Dịch: Hoangforever
Đầu tháng tư, lễ Thanh Minh, trời mưa.
Lục An Nhiên đứng ở hành lang bệnh viện, hai con mắt ủ rũ nhìn bầu trời xám xịt, huyệt Thái Dương thì đau nhức từng cơn.
Một ngày ủ rũ như thế này rất thích hợp để làm lễ tưởng niệm, vừa khéo hợp với tâm trạng nàng lúc này.
Thận của cha nàng bắt đầu hỏng rồi. Thật vất vả lắm mới kiếm được nguồn thận, ấy vậy mà một ngày trước khi giải phẫu, quả thận này lại bị người ta cướp mất.
Là một nhân viên của bệnh viện này , mặc dù nàng không đòi hỏi cha nàng phải được đối xử đặc biệt, thế nhưng ít nhất cũng phải được công bằng chứ??
Chính vì vậy, nàng tức giận tới nỗi tìm viện trưởng nói lý. Kết quả là viện trưởng giữ vẻ mặt kín như bưng cảnh cáo nàng rằng, đối phương là người không thể chọc, nàng đừng làm loạn nữa và cũng đừng hỏi nữa.
Viện trưởng là một người luôn bao che cho nhân viên của mình. Hắn đã nói như vậy, chứng tỏ đối phương là người ngay tới cả viện trưởng cũng không thể đắc tội được.
Nàng cũng không phải là người không có thức thời, nhưng cha nàng, hiện tại bệnh đã nặng lắm rồi. Nếu như bỏ lỡ cơ hội lần này rất có thể chờ đợi cha nàng chính là cái chết.
Trong túi áo từng “buzz, buzz” của điện thoại để chế độ rung truyền tới. Nàng thu hồi ánh mắt lại, lấy điện thoại ra, nói:
“Tỷ, tra được đối phương là ai chưa?”
Người nàng đang hỏi chính là chị kế (1) Lục An Na. Hai năm gần đây nàng nhanh chóng nổi lên thành một đại minh tinh, có mạng lưới quan hệ rất rộng.
(1) Chị kế: chị gái liền kề với mình.
“Tra được rồi.”
Nàng giơ tay lên xoa xoa huyệt Thái Dương, nheo mắt lại hỏi:
“Là ai?”
“Cố Lương Thần”
Lục An Nhiên nghe thấy ba chữ này, sắc mặt liền tái đi, cả người ngẩn ngơ.
Ý nghĩa đầu tiên trong đầu chính là, hắn ta rốt cuộc hận nàng nhiều như thế nào mới làm ra hành động cướp đi sinh mạng của cha nàng để báo thù nàng??
Ý nghĩ thứ hai chính là, tại sao hắn lại hận nàng?
Rõ ràng hắn ta mới là người phản bội trước cơ mà??
Cái gai chôn chặt trong lòng bấy lâu nay, chỉ cần chạm nhẹ liền đau thấu xương. Nàng nhắm mắt lại, cố gắng nói với giọng bình thản nhất có thể,
“Vậy chị có thể nhờ bạn bè thương lượng với hắn một chút được không? Chỉ cần hắn chịu nhượng lại, chúng ta có thể trả thêm...”
“An Nhiên,”
Lục An Na cắt lời nàng,
“Cố Lương Thần nói, hắn không thiếu tiền.”
Lục An Nhiên nghe thấy vậy, liền rùng mình,
“Vậy hắn muốn như thế nào?”
“Hắn muốn ta tối nay đi... ăn cơm với hắn.”
“...........”
Vô sỉ, khốn khiếp!
Hắn ta thậm chí ngay cả người bên cạnh nàng cũng không có buông tha.
Nàng mở mắt ra, không có phát hiện giọng nói của mình có chút run rẩy, nói.
“Chuyện này chị đừng lo lắng, em sẽ tìm hắn nói chuyện.”
Ngay từ lúc nghe thấy tên của hắn, trái tim của Lục An Nhiên liền lạnh lẽo đi. Tất cả ân oán thị phi hiện tại đều là giữa nàng và Cố Lương Thần, vì vậy đừng có đem người vô tội liên lụy vào!!
Lục An Na do dự, hỏi:
“Em.... em làm được hả?”
Nếu nói về tâm cơ, nàng dĩ nhiên không phải là đối thủ của Cố Lương Thần. Bằng không ngay từ đầu, nàng đã không rơi vào kết cục thảm hại như thế này. Nhưng đối phương đã nói rõ, hắn nhằm về phía nàng.
Kể cả có vì cha nàng, hay không vì cha nàng, đầu nàng cũng phải thấp.
Sau khi cúp điện thoại xong, Lục An Nhiên đứng im một lúc lâu ở hành lang, cuối cùng đem số điện thoại bỏ vào sổ đen của hắn bỏ ra ngoài.
Thế nhưng nàng gọi hắn nhiều lần, đều bị hắn tắt máy từ chối.
Thế này không phải là số của nàng cũng bị hắn kéo vào sổ đen rồi hay sao??
Không còn cách nào khác, nàng đành phải tới trước cửa nhà hắn chờ đợi hắn vậy. Nếu như hắn bất chấp dùng thủ đoạn, nàng cũng không ngại vạch mặt hắn một lần.
Nàng cứ như vậy đứng ngẩn ngơ, cũng không có cầm ô, đứng dưới mưa nhiều giờ liền. Mãi tới khi trời tối, một chiếc xe màu đen mới tinh từ từ, chậm rãi đi về phía cổng lớn biệt thự.
Từ biển số xe, nàng liền biết xe này chở ai. Vì vậy, nàng không có chút gì nghĩ ngợi, liền vội vàng xông qua, chặn chiếc xe này lại, lạnh lùng nhìn người đàn ông đang ngồi ở hàng ghế sau qua cửa kính ô tô.
Không lâu sau, cửa xe mở ra, một đôi chân dài bước xuống.
Đèn đường trước cửa rất sáng. Nàng nhìn xuyên qua màn mưa dày đặc, nhìn người đàn ông đang bước xuống này.
Ba năm trôi qua, hắn vậy mà một chút thay đổi cũng không có.
Vẫn phong trần tuấn lãng như cũ, vẫn cao cao tại thượng như cũ, vẫn là một đôi mắt xa cách lãnh đạm khiến cho người ta có cảm giác áp bách, khó gần.
Khi người đàn ông này tới bên cạnh nàng, lúc đó nàng mới phát hiện ra rằng, ngón tay mình khẽ run.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận