My nhìn quay căn phòng của mình. Ngày mai thôi My sẽ chẳng còn ở đây nữa. My hít một hơi thật sâu rồi đặt những món đồ lưu niệm mình thích nhất vào va ly. Chợt cửa phòng My mở ra. Là anh Phong. Phong bước vào ngồi xuống ghế.
“ Bố mẹ đi rồi ạ?” My hỏi.
“ Ừ!”
Vì sợ mẹ buồn nên Phong và My đã bàn với bố đưa mẹ đi du lịch vài hôm. Nếu mẹ ở nhà chắc chắn My sẽ không thể đi nổi khi thấy mẹ dặn dò và thấy mẹ khóc.
“ Em đã nghĩ kĩ chưa? Em thật sự muốn đi à?” Phong bất ngờ hỏi.
My gật đầu, tiếp tục dọn hành lý.
“ Vậy thu dọn xong thì ngủ sớm đi nhé! Mai bay sẽ rất mệt đấy!”
Phong đứng dậy bước ra khỏi phòng.
My lấy trong ngăn kéo tủ ra một album ảnh. Mở từng trang album, My khẽ bật cười. Đó là ảnh từ bé đến lớn của My. My ngựng lại ở một tấm ảnh. Hình của My và Việt chụp chung. My ngắm bức ảnh một lúc lâu rồi nhẹ nhàng lấy tấm ảnh ra khỏi album và đặt vào va ly.
My hi vọng rằng nhiều năm sau, khi thời gian chữa lành mọi vết thương thì nhìn lại tấm ảnh này My sẽ mỉm cười thật thoải mái chứ không đau nhói như bây giờ…
Đóng va ly lại, di chuyển tất cả va ly vào một góc.
6 giờ 30 sáng hôm sau…
My mở cổng rồi đứng đợi ai đó. Thấy Ly bước ra, My tiến đến.
“ Cậu đi học à?”
“ Ừ! Mấy giờ cậu bay?”
“ Trưa nay, 12 giờ.” My mỉm cười.
“ Cậu đi mạnh giỏi nhé!”
“ Cảm ơn cậu! Thôi cậu đi học đi! Tạm biệt!”
My đứng nhìn Ly khuất khỏi con đường mới bước vào nhà.
“ Sao em không ngủ thêm?”
“ Không biết sao nhưng mà em không ngủ được.”
“ Cố ngủ thêm chút nữa đi! Anh sẽ đi nấu đồ ăn sáng.”
Ở trường… giờ ra chơi…
Việt nhìn chỗ ngồi trống của My. Hôm nay My nghỉ học. Không biết là có chuyện gì.
“ Việt có muốn xuống căng tin với Ly không?” Ly tiến đến vỗ nhẹ vai Việt.
“ Ừ.”
Việt gật đầu rồi cùng Ly ra ngoài. Ở cạnh nhà My biết đâu Ly biết chuyện gì thì sao.
“ Ly uống nước đi.” Việt đưa cho Ly một chai nước hoa quả.
“ Cảm ơn Việt!” Ly nhận lấy chai nước.
“ À… Ly có biết vì sao My nghỉ học không?”
“ Ly… Ly không biết!” Ly cúi mặt.
Việt thở dài thất vọng.
“ Ly này! Việt muốn hỏi.”
“ Sao?”
“Làm sao Ly có đủ mạnh mẽ để thể hiện tình cảm với người mà Ly thích?”
“ Lúc đó Ly nghĩ là nếu Ly không nói ra thì người đấy sẽ đi mất.” Ly nhìn Việt.
“ Chắc là Ly buồn lắm đúng không?”
“ Ừ. Không được người mình thích đáp lại thì còn gì buồn hơn chứ!”
“ Việt xin lỗi!”
10 giờ…
Phong và tài xế taxi đang đem những chiếc va ly để vào cốp xe. My tiếc nuối nhìn mọi thứ xung quanh khẽ nén một tiếng thở dài.
“Chúng ta đi thôi!” Phong giục My.
My mỉm cười và ngồi vào taxi. Rồi lại nhanh chóng xoay lại phía sau. My đang đợi cái gì cơ chứ?
11 giờ 15… Tan học…
Việt và Ly cùng đi trên đường về. Bỗng Ly dừng lại.
“ Ly sao thế?” Việt dừng xe quay đầu nhìn Ly.
“ Có phải Việt thật sự thích My không?”
“ Hả…” Việt ngạc nhiên.
“ Có phải Việt muốn giữ My ở bên Việt không?”
“ Ly…”
“ Nếu Việt không dứt khoát thì không bao giờ Việt có được người Việt yêu đâu! Đi đi! My sẽ đi Mĩ vào chuyến bay 12 giờ. Hãy đến đó và giữ My lại.”
Việt bất động tròn mắt nhìn Ly.
“ Nhanh lên! Việt không muốn giữ My lại sao?”
Việt quanh đầu chạy xe phóng đi thật nhanh.
Hai hàng nước mắt của Ly rơi trên má.
“ My! Cậu tưởng tớ cần cơ hội của cậu à? Ly này mà thua thì cũng phải thua cho đẹp chứ!”
Tại sân bay…
Việt nhìn đồng hồ chỉ 11 giờ 50. Chạy thật nhanh tìm My. Chắc giờ này My lên máy bay rồi! Việt lao tới cửa check in và bị nhân viên sân bay ngăn lại. Việt lấy điện thoại gọi cho My thì My đã tắt máy.
12 giờ…
Chuyến bay cất cánh!
Việt khụy xuống. Từng giọt nước mắt không ngừng tuôn. Việt lặng nề bước ra khỏi sân bay.
Chỉ cần Việt nhanh hơn…
Biết quý trọng hơn…
Dứt khoát với tình cảm của mình hơn thì có lẽ Việt đã không mất My như thế này!
Cơ hội không thể đến nhiều lần với một kẻ đã đánh mất nó nhiều lần…
** Tác giả: Thật ra nếu “ Có một điều tôi chưa nói với ông!” là một câu chuyện buồn thì chắc kết ở đây là được rồi. Và biết đâu sẽ có phần 2 giống như là sau bao năm My quay về sẽ như thế nào đó. Nhưng mà Hwang Ha Mi không thích có phần 2 tí nào và Mi thấy thế này thì còn nhân đạo với Việt quá nên… các bạn đọc tiếp nhé!**
Việt lặng lẽ bước đi trên con đường dài. Và…
“ Ê!”
Việt chậm chạp quay đầu lại. Chưa kịp ngẩng đầu lên thì đã bị người đối diện đánh cho vài cái rõ đau. Việt tròn mắt nhìn người đang đánh mình, không nói lên lời.
“ Thằng điên này! Còn nhìn à?”
Việt vẫn im lặng.
“ Sao…”
“ Sao trăng cái gì? Tôi đã nói hết những gì tôi nghĩ ra cho ông rồi đấy. Tôi nói đến thế rồi mà sao ông chẳng ý kiến gì là sao? Đồ ngu!”
Việt bật cười ôm lấy My thật chặt.
11 giờ tại sân bay…
My nhìn Phong đi gửi hành Lý rồi lại ngoái đầu ra ngoài. My đang đợi người nào đó. Miệng thì nói mạnh thế thôi chứ thật ra lúc này My lại không muốn đi tí nào cả. Phong gửi đồ xong đến chỗ My.
“ Sao thế?”
“ Em có sao đâu.” My liếc nhìn Phong.
“ Ừ. Qua kia ngồi đi.” Phong đi đến chỗ hàng ghế và ngồi xuống.
My đi theo anh. Vừa đi vừa liếc nhìn anh như có điều muốn nói.
“ Muốn nói gì à?” Phong đang lấy quyền sách mà mình mang theo.
“ Anh…”
“ Cứ nói đi!”
“ Bây giờ em có thể không đi không?” My e ngại chờ phản ứng của anh.
“ Cái gì cơ?” Phong trố mắt nhìn My.
“ Em không đi nữa được không?”
“ Sao lại không đi nữa?”
“ Còn có chuyện em chưa kịp nói với Việt nên em không thể đi được.”
“ Em đùa anh à?”
Phong nghiêm mặt rồi phì cười. Phong không thể đóng kịch thêm nữa.
“ Anh cười gì thế?”
“ Thôi về đi!”
“ Ơ…”
“ Thử em thôi! Anh biết thừa là em sẽ không đi mà!” Phong cười lớn vì mình đã đoán đúng.
“ Thế còn vé máy bay thì sao? Mua rồi mà.”
“ Coi như mất tiền oan chứ sao.”
“ Em xin lỗi anh! Vé đắt như vậy mà…”
“ Tuy có mất tiền oan nhưng mà so với việc em có quyết định của riêng em thì chẳng thấm vào đâu cả. Với lại nếu em đi mà tâm trí em cứ bay về Việt Nam thì cũng chẳng tốt.”
“ Đấy là lý do anh bảo mẹ đợi em qua Mĩ rồi mới làm hồ sơ chuyển trường à?” My cười.
“ Ờ! Làm hồ sơ chuyển trường rồi mà không đi thì có phải giờ cô đang quê toàn tập không? Anh là người biết nhìn xa trông rộng mà. Hehe.”
“ Anh đúng là anh trai tốt!” My ôm lấy anh.
“ Thôi đến giờ rồi. Anh đi đây. Đồ của em, tí nữa anh sẽ nhờ người chuyển về nhà cho. Em về đi! À không đi tìm Việt đi!” Anh đứng dậy.
“ Vâng. Anh đi! Qua đến nơi nhớ gọi điện về cho em nhé !”
Hai anh em chia tay. Đợi anh vào trong rồi My mỉm cười thoải mái quay bước ra về. Vừa đi ra thì thấy Việt.
“ Trời ạ! Hả? Sao Việt biết nhỉ? Không lẽ Ly nói? Lạ quá!”
Định theo sau lưng Việt để tạo bất ngờ nhưng mà nhìn mặt Việt chán quá nên đành lên tiếng. Phải đánh cho một trận với được!
Hiện tại…
“ Sao bà lại không đi?”
“ Vì hôm trước tôi chưa nói hết. Còn…” My ngẫm nghĩ.
“ Còn gì?”
“ Có một điều tôi chưa nói với ông!”
“ Điều gì?”
“ Đó là… Tôi thích ông!” Gò má My ửng hồng.
Việt mỉm cười hạnh phúc: “ Tôi… À anh cũng thích em.” Việt gãi đầu lúng túng.
“ Cái gì? Sao không nói sớm? Làm mình lại trở thành đứa chai mặt đi tỏ tình với trai thế này!” My đau khổ ôm lấy gương mặt đỏ bừng vì ngượng của mình.
Việt bật cười, vòng tay ôm lấy người con gái đáng yêu trước mặt mình.
Trên con đường dài, có hai người đang nắm tay nhau thật chặt hướng về phía trước.
“ Vậy là từ nay chúng mình sẽ bắt đầu hẹn hò đúng không?” My ngước nhìn người đang đi cạnh mình.
“ Không! Chúng mình đang kết thúc.”
“ Hả?”
“ Mối quan hệ bạn thân của chúng ta từ nay sẽ chấm dứt và thay vào đó sau này hãy giới thiệu với người khác rằng: anh là người yêu của em!”
-------
END
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận