Kết quả, hắn ta nhức đầu quá sớm.
Sáng ngày thứ hai, trên internet tràn ngập tin tức phú nhị đại buôn bán ma túy.
Nói cái gì phú nhị đại chán ghét cuộc sống giàu có xa xỉ, chán ghét cuộc sống áo đến duỗi tay cơm đến há miệng, nhân tính vặn vẹo, muốn tìm chút kích thích, thế là đi lên con đường buôn ma túy không lối về.
Nói cái gì mà đây mới là bản chất sinh hoạt của phú nhị đại, tinh thần thiếu hụt truy cầu, cả ngày xa hoa đồi truỵ, một bên hút ma túy một bên buôn lậu thuốc phiện, vô cùng sa đọa, sau đó đưa ra một câu tổng kết: Quyền quý thật loạn.
Nói cái gì mọi người hiểu lầm hắn, thật ra tên phú nhị đại này cũng chỉ bị ép buộc, có thể do kinh tế gia đình xảy ra vấn đề, sắp phá sản nên thân làm phú nhị đại chỉ có thể đi lên con đường buôn bán ma túy, bù đắp lỗ hổng kinh tế.
Nói cái gì đây là phú nhị đại giả, thật ra hắn ta là một phần tử buôn lậu thuốc phiện, sau đó ngụy trang thành phú nhị đại đi buôn lậu thuốc phiện, xác xuất thành công của việc này rất cao, hơn nữa còn không dễ bị phát hiện, nhưng cuối cùng vẫn bị cảnh sát phát hiện.
...
Có đủ loại cách nói, hơn nữa còn có mấy tấm hình Lý Chính Nam bị bắt, nói đến đều có bài bản hẳn hoi.
Ba chữ "phú nhị đại" kích động tâm lý đám người thù giàu, "buôn lậu thuốc phiện" lại là từ khóa khiến người khác tránh né không kịp, cả hai đều khiến mọi người căm thù đến tận xương tuỷ, hai thứ hợp một sinh ra phản ứng hoá học kịch liệt.
Thế là, tiêu đề "phú nhị đại buôn lậu thuốc phiện" lập tức xông lên hot search, còn ép "22 ức giá quảng cáo trên trời " và "Only You" của đài truyền hình Tinh Quang xuống, trèo lên top một, thu hút được sự chú ý của mọi người.
"Vậy mà phú nhị đại lại đi buôn lậu thuốc phiện? Bà mẹ nó, cuộc sống đang tốt như thế, chẳng thiếu một thứ gì, vậy mà lại đi buôn lậu thuốc phiện? Người này phải nghĩ quẩn tới mức nào… Chẳng lẽ hắn ta vừa sinh ra đã bị thiểu năng trí tuệ sao?"
"Nếu ta có một người cha giàu có, ta nhất định sẽ hưởng thụ thật tốt! Buôn lậu thuốc phiện? Hắn ta thực biết nghĩ!"
"Chuyện này thật ly kỳ, ta có nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ tới vậy mà phú nhị đại lại dính tới việc buôn lậu thuốc phiện. Nếu như là hút ma túy thì rất hợp lý, dù sao chuyện này ta cũng đã thấy rất nhiều rồi!"
"Phú nhị đại buôn lậu thuốc phiện thì có gì kỳ quái? Các người ngạc nhiên quá mức rồi, thực tế, bọn họ là người có khả năng buôn lậu thuốc phiện nhất, chắc chắn là do giàu về vật chất mà thiếu hụt về tinh thần, cho nên mới sa đọa như vậy!"
"Nuôi không dạy là lỗi của cha, chỉ sợ phụ thân hắn có vấn đề gì rồi!"
"Cảnh sát làm rất tốt! Loại người này nên bắt lại, kết án, kết án nặng vào, hắn sẽ ngoan cả một đời thôi!"
"Rốt cuộc là nhân tính vặn vẹo hay là đạo đức bại hoại đây?"
...
Dường như ngủ một đêm tỉnh lại, thế giới đã thay đổi, không biết "phú nhị đại buôn lậu thuốc phiện" đã out rồi.
Bởi vì toàn dân chú ý, cho nên áp lực của cảnh sát rất lớn, áp lực của chính phủ cũng rất lớn. Thượng cấp hạ chỉ thị, ngôn từ vô cùng nghiêm khắc, yêu cầu cảnh sát thành phố Giang Nam cấp tốc phá án, hơn nữa xử lý nghiêm khắc, cho dân chúng một câu trả lời.
Từ tối hôm qua tỉnh lại, một đêm không ngủ, Giang Nhược Hải tức giận đến cả người bốc hỏa.
"Ai làm? Rốt cuộc là ai làm? Đây chắc chắn là có tổ chức, có dự mưu, nếu không, sao có thể trùng hợp tới mức Tiểu Tam vừa bị vu cáo bỏ tù, trên mạng lập tức xuất hiện nhiều hình ảnh còn có tin tức như vậy? Đây là muốn đẩy Tiểu Tam vào chỗ chết! Rốt cuộc là ai làm? Ta với ngươi không đội trời chung, khốn kiếp!"
Giang Nhược Hải gấp đến độ đi tới đi lui, vốn hắn ta còn muốn dựa vào một chút năng lực đè chuyện này xuống, sau đó lại nghĩ biện pháp cứu Tiểu Tam ra, kết quả hiện tại chuyện này lộ ra ánh sáng, khiến toàn dân chú ý, chính phủ coi trọng, hắn ta hoàn toàn không cách nào xuất thủ được.
Vừa ra tay, ngược lại sẽ liên lụy tới cả mình.
Loại cảm giác nghẹn khuất không làm gì được quen thuộc này khiến hắn ta vô cùng khó chịu.
"Chẳng lẽ là Bạch Thanh Tuyết, Lâm Bắc Phàm?" Giang Nhược Hải nhíu mày, hắn ta nghĩ tới nghĩ lui chỉ có hai người kia là đáng nghi nhất, bởi vì Tiểu Tam mang theo nhiệm vụ tới đối phó hai người này, rất có thể hắn ta đã bị trả đũa.
"Không đúng, không thể nào là bọn họ..." Giang Nhược Hải lắc lắc đầu.
Hắn ta hiểu rất rõ Bạch Thanh Tuyết, thật sự bá khí vênh váo không giải thích, thích quang minh chính đại nghiền ép người khác, khinh thường mấy loại dùng thủ đoạn hạ lưu. Về phần Lâm Bắc Phàm, trong mắt hắn ta Lâm Bắc Phàm chỉ là một tiểu lâu la, hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Chẳng lẽ, mục tiêu chính của hắc thủ sau màn là ta sao?
Trong lòng Giang Nhược Hải có một tia sợ hãi, đến bây giờ hắn vẫn không rõ hắc thủ sau màn là ai, không biết mới là kinh khủng nhất, điều này có thể khiến hắn đứng ngồi không yên, ngày ngày khó ngủ.
Đúng lúc này, có điện thoại gọi tới, là Lý Chính Sơn, phụ thân của Tiểu Tam Lý Chính Nam, cuộc điện thoại này hắn ta không thể không tiếp.
Giang Nhược Hải nghe điện thoại, lộ ra nụ cười cứng ngắc: "Bá phụ yên tâm, chắc chắn Tiểu Tam đã bị hãm hại, ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực cứu Tiểu Tam ra, trả lại trong sạch cho hắn!"
"Cảm ơn Giang thiếu, chắc chắn nhi tử ta trong sạch, điểm này không cần nhiều lời, ta là phụ thân còn không hiểu rõ nó sao? Nhưng Giang thiếu, hiện tại chuyện ta muốn nói với ngươi không phải chuyện này, mà là một chuyện khác, do thân phận nhi tử ta đã ra lộ ra ánh sáng, cư dân mạng đang gieo rắc tin đồn ghê tởm, nói công ty ta mới là căn cứ buôn bán ma túy thật sự, tinh thần quần chúng rất mãnh liệt, những cơ quan như cục thuế vụ, cục công thương, cục kiểm tra chất lượng thậm chí còn có cảnh sát đều từng tới điều tra, không cách nào sản xuất bình thường được. Còn rất nhiều nhà cung cấp hàng và thương gia, thậm chí là ngân hàng, nghe gió tưởng mưa, muốn đoạn tuyệt hợp tác, hiện tại công ty ta gặp phải nguy cơ... Giang thiếu, ngươi nói ta có thể làm thế nào được đây? Tiểu Tam nhà ta nhận ngươi làm đại ca, ngươi cũng không thể mặc kệ chúng ta được!"
Trong lòng Giang Nhược Hải tràn đầy con mẹ nó, sao loại chuyện này lại như đã từng quen biết thế?
Lúc trước Tiểu Lục thua tiền, cũng phát sinh loại chuyện này.
Hiện tại đổi thành Tiểu Tam, sao vẫn giống nhau?
"Bá phụ ngươi yên tâm, tiểu tam là huynh đệ của ta, nhà hắn chính là nhà ta, ngươi chính là thân nhân của ta, ta tuyệt đối sẽ không mặc kệ các ngươi! Chỉ có điều bây giờ đang ở bước ngoặt, đang bị chú ý trên mọi phương diện, tạm thời ngươi chịu thiệt nhận phạt rồi ôn tồn nhận sai, thái độ thành khẩn sẽ có lợi hơn. Dù sao hiện tại ta cũng không thể đối đầu với chính phủ và dân chúng! Chờ khi nguy cơ qua đi, ta nhất định sẽ giúp ngươi trọng chỉnh kỳ cổ!" Giang Nhược Hải nói chắc như đinh đóng cột..
"Được, ta nghe ngươi, Giang thiếu! Ài, trước mắt cũng chỉ có thể như vậy..."
Mới vừa cúp điện thoại, sắc mặt Giang Nhược Hải lại thay đổi: "Khốn kiếp! Cuối cùng là ai đang muốn chỉnh ta?"
Kết quả, lại có một cuộc điện thoại gọi tới, giọng nói vô cùng lo lắng gấp rút: "Đại ca, không xong! Ngươi nhanh lên mạng nhìn xem, ngươi bị lộ ra trên internet, chuyện phiền toái lắm!"
Giang Nhược Hải nhanh chóng mở website hot search, phát hiện trên internet tuôn ra một tin tức, đó chính là quan hệ của hắn và Tiểu Tam bị lộ ra ánh sáng, nói cái gì hai vị đại thiếu gia thân mật gắn bó, sau lưng liệu có chút hoạt động phạm pháp nào không?
Nội dung nhắm thẳng vào chuyện buôn lậu thuốc phiện, tin đồn thất thiệt lại nói có bài bản hẳn hoi, trong đó còn có mấy tấm ảnh thân mật làm bằng chứng. Hiện tại rất nhiều người @ hắn, còn có @ tập đoàn Giang Thị sau lưng hắn, hỏi tình huống này có phải là thật hay không?
Mặt Giang Nhược Hải từ xanh mét lập tức biến thành màu gan heo.
"Khốn kiếp, ai muốn chỉnh ta?"
Chương 55: Ta tư chất ngu dốt, chỉ có thể trị liệu nghi nan tạp chứng, ung thư gì gì đó!
Hắn ta cảm thấy đời này hắn ta chưa từng tức giận như thế bao giờ.
Nói cách khác, bây giờ nhất cử nhất động của hắn ta, mỗi tiếng nói cử động đều đang bị chú ý, bị phóng đại, bị diễn giải quá mức.
Nếu như xuất thủ cứu giúp, vậy tương đương với hắn ta chứng thực mình có quan hệ với Lý Chính Nam và sẽ kéo quan hệ không rõ ràng với "buôn lậu thuốc phiện", chuyện này sẽ rất bất lợi cho sự phát triển của hắn ta trong tương lai. Nhưng nếu như thờ ơ lạnh nhạt sẽ để huynh đệ thất vọng đau khổ, như vậy, thế lực hắn ta tích lũy mấy năm nay sẽ sụp đổ không còn tồn tại.
Chuyện này khiến hắn hết sức xoắn xuýt.
Hắn ta nên làm gì đây?
Sau đó, lại có một cuộc điện thoại gọi tới.
Giang Nhược Hải nhìn điện thoại, trong lòng sợ hãi, lập tức nhận máy, giọng nói cung kính: "Cha..."
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói nặng nề lại nghiêm nghị: "Lập tức phát biểu thanh minh, bày tỏ ngươi chỉ có quan hệ bình thường với Lý Chính Nam, không phải quan hệ thân thiết như internet truyền ra, không hề hay biết chuyện này."
Trong lòng Giang Nhược Hải lại kinh ngạc thêm một lần nữa, vội vàng nói: "Cha, Tiểu Tam là huynh đệ tốt của ta, hơn nữa do hắn đi làm việc ta giao mới xảy ra chuyện, sao ta có thể bán đứng hắn? Ta tuyệt đối không bỏ rơi huynh đệ của ta!"
Giọng bên kia vẫn nghiêm khắc như cũ: "A Hải, bây giờ không phải lúc hành động theo cảm tính. Ngươi là người nối nghiệp tương lai của tập đoàn Giang Thị chúng ta, nhất định phải quang minh vĩ đại, nếu ngươi có dính líu tới buôn lậu thuốc phiện, ngươi nói những cổ đông khác sẽ đánh giá ngươi thế nào? Ngươi để người của tập đoàn đánh giá ngươi thế nào? Ngươi để chính phủ đối đãi với ngươi thế nào? Nếu như ngươi còn muốn làm người nối nghiệp tập đoàn Giang Thị thì ngươi phải nghe ta nói, rũ sạch quan hệ với hắn, không cần quản chuyện này, trước mắt, đây là biện pháp tốt nhất. Nếu như làm không được, ngươi không cần đến gặp ta nữa!"
Điện thoại bị dập máy.
Trên mặt Giang Nhược Hải xanh trắng đan xen, vô cùng khó coi.
Một bên khác của thành phố Giang Nam, bờ biển không người, Lâm Bắc Phàm và Diệp Vô Đạo đã ngây người ở chỗ này rất lâu, vừa đi vừa nói, cách bảo tiêu thật xa.
"Tình huống cụ thể là như vậy." Diệp Vô Đạo châm một điếu thuốc, nói tiếp: "Hiện tại, Lý Chính Nam đã rơi vào hố, thành phố Giang Nam đang nghiêm trị buôn lậu thuốc phiện, cho dù thân phận của hắn ta có đặc biệt, cho dù hắn ta có vô tội cũng phải bị lột một lớp da. Về phần hắc thủ thật sự phía sau màn, Giang Nhược Hải ở phía Ma Đô xa xa kia, hiện tại hắn ta đã rước đầy vết nhơ, phiền phức quấn thân, khiến cho hắn ta không dám hành động thiếu suy nghĩ. Ta thấy theo phẩm cách của hắn ta, nói không chừng cuối cùng hắn ta sẽ bỏ xe giữ tướng... Có thể nói, chuyện này cơ bản đã có một kết thúc. Đài truyền hình Tinh Quang sẽ mở ra một thời kỳ phát triển hiếm thấy."
Lâm Bắc Phàm gật đầu, sau đó hỏi: "Chu lão đại sẽ không bị gì chứ? Dù sao nếu Lý Chính Nam không ngu ngốc, chí ít hắn ta cũng sẽ nghĩ tới Chu lão đại, vậy thì phiền toái."
"Chuyện này ngươi có thể yên tâm, Chu lão đại có thể lăn lộn đến vị trí hiện tại, mưu kế rất nhiều. Thật ra, là hắn ta đã báo cảnh sát, hơn nữa còn cắn ngược lại một miếng, lấy thân phận người bị hại nói hắn ta bị lừa hút ma túy, điếu xì gà kia đã thành bằng chứng. Còn có những ngày này, Lý Chính Nam thường xuyên tiếp xúc với người của thế giới ngầm, đều có lưu lại chứng cứ, những chứng cứ này sẽ thành điểm trí mạng để lên án hắn ta..."
Diệp Vô Đạo cười ha ha: "Nói đến cùng, Lý Chính Nam kia vẫn quá non nớt, tự cho là rất thông minh, cao cao tại thượng, nhưng thủ đoạn nhỏ kia của hắn ta sao có thể đánh bại được đám lão đại từng bước bò lên."
Lâm Bắc Phàm cảm khái một tiếng: "Đúng vậy, đừng bao giờ xem thường những người lăn lộn từ tầng dưới chót ra, năng lực của bọn hắn còn xuất sắc hơn ngươi tưởng tượng rất nhiều, bọn chúng bẫy ngươi lúc nào ngươi cũng không biết. Có điều, ngươi có thể để đám người này ngoan ngoãn nghe lời ngươi, càng nói rõ bản lĩnh của ngươi. Xem ra, ta tìm ngươi giải quyết chuyện này là tìm đúng người, ta rất hài lòng."
"Tất nhiên, nếu đã hài lòng, vậy ngươi có thể... Ha ha!" Diệp Vô Đạo xoa xoa tay, hồi hộp nhìn Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm im lặng nói: "Đừng nhìn ta như vậy, ta biết tâm tư của ngươi. Ngươi đã làm xong mọi chuyện, đương nhiên ta sẽ giữ đúng hứa hẹn. Nhìn ngươi gấp gáp như thế, vậy bây giờ chúng ta đi luôn."
"A, được rồi!" Diệp Vô Đạo hưng phấn nhảy lên, kích động nói: "Hiện tại ta dẫn ngươi đi!"
Hai người bọn họ đơn độc xuất hành, không mang theo bảo tiêu.
Diệp Vô Đạo lái xe, dẫn Lâm Bắc Phàm tới một tòa dân cư thông thường. Diệp Vô Đạo và muội muội hắn ta ở lầu sáu, cửa vừa mở ra, Lâm Bắc Phàm đã thấy một thiếu nữ ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, khuôn mặt thoạt nhìn trẻ con yếu đuối, ngồi trên xe lăn gõ máy tính cộc cộc cộc, ánh nắng từ bên ngoài yên tĩnh chiếu qua cửa sổ.
"Diệp ca, ngươi đã trở về!" Nhìn thấy Diệp Vô Đạo trở về, thiếu nữ rất vui mừng.
Rời bàn máy tính, đẩy xe lăn đi qua.
Nhưng khi nhìn thấy Lâm Bắc Phàm sau lưng Diệp Vô Đạo, trong mắt nàng hiện lên vẻ kinh ngạc, lập tức dừng lại, cúi đầu rụt rụt cái đầu nhỏ, giọng yếu ớt nói: "Ca..."
Diệp Vô Đạo kích động nói: "Tiểu Vũ, giới thiệu cho ngươi, hắn là Lâm Bắc Phàm, là thần y ta tìm đến, hắn có thể trị được đôi chân cho ngươi. Từ nay về sau, ngươi có thể đứng lên! Có vui không, kích động không?"
Thiếu nữ cũng không vui, cũng không kích động, ngược lại hoài nghi nhìn Lâm Bắc Phàm, nhỏ giọng hỏi: "Ca, hắn thật có thể chữa được chân của ta sao? Ngươi xem hắn còn trẻ như vậy..."
Trong lòng Diệp Vô Đạo có một tia lo lắng không yên, dù sao hắn cũng không tận mắt nhìn thấy Lâm Bắc Phàm cứu người, năng lực này vẫn tồn tại chiết khấu rất lớn, vì thế hắn ta và muội muội cùng kỳ vọng mà nhìn Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười, tự tin nói: "Trong thiên hạ, người dám nói chắc chắn có thể chữa khỏi chân ngươi, ngoại trừ ta ra thì không còn ai khác! Tiểu muội muội, ngươi yên tâm, ta đồng ý với ca của ngươi, nhất định sẽ làm để ngươi có thể đứng lên một lần nữa!"
Mặt thiếu nữ đỏ lên, không phải xấu hổ, mà là tức giận: "Ngươi kêu ai là tiểu muội muội? Ta tên Lâm Vũ Đồng, năm nay 22 tuổi, sinh viên năm tư đại học Giang Nam, có lẽ ngươi nên gọi ta một tiếng học tỷ, Lâm Bắc Phàm!"
Lâm Bắc Phàm lờ mờ: "Vậy mà ngươi đã 22 tuổi, hơn nữa còn là học tỷ của ta, hoàn toàn không nhìn ra!"
Xác thực, thiếu nữ ngồi trên xe lăn trước mắt không chỉ có được khuôn mặt trẻ con, hơn nữa dáng người thoạt nhìn tinh xảo lả lướt, ai nhìn cũng tưởng nàng là một tiểu muội muội.
Lâm Vũ Đồng ảm đạm cúi đầu xuống, không nói gì.
Diệp Vô Đạo giải thích: "Tất cả đều do căn bệnh kia gây ra. Chứng bệnh đó không chỉ đoạt đi khả năng đi lại của muội muội ta, mà còn khiến cho muội muội ta phát dục chậm chạp, cho nên mới thoạt nhìn vô cùng trẻ tuổi như vậy."
"Thì ra là thế." Lâm Bắc Phàm giật mình, sau đó tự tin nói: "Không sao, có ta ở đây, từ nay về sau ngươi vĩnh biệt quá khứ, có thể dùng hai chân bước đi như người bình thường, tự do chạy nhảy, còn có thể giống nữ nhân trang điểm ra ngoài dạo phố, thích cái gì thì mua cái nấy, sau đó để lại Diệp ca ca ngươi thanh toán!"
Lâm Vũ Đồng bật cười, sau đó len lén nhìn thoáng qua Diệp Vô Đạo bên cạnh, mặt ửng hồng cúi đầu.
Lâm Bắc Phàm cười ha ha, xem ra vị học tỷ này có ý với Binh Hoàng rồi.
Hình như vị Binh Hoàng kia cũng thế.
Hết lần này tới lần khác, hai người đều không đâm thủng lớp da này, rất thú vị.
"Có cần chuẩn bị cái gì không?" Diệp Vô Đạo kích động hỏi.
"Không cần gì hết, chỉ cần châm trên tay ta là đã đủ." Lâm Bắc Phàm tự tin mười phần nói, móc từ trong túi ra một hộp ngân châm mới vừa mua không bao lâu, muốn giả thần y, muốn giả truyền nhân Quỷ Môn thì đương nhiên phải có chút chuẩn bị rồi.
Cầm ngân châm sáng chói trên tay, Lâm Bắc Phàm chém gió: "Ta truyền thừa thập châm Quỷ Môn, nhất châm khử hàn, nhị châm lui nhiệt, tam châm sinh thịt, tứ châm liền gân, ngũ châm tẩy tủy, lục châm nối xương, thất châm trừ ác, bát châm tục mệnh, cửu châm hoàn hồn, thập châm nghịch sinh tử! Cho nên có ta ở đây, ngươi nhất định sẽ có thể đứng lên bước đi một lần nữa!"
Hai người Diệp Vô Đạo bị chém đến bối rối.
Chỉ trợn mắt há hốc mồm nhìn Lâm Bắc Phàm, một bộ dạng mù tịt chẳng hiểu gì.
"Cái này là thập châm Quỷ Môn sao, nghe thật lợi hại! Mạo muội hỏi một chút, hiện tại ngài học được đến châm thứ mấy? Đạt đến trình độ nào? Thật có thể chữa được chân cho muội muội ta sao?" Diệp Vô Đạo cung kính hỏi.
Lâm Bắc Phàm khiêm tốn trả lời: "Tư chất ta ngu dốt, sống 18 năm, cho đến bây giờ mới học được đến bát châm, còn có hai châm cuối cùng sống chết không học được, chỉ có thể trị liệu một chút chứng bệnh khó chữa như ung thư gì gì đó thôi, thật sự là hổ thẹn tổ tiên!"
Diệp Vô Đạo: "..."
Lâm Vũ Đồng: "..."
Đại ca, ngươi đây thật sự là đang khiêm tốn sao?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận