“ Việt! Tôi có cái này muốn nói với ông! Tối nay 8 giờ gặp nhau được không?” Linh gửi tin nhắn cho Việt.
“ Có chuyện gì?”
“ Liên quan đến My đấy! Muốn biết thì tối nay 8 giờ gặp.”
“ Ok!”
20 giờ tại một quán cafe…
“ Tôi nói thật nhá! Cuộc đời tôi, tôi chưa thấy ai ngốc và chậm tiêu như ông!” Linh bắt đầu.
“…” Việt tròn mắt nhìn Linh.
“ Tròn mắt nhìn cái gì! Không hiểu đúng không?”
Việt gật đầu.
“ Đấy! Đúng là chậm tiêu mà!”
“ Thật sự thì bà muốn nói gì?” Việt hỏi.
“ Nói chuyện với ông tôi bực mình quá!” Linh tu một hơi hết cốc nước.
“ Bà có thể vào chủ đề chính luôn được không?”
“ Bất lực quá!” Linh chán nản.
“ Ê! Từ nãy đến giờ có nói trọng tâm gì đâu!” Việt bực mình.
“ Khổ quá! My nói đang cố ý tránh ông đấy!”
“ Tránh tôi? Vì sao?”
“ Làm sao mà tôi biết. Ông tự hỏi My đi chứ!”
“ Bà không thể nói cho tôi biết được sao?”
“ Không!”
Tại nhà My…
Bố mẹ và Phong đang ngồi bàn bạc một điều gì đó. My xuống bếp uống nước đi ngang qua phòng khách định lên phòng luôn thì bố gọi lại ngồi xuống nói chuyện. My ngơ ngác tiến lại và ngồi xuống.
“ My này. Anh Phong đang nói với bố mẹ là sắp tới anh về Mĩ và muốn đưa con theo.” Bố lên tiếng.
“ Ừ. Em qua đó sẽ có môi trường học tập tốt hơn cho em. Thủ tục anh đã lo gần xong rồi.” Phong nói.
“ Sao anh không nói gì với em trước?” My ngạc nhiên.
“ Thì anh và bố mẹ đang nói với em đây.”
“ Em cần phải suy nghĩ thêm đã ạ.”
“ Ừ. Khi nào quyết định thì nói với anh.”
My gật đầu rồi đi lên phòng. My có nên đi không? My ngồi thừ người ra một hồi lâu rồi giật mình khi nghe tiếng chuông điện thoại.
“ A lô. Linh à?” My bắt máy.
“ Tớ đây.”
“ Có chuyện gì không?”
“ Tớ…” Linh ấp úng.
“ Sao?”
“ Cậu không được giận tớ đâu đấy nhá!”
“ Cậu đã làm sai cái gì? Khai mau!” My nghi ngờ.
“ Thật ra tớ chỉ muốn giúp cậu thôi. Thật đấy! Tớ không có ý tơn hớt hay nhiều chuyện đâu.” Linh rào trước.
“ Tóm lại là cậu đã làm gì?”
“ Tớ… Tớ sợ quá My ơi. Lỡ cậu nhìn mặt tớ luôn thì sao?”
“ Cậu làm tớ bực mình rồi đấy!” My cáu.
“ Tớ… vừa… hẹn… gặp… Việt… đấy.”
“ Cái gì??? Cậu hẹn Việt làm gì?” My nói như hét lên
“ Tớ chỉ nói đúng một câu thôi! Không hơn không kém!”
“ Cậu nói cái gì?”
“ Tớ có ý tốt muốn giúp mà…”
“ Tớ hỏi là cậu nói cái gì với Việt?”
“ Tớ kể với Việt chuyện cậu đang cố tình tránh Việt rồi.”
“ Hả???”
“ Tớ chỉ là muốn giúp thôi mà!”
“ Sao cậu lại có thể làm thế với tớ cơ chứ?”
“ Chỉ là tớ không lỡ nhìn hai người như vậy thôi mà.”
“ Đồ phản bội!”
“ Nhưng mà tớ chỉ nói mối câu đấy thôi còn lại tớ không hé răng nửa lời!”
My cúp máy.
“ Xin lỗi mà. ~~ Đừng giận tớ!” Linh gửi tin nhắn đến.
“ Đồ phản bội! Tớ muốn giết cậu!”
Ở đầu bên này, Linh đang run bần bật. Linh đã làm cái gì sai để bây giờ bị thế này cơ chứ? Bất công quá đi! Mà sao ngu quá! Không khai thì sao mà My biết được. Nhưng mà Linh đây là bậc quân tử dám làm dám chịu nên không thể hèn như vậy được! Cơ mà sắp bị giết rồi… Biết vậy không nói cho Việt. Đúng! Không nói cho Việt thì giờ Linh đâu có khổ sở như vậy! Nhưng Linh đây là người không thể bỏ bê bạn bè. Thấy bạn buồn mà không giúp là không có nên. Đúng thế! Linh đã làm đúng mà. Chả sai gì hết. Nhưng mà ngày mai Linh sẽ chết dưới tay My không một lời trăn trối. Cứ nghĩ đến cảnh My mài dao với gương mặt đằng đằng sát khí đứng chờ ở cửa lớp là Linh lại nước mắt ngắn, nước mắt dài. Sao mà Linh lại khổ thế này! Tất cả chỉ vì hai người đó thôi mà!!! Linh muốn chết ngay bây giờ… Cơ mà Linh còn yêu cuộc sống này quá…
Vậy là đêm nay có một người ngủ không ngon vì mang tiếng “phản bội” và sợ chết…
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận