Tại bệnh viện tư nhân nào đó ở Đế Đô.
Bùi Nam Nhứ vội vã chạy đến phòng bệnh cao cấp trên tầng cao nhất.
Giờ phút này, bên ngoài một đám người trên cao tầng vây quanh chật như nêm cối, tất cả mọi người đều lo lắng hướng về phòng bệnh.
*Chật như nêm cối: Đông đúc, lèn chặt đến không thể cựa quậy nổi.
Nhìn thấy Bùi Nam Nhứ, đám người mới mới ngay ngắn mở đường, cung kính gọi: “Nhị thiếu gia!”
Bùi Nam Nhứ không để ý đến tới đám người này, lập tức đi vào phòng bệnh.
“Kẹt” một tiếng – Cửa phòng mở ra.
Tuyết trắng trong phòng bệnh có chút lạnh, trên đầu giường cắm một bó tường vi màu trắng, vài cánh hoa rơi lất phất xuống mép giường.
Trên giường bệnh, chỉ thấy một người đàn ông ngồi dựa vào đó, trong tay đang lật một phần văn kiện.
Khuôn mặt anh ta tuấn mỹ dị thường nhưng thần sắc lại cực lạnh, chiếc kính mắt đơn giản trên mặt hiện ra một loại khí tức cấm dục, mà đôi mắt phía sau đó lại sâu thẳm như biển sâu nguy hiểm.
Anh ta rõ ràng chỉ an tĩnh dựa vào giường bệnh nhưng quanh người lại toả ra cảm giác áp bách, khiến cho không khí phảng phất trong phòng bệnh trở nên mong manh.
Giờ phút này, anh ta đem văn kiện để sang một bên, nghiêng người đỡ lấy trán, giống như đang tập trung suy tư gì đó, trong đáy mắt chập trùng gợn sóng.
“Đại ca*…” – Bùi Nam Nhứ nhìn người đàn ông tỉnh lại, trên gương mặt luôn trầm ổn liền toát ra mấy phần kích động.
*Đại ca = Anh hai (miền Nam) = Anh cả (miền Bắc)
Trong nháy mắt nhìn về phía Bùi Nam Nhứ, ý lạnh trong đáy mắt mới tiêu tán đi vài phần: “Khoảng thời gian này, công ty thế nào?”
“Tình huống không tốt lắm, có điều, em đã thông báo ngừng tất cả hoạt động, mấy ngày nay đều toạ trấn tại tập đoàn nên tạm thời không có nhiễu loạn lớn nào.”
Bùi Duật Thành: “Vất vả rồi.”
Hốc mắt Bùi Nam Nhứ ửng đỏ: “Anh tỉnh là tốt rồi! Trước đó, anh đột nhiên hôn mê bất tỉnh, tụi em đều không có chút chuẩn bị nào. Khó giải quyết hơn là bác sĩ không tìm ra nguyên nhân anh hôn mê, em đi tìm tất cả chuyên gia, bọn họ đều bó tay.”
Con ngươi Bùi Duật Thành bình tĩnh như cơn sóng ngầm mãnh liệt trên biển: “Trong lúc anh hôn mê, có xảy ra chuyện đặc biệt gì không?”
Bùi Nam Nhứ nghe vậy liền sững sờ, đột nhiên nghĩ tới: “Đúng rồi đại ca, thật sự có chuyện rất kỳ quái, em đang định nói với anh. Tài khoản (Weibo) của anh bị trộm, gửi cho em một tin nhắn rất lạ, nhưng dù thế nào em vẫn không tra được dấu vết kẻ trộm. Giống như… là chính anh dùng mật mã đăng nhập vào…”
Ánh mắt Bùi Duật Thành chớp lên: “Tin nhắn kỳ lạ?”
Bùi Nam Nhứ gật đầu: “Đúng vậy… Trong tin nhắn ghi…”
Bùi Duật Thành: “Kêu em đi cứu một cô gái tên Lâm Yên.”
Không đợi Bùi Nam Nhứ mở miệng, Bùi Duật đã nói phần phía sau.
Bùi Nam Nhứ kinh ngạc: “Đại ca, sao anh biết? Bởi việc này không hợp với lẽ thường, nên em xem xét người đứng phía sau, là vì mục đích gì, cho nên em theo tin nhắn đã ghi đi giúp cô gái kia. Đúng lúc em định thăm dò cô gái đó một chút, thì nhận được điện thoại nói anh tỉnh rồi nên chỉ có thể gấp gáp trở về…
Chẳng lẽ tin nhắn thật là do anh gửi? Thế nhưng, không phải anh đang hôn mê… Vừa mới tỉnh sao?”
Giờ phút này, gợn sóng trong đáy mắt Bùi Duật Thành đã chậm rãi bình ổn lại, tựa như cuối cùng đã hiểu chuyện gì, thuận miệng nói: “Nửa đường tỉnh có tỉnh một lần.”
Bùi Nam Nhứ đối với Bùi Duật Thành vẫn luôn tin tưởng vô điều kiện, cho nên không một chút hoài nghi anh ấy.
Chỉ là, anh có chút không hiểu.
“Anh, anh biết cô gái đó sao? Lại đột nhiên kêu em đi giúp cô ấy? Anh với cô ấy… Là quan hệ thế nào?” – Dù trầm ổn như Bùi Nam Nhứ cũng có chút tò mò.
Dù sao bên cạnh anh của anh ta chưa từng có bất kỳ cô gái nào, còn cô gái tên Lâm Yên này nghe cũng chưa từng nghe qua.
Đối với vấn đề này, Bùi Duật Thành suy tư một lát, như đang châm chước tìm từ, sau đó mở miệng nói: ” Là mối quan hệ thân mật nhất trên thế giới này.”
Bùi Nam Nhứ: “…”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận