Hiện tại…
Đó là lúc Ly nhận ra rằng mình thật sự đã thua My…
Thật sự Ly không muốn chấp nhận. Ly đã thích Việt đến thế mà. Để chấp nhận người mình thích đang dành tình cảm cho người khác quả thực vô cùng khó khăn.
Ly bật khóc! Ly đang biến thành một cho người đáng thương. Đáng thương đến nỗi phải cần một người như My nhường nhịn cơ hội.
Từ bao giờ Ly lại thảm hại đến như vậy cơ chứ? Chưa bao giờ Ly nghĩ rằng sẽ có lúc Ly đáng thương đến như vậy.
Sáng hôm sau…
Ly dắt xe ra khỏi nhà, đang đóng cổng thì ở nhà bên cạnh My cũng ra ngoài. Ly nhìn My, nhìn vào đôi mắt lạnh lùng đến đáng sợ của người đối diện. Lúc này, Ly cảm thấy mình thật nhỏ bé. Ly mở lời:
“ Bây giờ cậu đi học luôn à?”
“ Ừ!” My không hề nhìn Ly.
“ Vẫn còn sớm mà… Hay là bọn mình đi ăn cái gì nhé!”
“ Tôi không muốn ăn.”
My đáp rồi lên xe chạy đến trường.
Đôi mắt buồn rầu của Ly nhìn My đang quay lưng về phía mình. Khẽ thở dài rồi Ly cũng chậm chạp đến trường.
Ở trường…
Có hai người đang đứng đối diện nhau, hai đôi mắt đang chạm nhau…
My vừa gửi xe xong và đi ra thì chạm mặt Việt đang tiến vào. Sau ngày hôm qua có lẽ chuyện chạm mặt đã chẳng còn là vấn đề to tát gì đối với My. My bước từng bước chân dứt khoát ngang qua Việt.
Đôi bàn tay Việt vội vàng muốn giữ My lại nhưng rồi rút lại. Việt thật sự muốn nói rất nhiều… Lời xin lỗi? Rằng Việt thích My? Chưa một giây phút nào Việt ngừng nghĩ về My?... Nhưng ngay lúc này Việt không biết mình nên bắt đầu từ đâu, sẽ nói gì? Sau bao nhiêu tổn thương My phải chịu vì Việt thì những lời nói đó có phải là quá lố bịch? My có chấp nhận? My còn muốn ở bên Việt?
Việt lặng lẽ quay đầu lại nhìn My đang bước đi thật nhanh. Những bước chân không hề có sự do dự. Có phải là My thật sự không cần Việt nữa?
Trong giờ học…
My liếc nhìn Linh rất nhiều lần. Và Linh đã nhận ra điều bất thường này.
“ Cậu làm sao thế? Mặt tớ dính gì à? Hay tớ có gì khác?”
“ Không! Tại hôm nay tớ thấy cậu dễ thương hơn bình thường!” My cười toe toét.
“ Hôm nào tớ chẳng dễ thương.” Linh vênh váo rồi tiếp tục viết bài.
Có nên nói cho Linh biết không? Chuyện My sẽ đi Mỹ vào tuần sau? My băn khoăn rất nhiều. Thật ra My không muốn nói cho ai biết cả. My rất sợ! Sợ My không đủ mạnh mẽ để tạm biệt mọi người. Nhưng nếu không nói thì chắc Linh sẽ tổn thương và giận My lắm vì đã đi mà chẳng nói lời nào.
“ Linh! Chiều nay cậu rảnh không?” My bỗng dưng lên tiếng.
“ Chiều nay á? Tớ rảnh! Sao?” Linh nghĩ một lúc rồi đáp.
“ Chúng mình đi chơi nhé! Tớ bao.”
“ Trời ơi! Sao hôm nay tốt dữ vậy? Cậu bị bệnh à?”
Linh để tay lên trán My rồi trán mình. Nhìn My nói:
“ Bình thường mà nhỉ!”
“ Chẳng qua tớ thấy tớ chưa mời cậu được bữa nào đi chơi tử tế cả. Nhưng mà nếu cậu không muốn thì thôi vậy…” My giả vờ tiếc nuối.
“ Không! Không! Tớ có nói là tớ không muốn à? Đi chiều nay nhá!” Linh làm tay ok.
My cũng làm tay ok đáp lại.
Buổi chiều…
Hai đứa bước ra từ rap phim.
“ Này cậu có thấy phim này nhìn mặt thằng nam chính rất điên không?” Linh cười lớn.
“ Công nhận! Buồn cười không chịu nổi ý!” My hưởng ứng.
“ Chúng mình đi ăn kem đi!”
“ Tớ muốn uống trà sữa cơ!”
“ Cậu phải ưu tiên người mời chứ!”
“ Thế ai trả tiền?”
Tại quán trà sữa…
“ Uống đi! Ngon lắm đấy!” My hí hửng.
“ Hic…”
“ Linh này!”
“ Giề!”
“ Cậu có biết là tớ rất biết ơn cậu không?”
“ Vừa đấm vừa xoa đấy à?”
“ Thật đấy! Lúc nào cậu cũng ở bên tớ hết! Kể cả chuyện của Việt cậu cũng giúp đỡ tớ.”
“ Sến vừa thôi!”
My ôm chầm lấy Linh làm nhỏ đơ vài giây.
“ Này! Cậu sao thế?”
“ Cậu tốt với tớ như vậy nhưng chưa bao giờ tớ nói cảm ơn cậu cho tử tế. Dù tớ không nói ra nhưng thật sự cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu vì đã là bạn của tớ!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận