“Lâm Yên! Lâm Yên! Nhìn đi đâu vậy?”
Đến khi Uông Cảnh Dương gọi mình, Lâm Yên mới sững sờ lấy lại tinh thần: “Cái gì?”
“Bà không sao chứ?”
“Không sao, hơi thất thần tí, ông nói cái gì?”
Cùng lúc đó.
Dưới bóng cây, bên trong chiếc xe màu đen.
Ở chỗ ngồi phía sau, trong đáy mắt người đàn ông hiện lên ý cười thản nhiên, nhẹ giọng nói: “Phát hiện rồi?”
Bùi Nam Nhứ ngồi một bên, giữa hai lông mày tràn đầy lo lắng: “Đại ca, anh vừa mới tỉnh dậy, thân thể không sao chứ?”
Sau khi Bùi Duật Thành tỉnh lại, bác sĩ đã kiểm tra toàn thân của anh một lần, thân thể đều bình thường, nhưng lại phải nằm viện quan sát vài ngày.
Thế nhưng, thế mà Bùi Duật Thành vừa tỉnh lại đã lập tức đi tìm cô gái Lâm Yên này.
Bùi Nam Nhứ thuận mắt nhìn sang Bùi Duật Thành, nghĩ thế nào cũng không thông, cuối cùng cô gái này có điểm gì đặc biệt, mà có thể khiến cho Bùi Duật Thành để ý như thế.
Bùi Duật Thành không nói gì, đôi mắt lạnh chậm rãi rơi xuống trên người Uông Cảnh Dương ngồi đối diện Lâm Yên, ý cười trong đáy mắt không dễ gì phát giác lại tiêu tán đi mấy phần…
Quán nhậu đồ nướng.
Rất nhanh, ông chủ lần lượt đem bia cùng đồ nướng bưng lên.
Đồ khui bia dùng không tốt lắm, Uông Cảnh Dương thử mấy lần đều không được.
Lâm Yên nhìn anh ta một cái, dùng bàn tay trắng nõn cầm lấy chai bia trong tay anh ta, rồi dùng miệng “rắc” – trực tiếp dùng răng cắn mở, rồi đưa về tay của Uông Cảnh Dương.
Uông Cảnh Dương câm nín nhìn động tác vô cùng trôi chảy của cô: “…”
Nhịn hơn nửa ngày, Uông Cảnh Dương chịu không nổi mở miệng nói: “Bà biết bà thế này gọi là gì không? Cái này của bà gọi là vẽ hổ không thành lại thành chó, toàn bộ đều là bắt chước bừa!
Lâm Thư Nhã là học chính phẩm, tinh thông cầm kỳ thi hoạ, khí chất người ta là phát ra từ trong xương tuỷ, không phải bà bắt chước là ra được!
Hàn Dật Hiên cũng không phải tên mù! Đồ dỏm như bà sao so được với chính chủ? Giả cũng không giả được!”
Lâm Yên không nói chuyện, cắn mở nắp bình thứ hai, ừng ực uống hết một chai.
Uông Cảnh Dương vẫn tiếp tục lải nhải: “Lâm Yên, không phải tôi nói bà, bà có ngày hôm nay cũng không thể chỉ trách em gái bà với tên cặn bã kia, tất cả cũng do chính bà!
Năm đó thành tích của bà đứng đầu toàn tỉnh, trúng tuyển đại học Đế Đô nhưng lại vì chu cấp nuôi dưỡng cho em gái mà bỏ học, ra ngoài làm công kiếm tiền, không nói lời nào bán mình cho đội xe, dùng mạng kiếm tiền cho nó học trường tốt nhất, còn đưa nó đi học dương cầm, vẽ tranh, khiêu vũ, cắm hoa…
Trưng ra cái bộ dạng hết lòng hết mình* để cuối cùng nhận được kết quả gì? Nó rút khô máu bà chưa đã, cuối cùng đến người đàn ông của bà cũng cướp!
*Nguyên văn là phát quang phát nhiệt/發光發熱 nên mình tìm một số từ khác thay thế để rõ nghĩa.
Tỉnh táo một chút đi, đừng chấp mê bất ngộ nữa! Bà xem Lâm Thư Nhã là người thân nhất, nó chỉ xem bà như một tên ngốc, một cái máy rút tiền…”
Gương mặt Lâm Yên đầy ưu thương, ngẩng đầu lên 45 độ ngước nhìn bầu trời đêm rộng lớn, mỉm cười ngắt lời anh ta: “Cẩu tử, nếu ông nói thêm một chữ nữa, có tin tôi đánh gãy chân chó của ông không?”
Uông Cảnh Dương trong chớp mắt trở nên trầm mặc, núp mình yên lặng lầm bầm.
“Nào Cẩu Tử, không cần ông nói, tôi sớm đã tỉnh táo rồi, kể từ hôm nay về sau, tôi với Lâm Thư Nhã không còn bất kỳ mối quan hệ gì. ” – Lâm Yên bưng rượu trên bàn, một hơi hết sạch.
Chỉ là, hiện tại tỉnh ngộ thì có tác dụng gì, nhân sinh của cô hoàn toàn bỏ rồi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận