên cứ nghĩ là rất khó để lấy được số chờ Hạ Thụy Uyên khám bệnh, hoặc là sẽ có rất nhiều hạn chế.

Thế nhưng lúc đến nơi, cô phát hiện mình nghĩ quá nhiều rồi, hoàn toàn không có bất kì trở ngại nào.

Lâm Yên cũng chẳng nghĩ nhiều nữa.

Dù sao Hạ Thụy Uyên là chuyên gia về lĩnh vực thần kinh, lĩnh vực này chắc cũng chẳng có nhiều người tới khám đâu nhỉ?

Tầng ba, trước cửa phòng làm việc nào đó.

Lâm Yên gõ cửa.

Sau khi có được sự đồng ý từ bên trong, cô đẩy cửa bước vào.

“Bác là giáo sư Hạ...”

Chỉ cần liếc mắt cô đã nhận ra Hạ Thụy Uyên.

“Mời ngồi.”

Ông lão chỉ vào cái ghế sau lưng Lâm Yên.

“Chào cháu, nói một chút về tình hình của cháu đi.”

 Ông lão đeo kính lên, nhìn Lâm Yên.

“Giáo sư Hạ, chuyện là thế này, cháu có cảm giác cháu có bệnh về thần kinh!”

Lâm Yên nhìn chằm chằm Hạ Thụy Uyên rồi nhỏ giọng nói.

Hạ Thụy Uyên nghe vậy chỉ khẽ cười,

“Cháu tự chẩn đoán cho mình như vậy là không chính xác rồi. Có bệnh về thần kinh hay không không phải cháu nói có là có, cháu tên là gì?”

“Không dám ạ, cháu họ Lâm.”

Lâm Yên trả lời.

“Ừm, vậy tại sao cháu lại nói thần kinh của mình có vấn đề?”

Ông lão mỉm cười.

Lâm Yên yên lặng suy nghĩ một lúc rồi trả lời:

“Giáo sư Hạ, chuyện này nói ra thì rất dài dòng! Giáo sư để cháu từ từ kể lại chi tiết...”

 Hạ Thụy Uyên:

 “Nói điểm chính là được rồi.”

 “Được ạ.”

Lâm Yên gật đầu, “Cháu thường hay bị mất ý thức. Đồng thời trong lúc cháu bị mất ý thức thì sẽ làm những chuyện cực kì khác thường, nhưng cháu lại hoàn toàn không hề hay biết gì về việc đó!”

Lâm Yên hốt hoảng nói tiếp: “Giáo sư Hạ, trước kia cháu từng xem qua tin tức về bệnh án kinh điển của bác. Triệu chứng của cháu, cháu thấy rất giống bệnh tâm thần phân liệt! Nhất định là cháu có bệnh về thần kinh, cháu bị phân liệt nhân cách! Hơn nữa, theo như cháu đoán thì nhân cách kia của cháu có tính công kích rất mạnh!”

 Ông lão đi tới bên cạnh Lâm Yên, kéo mí mắt của cô lên quan sát, sau đó trở về chỗ ngồi.

“Cháu không cần quá lo lắng, tình huống của cháu rất phổ biến. Bác cảm thấy không phải cháu mắc chứng tâm thần phân liệt mà chỉ là gần đây tâm trạng và áp lực của cháu quá lớn dẫn đến việc suy giảm trí nhớ.”

Hạ Thụy Uyên nói.

“A? Không thể nào!”

Lâm Yên ngơ ngác, chỉ cần nhìn mắt đã có thể đoán bệnh...như thế này đúng là không khoa học!

 “Ha ha, nếu cháu không tin thì chúng ta làm một vài kiểm tra toàn diện khác.”

“Thế viện phí...”

 “Hôm nay tất cả đều miễn phí.”

“Vâng vâng vâng, thể thì tốt quá ạ!”

Lâm Yên gật đầu như gà mổ thóc.

Lâm Yên nhanh chân đi vào nơi thăm khám.

“Cô Lâm, hình như hôm nay đâu phải ngày tái khám chân của cô?”

Vừa vào bệnh viện, Lâm Yên đã gặp y tá trưởng quen mặt.

Cổ đã trị liệu chân ở bệnh viện này một thời gian, cũng coi như quen biết không ít nhân viên công tác trong bệnh viện.

“Không phải.”

Lâm Yên lắc đầu, nhìn y tá trưởng nói,

“Hôm nay tôi đến khoa thần kinh khám bệnh.”

“Đến khoa thần kinh khám bệnh?”

Y tá trưởng nghệt mặt.

“Lần sau nói chuyện tiếp nhé!”

Lâm Yên vội vàng chào tạm biệt, cô sợ sẽ bỏ qua cơ hội tốt này nên phải nhanh chóng đi gặp vị chuyên gia Hạ Thụy Uyên kia.

Lâm Yên cứ nghĩ là rất khó để lấy được số chờ Hạ Thụy Uyên khám bệnh, hoặc là sẽ có rất nhiều hạn chế.

Thế nhưng lúc đến nơi, cô phát hiện mình nghĩ quá nhiều rồi, hoàn toàn không có bất kì trở ngại nào.

Lâm Yên cũng chẳng nghĩ nhiều nữa.

Dù sao Hạ Thụy Uyên là chuyên gia về lĩnh vực thần kinh, lĩnh vực này chắc cũng chẳng có nhiều người tới khám đâu nhỉ?

Tầng ba, trước cửa phòng làm việc nào đó.

Lâm Yên gõ cửa.

Sau khi có được sự đồng ý từ bên trong, cô đẩy cửa bước vào.

“Bác là giáo sư Hạ...”

Chỉ cần liếc mắt cô đã nhận ra Hạ Thụy Uyên.

“Mời ngồi.”

Ông lão chỉ vào cái ghế sau lưng Lâm Yên.

“Chào cháu, nói một chút về tình hình của cháu đi.”

 Ông lão đeo kính lên, nhìn Lâm Yên.

“Giáo sư Hạ, chuyện là thế này, cháu có cảm giác cháu có bệnh về thần kinh!”

Lâm Yên nhìn chằm chằm Hạ Thụy Uyên rồi nhỏ giọng nói.

Hạ Thụy Uyên nghe vậy chỉ khẽ cười,

“Cháu tự chẩn đoán cho mình như vậy là không chính xác rồi. Có bệnh về thần kinh hay không không phải cháu nói có là có, cháu tên là gì?”

“Không dám ạ, cháu họ Lâm.”

Lâm Yên trả lời.

“Ừm, vậy tại sao cháu lại nói thần kinh của mình có vấn đề?”

Ông lão mỉm cười.

Lâm Yên yên lặng suy nghĩ một lúc rồi trả lời:

“Giáo sư Hạ, chuyện này nói ra thì rất dài dòng! Giáo sư để cháu từ từ kể lại chi tiết...”

 Hạ Thụy Uyên:

 “Nói điểm chính là được rồi.”

 “Được ạ.”

Lâm Yên gật đầu, “Cháu thường hay bị mất ý thức. Đồng thời trong lúc cháu bị mất ý thức thì sẽ làm những chuyện cực kì khác thường, nhưng cháu lại hoàn toàn không hề hay biết gì về việc đó!”

Lâm Yên hốt hoảng nói tiếp: “Giáo sư Hạ, trước kia cháu từng xem qua tin tức về bệnh án kinh điển của bác. Triệu chứng của cháu, cháu thấy rất giống bệnh tâm thần phân liệt! Nhất định là cháu có bệnh về thần kinh, cháu bị phân liệt nhân cách! Hơn nữa, theo như cháu đoán thì nhân cách kia của cháu có tính công kích rất mạnh!”

 Ông lão đi tới bên cạnh Lâm Yên, kéo mí mắt của cô lên quan sát, sau đó trở về chỗ ngồi.

“Cháu không cần quá lo lắng, tình huống của cháu rất phổ biến. Bác cảm thấy không phải cháu mắc chứng tâm thần phân liệt mà chỉ là gần đây tâm trạng và áp lực của cháu quá lớn dẫn đến việc suy giảm trí nhớ.”

Hạ Thụy Uyên nói.

“A? Không thể nào!”

Lâm Yên ngơ ngác, chỉ cần nhìn mắt đã có thể đoán bệnh...như thế này đúng là không khoa học!

 “Ha ha, nếu cháu không tin thì chúng ta làm một vài kiểm tra toàn diện khác.”

“Thế viện phí...”

 “Hôm nay tất cả đều miễn phí.”

“Vâng vâng vâng, thể thì tốt quá ạ!”

Lâm Yên gật đầu như gà mổ thóc.

Lâm Yên nhanh chân đi vào nơi thăm khám.

“Cô Lâm, hình như hôm nay đâu phải ngày tái khám chân của cô?”

Vừa vào bệnh viện, Lâm Yên đã gặp y tá trưởng quen mặt.

Cổ đã trị liệu chân ở bệnh viện này một thời gian, cũng coi như quen biết không ít nhân viên công tác trong bệnh viện.

“Không phải.”

Lâm Yên lắc đầu, nhìn y tá trưởng nói,

“Hôm nay tôi đến khoa thần kinh khám bệnh.”

“Đến khoa thần kinh khám bệnh?”

Y tá trưởng nghệt mặt.

“Lần sau nói chuyện tiếp nhé!”

Lâm Yên vội vàng chào tạm biệt, cô sợ sẽ bỏ qua cơ hội tốt này nên phải nhanh chóng đi gặp vị chuyên gia Hạ Thụy Uyên kia.

Lâm Yên cứ nghĩ là rất khó để lấy được số chờ Hạ Thụy Uyên khám bệnh, hoặc là sẽ có rất nhiều hạn chế.

Thế nhưng lúc đến nơi, cô phát hiện mình nghĩ quá nhiều rồi, hoàn toàn không có bất kì trở ngại nào.

Lâm Yên cũng chẳng nghĩ nhiều nữa.

Dù sao Hạ Thụy Uyên là chuyên gia về lĩnh vực thần kinh, lĩnh vực này chắc cũng chẳng có nhiều người tới khám đâu nhỉ?

Tầng ba, trước cửa phòng làm việc nào đó.

Lâm Yên gõ cửa.

Sau khi có được sự đồng ý từ bên trong, cô đẩy cửa bước vào.

“Bác là giáo sư Hạ...”

Chỉ cần liếc mắt cô đã nhận ra Hạ Thụy Uyên.

“Mời ngồi.”

Ông lão chỉ vào cái ghế sau lưng Lâm Yên.

“Chào cháu, nói một chút về tình hình của cháu đi.”

 Ông lão đeo kính lên, nhìn Lâm Yên.

“Giáo sư Hạ, chuyện là thế này, cháu có cảm giác cháu có bệnh về thần kinh!”

Lâm Yên nhìn chằm chằm Hạ Thụy Uyên rồi nhỏ giọng nói.

Hạ Thụy Uyên nghe vậy chỉ khẽ cười,

“Cháu tự chẩn đoán cho mình như vậy là không chính xác rồi. Có bệnh về thần kinh hay không không phải cháu nói có là có, cháu tên là gì?”

“Không dám ạ, cháu họ Lâm.”

Lâm Yên trả lời.

“Ừm, vậy tại sao cháu lại nói thần kinh của mình có vấn đề?”

Ông lão mỉm cười.

Lâm Yên yên lặng suy nghĩ một lúc rồi trả lời:

“Giáo sư Hạ, chuyện này nói ra thì rất dài dòng! Giáo sư để cháu từ từ kể lại chi tiết...”

 Hạ Thụy Uyên:

 “Nói điểm chính là được rồi.”

 “Được ạ.”

Lâm Yên gật đầu, “Cháu thường hay bị mất ý thức. Đồng thời trong lúc cháu bị mất ý thức thì sẽ làm những chuyện cực kì khác thường, nhưng cháu lại hoàn toàn không hề hay biết gì về việc đó!”

Lâm Yên hốt hoảng nói tiếp: “Giáo sư Hạ, trước kia cháu từng xem qua tin tức về bệnh án kinh điển của bác. Triệu chứng của cháu, cháu thấy rất giống bệnh tâm thần phân liệt! Nhất định là cháu có bệnh về thần kinh, cháu bị phân liệt nhân cách! Hơn nữa, theo như cháu đoán thì nhân cách kia của cháu có tính công kích rất mạnh!”

 Ông lão đi tới bên cạnh Lâm Yên, kéo mí mắt của cô lên quan sát, sau đó trở về chỗ ngồi.

“Cháu không cần quá lo lắng, tình huống của cháu rất phổ biến. Bác cảm thấy không phải cháu mắc chứng tâm thần phân liệt mà chỉ là gần đây tâm trạng và áp lực của cháu quá lớn dẫn đến việc suy giảm trí nhớ.”

Hạ Thụy Uyên nói.

“A? Không thể nào!”

Lâm Yên ngơ ngác, chỉ cần nhìn mắt đã có thể đoán bệnh...như thế này đúng là không khoa học!

 “Ha ha, nếu cháu không tin thì chúng ta làm một vài kiểm tra toàn diện khác.”

“Thế viện phí...”

 “Hôm nay tất cả đều miễn phí.”

“Vâng vâng vâng, thể thì tốt quá ạ!”

Lâm Yên gật đầu như gà mổ thóc.

Lâm Yên nhanh chân đi vào nơi thăm khám.

“Cô Lâm, hình như hôm nay đâu phải ngày tái khám chân của cô?”

Vừa vào bệnh viện, Lâm Yên đã gặp y tá trưởng quen mặt.

Cổ đã trị liệu chân ở bệnh viện này một thời gian, cũng coi như quen biết không ít nhân viên công tác trong bệnh viện.

“Không phải.”

Lâm Yên lắc đầu, nhìn y tá trưởng nói,

“Hôm nay tôi đến khoa thần kinh khám bệnh.”

“Đến khoa thần kinh khám bệnh?”

Y tá trưởng nghệt mặt.

“Lần sau nói chuyện tiếp nhé!”

Lâm Yên vội vàng chào tạm biệt, cô sợ sẽ bỏ qua cơ hội tốt này nên phải nhanh chóng đi gặp vị chuyên gia Hạ Thụy Uyên kia.

Lâm Yên cứ nghĩ là rất khó để lấy được số chờ Hạ Thụy Uyên khám bệnh, hoặc là sẽ có rất nhiều hạn chế.

Thế nhưng lúc đến nơi, cô phát hiện mình nghĩ quá nhiều rồi, hoàn toàn không có bất kì trở ngại nào.

Lâm Yên cũng chẳng nghĩ nhiều nữa.

Dù sao Hạ Thụy Uyên là chuyên gia về lĩnh vực thần kinh, lĩnh vực này chắc cũng chẳng có nhiều người tới khám đâu nhỉ?

Tầng ba, trước cửa phòng làm việc nào đó.

Lâm Yên gõ cửa.

Sau khi có được sự đồng ý từ bên trong, cô đẩy cửa bước vào.

“Bác là giáo sư Hạ...”

Chỉ cần liếc mắt cô đã nhận ra Hạ Thụy Uyên.

“Mời ngồi.”

Ông lão chỉ vào cái ghế sau lưng Lâm Yên.

“Chào cháu, nói một chút về tình hình của cháu đi.”

 Ông lão đeo kính lên, nhìn Lâm Yên.

“Giáo sư Hạ, chuyện là thế này, cháu có cảm giác cháu có bệnh về thần kinh!”

Lâm Yên nhìn chằm chằm Hạ Thụy Uyên rồi nhỏ giọng nói.

Hạ Thụy Uyên nghe vậy chỉ khẽ cười,

“Cháu tự chẩn đoán cho mình như vậy là không chính xác rồi. Có bệnh về thần kinh hay không không phải cháu nói có là có, cháu tên là gì?”

“Không dám ạ, cháu họ Lâm.”

Lâm Yên trả lời.

“Ừm, vậy tại sao cháu lại nói thần kinh của mình có vấn đề?”

Ông lão mỉm cười.

Lâm Yên yên lặng suy nghĩ một lúc rồi trả lời:

“Giáo sư Hạ, chuyện này nói ra thì rất dài dòng! Giáo sư để cháu từ từ kể lại chi tiết...”

 Hạ Thụy Uyên:

 “Nói điểm chính là được rồi.”

 “Được ạ.”

Lâm Yên gật đầu, “Cháu thường hay bị mất ý thức. Đồng thời trong lúc cháu bị mất ý thức thì sẽ làm những chuyện cực kì khác thường, nhưng cháu lại hoàn toàn không hề hay biết gì về việc đó!”

Lâm Yên hốt hoảng nói tiếp: “Giáo sư Hạ, trước kia cháu từng xem qua tin tức về bệnh án kinh điển của bác. Triệu chứng của cháu, cháu thấy rất giống bệnh tâm thần phân liệt! Nhất định là cháu có bệnh về thần kinh, cháu bị phân liệt nhân cách! Hơn nữa, theo như cháu đoán thì nhân cách kia của cháu có tính công kích rất mạnh!”

 Ông lão đi tới bên cạnh Lâm Yên, kéo mí mắt của cô lên quan sát, sau đó trở về chỗ ngồi.

“Cháu không cần quá lo lắng, tình huống của cháu rất phổ biến. Bác cảm thấy không phải cháu mắc chứng tâm thần phân liệt mà chỉ là gần đây tâm trạng và áp lực của cháu quá lớn dẫn đến việc suy giảm trí nhớ.”

Hạ Thụy Uyên nói.

“A? Không thể nào!”

Lâm Yên ngơ ngác, chỉ cần nhìn mắt đã có thể đoán bệnh...như thế này đúng là không khoa học!

 “Ha ha, nếu cháu không tin thì chúng ta làm một vài kiểm tra toàn diện khác.”

“Thế viện phí...”

 “Hôm nay tất cả đều miễn phí.”

“Vâng vâng vâng, thể thì tốt quá ạ!”

Lâm Yên gật đầu như gà mổ thóc.

Lâm Yên nhanh chân đi vào nơi thăm khám.

“Cô Lâm, hình như hôm nay đâu phải ngày tái khám chân của cô?”

Vừa vào bệnh viện, Lâm Yên đã gặp y tá trưởng quen mặt.

Cổ đã trị liệu chân ở bệnh viện này một thời gian, cũng coi như quen biết không ít nhân viên công tác trong bệnh viện.

“Không phải.”

Lâm Yên lắc đầu, nhìn y tá trưởng nói,

“Hôm nay tôi đến khoa thần kinh khám bệnh.”

“Đến khoa thần kinh khám bệnh?”

Y tá trưởng nghệt mặt.

“Lần sau nói chuyện tiếp nhé!”

Lâm Yên vội vàng chào tạm biệt, cô sợ sẽ bỏ qua cơ hội tốt này nên phải nhanh chóng đi gặp vị chuyên gia Hạ Thụy Uyên kia.

Lâm Yên cứ nghĩ là rất khó để lấy được số chờ Hạ Thụy Uyên khám bệnh, hoặc là sẽ có rất nhiều hạn chế.

Thế nhưng lúc đến nơi, cô phát hiện mình nghĩ quá nhiều rồi, hoàn toàn không có bất kì trở ngại nào.

Lâm Yên cũng chẳng nghĩ nhiều nữa.

Dù sao Hạ Thụy Uyên là chuyên gia về lĩnh vực thần kinh, lĩnh vực này chắc cũng chẳng có nhiều người tới khám đâu nhỉ?

Tầng ba, trước cửa phòng làm việc nào đó.

Lâm Yên gõ cửa.

Sau khi có được sự đồng ý từ bên trong, cô đẩy cửa bước vào.

“Bác là giáo sư Hạ...”

Chỉ cần liếc mắt cô đã nhận ra Hạ Thụy Uyên.

“Mời ngồi.”

Ông lão chỉ vào cái ghế sau lưng Lâm Yên.

“Chào cháu, nói một chút về tình hình của cháu đi.”

 Ông lão đeo kính lên, nhìn Lâm Yên.

“Giáo sư Hạ, chuyện là thế này, cháu có cảm giác cháu có bệnh về thần kinh!”

Lâm Yên nhìn chằm chằm Hạ Thụy Uyên rồi nhỏ giọng nói.

Hạ Thụy Uyên nghe vậy chỉ khẽ cười,

“Cháu tự chẩn đoán cho mình như vậy là không chính xác rồi. Có bệnh về thần kinh hay không không phải cháu nói có là có, cháu tên là gì?”

“Không dám ạ, cháu họ Lâm.”

Lâm Yên trả lời.

“Ừm, vậy tại sao cháu lại nói thần kinh của mình có vấn đề?”

Ông lão mỉm cười.

Lâm Yên yên lặng suy nghĩ một lúc rồi trả lời:

“Giáo sư Hạ, chuyện này nói ra thì rất dài dòng! Giáo sư để cháu từ từ kể lại chi tiết...”

 Hạ Thụy Uyên:

 “Nói điểm chính là được rồi.”

 “Được ạ.”

Lâm Yên gật đầu, “Cháu thường hay bị mất ý thức. Đồng thời trong lúc cháu bị mất ý thức thì sẽ làm những chuyện cực kì khác thường, nhưng cháu lại hoàn toàn không hề hay biết gì về việc đó!”

Lâm Yên hốt hoảng nói tiếp: “Giáo sư Hạ, trước kia cháu từng xem qua tin tức về bệnh án kinh điển của bác. Triệu chứng của cháu, cháu thấy rất giống bệnh tâm thần phân liệt! Nhất định là cháu có bệnh về thần kinh, cháu bị phân liệt nhân cách! Hơn nữa, theo như cháu đoán thì nhân cách kia của cháu có tính công kích rất mạnh!”

 Ông lão đi tới bên cạnh Lâm Yên, kéo mí mắt của cô lên quan sát, sau đó trở về chỗ ngồi.

“Cháu không cần quá lo lắng, tình huống của cháu rất phổ biến. Bác cảm thấy không phải cháu mắc chứng tâm thần phân liệt mà chỉ là gần đây tâm trạng và áp lực của cháu quá lớn dẫn đến việc suy giảm trí nhớ.”

Hạ Thụy Uyên nói.

“A? Không thể nào!”

Lâm Yên ngơ ngác, chỉ cần nhìn mắt đã có thể đoán bệnh...như thế này đúng là không khoa học!

 “Ha ha, nếu cháu không tin thì chúng ta làm một vài kiểm tra toàn diện khác.”

“Thế viện phí...”

 “Hôm nay tất cả đều miễn phí.”

“Vâng vâng vâng, thể thì tốt quá ạ!”

Lâm Yên gật đầu như gà mổ thóc.

Lâm Yên nhanh chân đi vào nơi thăm khám.

“Cô Lâm, hình như hôm nay đâu phải ngày tái khám chân của cô?”

Vừa vào bệnh viện, Lâm Yên đã gặp y tá trưởng quen mặt.

Cổ đã trị liệu chân ở bệnh viện này một thời gian, cũng coi như quen biết không ít nhân viên công tác trong bệnh viện.

“Không phải.”

Lâm Yên lắc đầu, nhìn y tá trưởng nói,

“Hôm nay tôi đến khoa thần kinh khám bệnh.”

“Đến khoa thần kinh khám bệnh?”

Y tá trưởng nghệt mặt.

“Lần sau nói chuyện tiếp nhé!”

Lâm Yên vội vàng chào tạm biệt, cô sợ sẽ bỏ qua cơ hội tốt này nên phải nhanh chóng đi gặp vị chuyên gia Hạ Thụy Uyên kia.

Lâm Yên cứ nghĩ là rất khó để lấy được số chờ Hạ Thụy Uyên khám bệnh, hoặc là sẽ có rất nhiều hạn chế.

Thế nhưng lúc đến nơi, cô phát hiện mình nghĩ quá nhiều rồi, hoàn toàn không có bất kì trở ngại nào.

Lâm Yên cũng chẳng nghĩ nhiều nữa.

Dù sao Hạ Thụy Uyên là chuyên gia về lĩnh vực thần kinh, lĩnh vực này chắc cũng chẳng có nhiều người tới khám đâu nhỉ?

Tầng ba, trước cửa phòng làm việc nào đó.

Lâm Yên gõ cửa.

Sau khi có được sự đồng ý từ bên trong, cô đẩy cửa bước vào.

“Bác là giáo sư Hạ...”

Chỉ cần liếc mắt cô đã nhận ra Hạ Thụy Uyên.

“Mời ngồi.”

Ông lão chỉ vào cái ghế sau lưng Lâm Yên.

“Chào cháu, nói một chút về tình hình của cháu đi.”

 Ông lão đeo kính lên, nhìn Lâm Yên.

“Giáo sư Hạ, chuyện là thế này, cháu có cảm giác cháu có bệnh về thần kinh!”

Lâm Yên nhìn chằm chằm Hạ Thụy Uyên rồi nhỏ giọng nói.

Hạ Thụy Uyên nghe vậy chỉ khẽ cười,

“Cháu tự chẩn đoán cho mình như vậy là không chính xác rồi. Có bệnh về thần kinh hay không không phải cháu nói có là có, cháu tên là gì?”

“Không dám ạ, cháu họ Lâm.”

Lâm Yên trả lời.

“Ừm, vậy tại sao cháu lại nói thần kinh của mình có vấn đề?”

Ông lão mỉm cười.

Lâm Yên yên lặng suy nghĩ một lúc rồi trả lời:

“Giáo sư Hạ, chuyện này nói ra thì rất dài dòng! Giáo sư để cháu từ từ kể lại chi tiết...”

 Hạ Thụy Uyên:

 “Nói điểm chính là được rồi.”

 “Được ạ.”

Lâm Yên gật đầu, “Cháu thường hay bị mất ý thức. Đồng thời trong lúc cháu bị mất ý thức thì sẽ làm những chuyện cực kì khác thường, nhưng cháu lại hoàn toàn không hề hay biết gì về việc đó!”

Lâm Yên hốt hoảng nói tiếp: “Giáo sư Hạ, trước kia cháu từng xem qua tin tức về bệnh án kinh điển của bác. Triệu chứng của cháu, cháu thấy rất giống bệnh tâm thần phân liệt! Nhất định là cháu có bệnh về thần kinh, cháu bị phân liệt nhân cách! Hơn nữa, theo như cháu đoán thì nhân cách kia của cháu có tính công kích rất mạnh!”

 Ông lão đi tới bên cạnh Lâm Yên, kéo mí mắt của cô lên quan sát, sau đó trở về chỗ ngồi.

“Cháu không cần quá lo lắng, tình huống của cháu rất phổ biến. Bác cảm thấy không phải cháu mắc chứng tâm thần phân liệt mà chỉ là gần đây tâm trạng và áp lực của cháu quá lớn dẫn đến việc suy giảm trí nhớ.”

Hạ Thụy Uyên nói.

“A? Không thể nào!”

Lâm Yên ngơ ngác, chỉ cần nhìn mắt đã có thể đoán bệnh...như thế này đúng là không khoa học!

 “Ha ha, nếu cháu không tin thì chúng ta làm một vài kiểm tra toàn diện khác.”

“Thế viện phí...”

 “Hôm nay tất cả đều miễn phí.”

“Vâng vâng vâng, thể thì tốt quá ạ!”

Lâm Yên gật đầu như gà mổ thóc.

Lâm Yên nhanh chân đi vào nơi thăm khám.

“Cô Lâm, hình như hôm nay đâu phải ngày tái khám chân của cô?”

Vừa vào bệnh viện, Lâm Yên đã gặp y tá trưởng quen mặt.

Cổ đã trị liệu chân ở bệnh viện này một thời gian, cũng coi như quen biết không ít nhân viên công tác trong bệnh viện.

“Không phải.”

Lâm Yên lắc đầu, nhìn y tá trưởng nói,

“Hôm nay tôi đến khoa thần kinh khám bệnh.”

“Đến khoa thần kinh khám bệnh?”

Y tá trưởng nghệt mặt.

“Lần sau nói chuyện tiếp nhé!”

Lâm Yên vội vàng chào tạm biệt, cô sợ sẽ bỏ qua cơ hội tốt này nên phải nhanh chóng đi gặp vị chuyên gia Hạ Thụy Uyên kia.

Lâm Yên cứ nghĩ là rất khó để lấy được số chờ Hạ Thụy Uyên khám bệnh, hoặc là sẽ có rất nhiều hạn chế.

Thế nhưng lúc đến nơi, cô phát hiện mình nghĩ quá nhiều rồi, hoàn toàn không có bất kì trở ngại nào.

Lâm Yên cũng chẳng nghĩ nhiều nữa.

Dù sao Hạ Thụy Uyên là chuyên gia về lĩnh vực thần kinh, lĩnh vực này chắc cũng chẳng có nhiều người tới khám đâu nhỉ?

Tầng ba, trước cửa phòng làm việc nào đó.

Lâm Yên gõ cửa.

Sau khi có được sự đồng ý từ bên trong, cô đẩy cửa bước vào.

“Bác là giáo sư Hạ...”

Chỉ cần liếc mắt cô đã nhận ra Hạ Thụy Uyên.

“Mời ngồi.”

Ông lão chỉ vào cái ghế sau lưng Lâm Yên.

“Chào cháu, nói một chút về tình hình của cháu đi.”

 Ông lão đeo kính lên, nhìn Lâm Yên.

“Giáo sư Hạ, chuyện là thế này, cháu có cảm giác cháu có bệnh về thần kinh!”

Lâm Yên nhìn chằm chằm Hạ Thụy Uyên rồi nhỏ giọng nói.

Hạ Thụy Uyên nghe vậy chỉ khẽ cười,

“Cháu tự chẩn đoán cho mình như vậy là không chính xác rồi. Có bệnh về thần kinh hay không không phải cháu nói có là có, cháu tên là gì?”

“Không dám ạ, cháu họ Lâm.”

Lâm Yên trả lời.

“Ừm, vậy tại sao cháu lại nói thần kinh của mình có vấn đề?”

Ông lão mỉm cười.

Lâm Yên yên lặng suy nghĩ một lúc rồi trả lời:

“Giáo sư Hạ, chuyện này nói ra thì rất dài dòng! Giáo sư để cháu từ từ kể lại chi tiết...”

 Hạ Thụy Uyên:

 “Nói điểm chính là được rồi.”

 “Được ạ.”

Lâm Yên gật đầu, “Cháu thường hay bị mất ý thức. Đồng thời trong lúc cháu bị mất ý thức thì sẽ làm những chuyện cực kì khác thường, nhưng cháu lại hoàn toàn không hề hay biết gì về việc đó!”

Lâm Yên hốt hoảng nói tiếp: “Giáo sư Hạ, trước kia cháu từng xem qua tin tức về bệnh án kinh điển của bác. Triệu chứng của cháu, cháu thấy rất giống bệnh tâm thần phân liệt! Nhất định là cháu có bệnh về thần kinh, cháu bị phân liệt nhân cách! Hơn nữa, theo như cháu đoán thì nhân cách kia của cháu có tính công kích rất mạnh!”

 Ông lão đi tới bên cạnh Lâm Yên, kéo mí mắt của cô lên quan sát, sau đó trở về chỗ ngồi.

“Cháu không cần quá lo lắng, tình huống của cháu rất phổ biến. Bác cảm thấy không phải cháu mắc chứng tâm thần phân liệt mà chỉ là gần đây tâm trạng và áp lực của cháu quá lớn dẫn đến việc suy giảm trí nhớ.”

Hạ Thụy Uyên nói.

“A? Không thể nào!”

Lâm Yên ngơ ngác, chỉ cần nhìn mắt đã có thể đoán bệnh...như thế này đúng là không khoa học!

 “Ha ha, nếu cháu không tin thì chúng ta làm một vài kiểm tra toàn diện khác.”

“Thế viện phí...”

 “Hôm nay tất cả đều miễn phí.”

“Vâng vâng vâng, thể thì tốt quá ạ!”

Lâm Yên gật đầu như gà mổ thóc.

Lâm Yên nhanh chân đi vào nơi thăm khám.

“Cô Lâm, hình như hôm nay đâu phải ngày tái khám chân của cô?”

Vừa vào bệnh viện, Lâm Yên đã gặp y tá trưởng quen mặt.

Cổ đã trị liệu chân ở bệnh viện này một thời gian, cũng coi như quen biết không ít nhân viên công tác trong bệnh viện.

“Không phải.”

Lâm Yên lắc đầu, nhìn y tá trưởng nói,

“Hôm nay tôi đến khoa thần kinh khám bệnh.”

“Đến khoa thần kinh khám bệnh?”

Y tá trưởng nghệt mặt.

“Lần sau nói chuyện tiếp nhé!”

Lâm Yên vội vàng chào tạm biệt, cô sợ sẽ bỏ qua cơ hội tốt này nên phải nhanh chóng đi gặp vị chuyên gia Hạ Thụy Uyên kia.

Lâm Yên cứ nghĩ là rất khó để lấy được số chờ Hạ Thụy Uyên khám bệnh, hoặc là sẽ có rất nhiều hạn chế.

Thế nhưng lúc đến nơi, cô phát hiện mình nghĩ quá nhiều rồi, hoàn toàn không có bất kì trở ngại nào.

Lâm Yên cũng chẳng nghĩ nhiều nữa.

Dù sao Hạ Thụy Uyên là chuyên gia về lĩnh vực thần kinh, lĩnh vực này chắc cũng chẳng có nhiều người tới khám đâu nhỉ?

Tầng ba, trước cửa phòng làm việc nào đó.

Lâm Yên gõ cửa.

Sau khi có được sự đồng ý từ bên trong, cô đẩy cửa bước vào.

“Bác là giáo sư Hạ...”

Chỉ cần liếc mắt cô đã nhận ra Hạ Thụy Uyên.

“Mời ngồi.”

Ông lão chỉ vào cái ghế sau lưng Lâm Yên.

“Chào cháu, nói một chút về tình hình của cháu đi.”

 Ông lão đeo kính lên, nhìn Lâm Yên.

“Giáo sư Hạ, chuyện là thế này, cháu có cảm giác cháu có bệnh về thần kinh!”

Lâm Yên nhìn chằm chằm Hạ Thụy Uyên rồi nhỏ giọng nói.

Hạ Thụy Uyên nghe vậy chỉ khẽ cười,

“Cháu tự chẩn đoán cho mình như vậy là không chính xác rồi. Có bệnh về thần kinh hay không không phải cháu nói có là có, cháu tên là gì?”

“Không dám ạ, cháu họ Lâm.”

Lâm Yên trả lời.

“Ừm, vậy tại sao cháu lại nói thần kinh của mình có vấn đề?”

Ông lão mỉm cười.

Lâm Yên yên lặng suy nghĩ một lúc rồi trả lời:

“Giáo sư Hạ, chuyện này nói ra thì rất dài dòng! Giáo sư để cháu từ từ kể lại chi tiết...”

 Hạ Thụy Uyên:

 “Nói điểm chính là được rồi.”

 “Được ạ.”

Lâm Yên gật đầu, “Cháu thường hay bị mất ý thức. Đồng thời trong lúc cháu bị mất ý thức thì sẽ làm những chuyện cực kì khác thường, nhưng cháu lại hoàn toàn không hề hay biết gì về việc đó!”

Lâm Yên hốt hoảng nói tiếp: “Giáo sư Hạ, trước kia cháu từng xem qua tin tức về bệnh án kinh điển của bác. Triệu chứng của cháu, cháu thấy rất giống bệnh tâm thần phân liệt! Nhất định là cháu có bệnh về thần kinh, cháu bị phân liệt nhân cách! Hơn nữa, theo như cháu đoán thì nhân cách kia của cháu có tính công kích rất mạnh!”

 Ông lão đi tới bên cạnh Lâm Yên, kéo mí mắt của cô lên quan sát, sau đó trở về chỗ ngồi.

“Cháu không cần quá lo lắng, tình huống của cháu rất phổ biến. Bác cảm thấy không phải cháu mắc chứng tâm thần phân liệt mà chỉ là gần đây tâm trạng và áp lực của cháu quá lớn dẫn đến việc suy giảm trí nhớ.”

Hạ Thụy Uyên nói.

“A? Không thể nào!”

Lâm Yên ngơ ngác, chỉ cần nhìn mắt đã có thể đoán bệnh...như thế này đúng là không khoa học!

 “Ha ha, nếu cháu không tin thì chúng ta làm một vài kiểm tra toàn diện khác.”

“Thế viện phí...”

 “Hôm nay tất cả đều miễn phí.”

“Vâng vâng vâng, thể thì tốt quá ạ!”

Lâm Yên gật đầu như gà mổ thóc.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top