“Là ngươi cho hai tội phạm vượt ngục mấy tấm bản đồ địa hình trại giam và bản đồ ra vào?”
Tiêu Ngự lạnh lùng nhìn phạm nhân đối diện.
40 tuổi, có phong độ, không thấy giống kẻ cướp chút nào, càng không giống dân xã hội.
Nếu như cởi bỏ áo gi-lê trại tạm giam trên người xuống.
Bạn nói ông ta là một giám đốc của xí nghiệp cũng có người tin.
Mà ông ta quả thực là giám đốc của một xí nghiệp nào đó.
Bởi vì nợ ngân hàng một khoản vay lớn không trả được, từ đầu đến cuối bị giam trong trại tạm giam.
Bạch Ngọc Cường, nam, 43 tuổi, người thành phố.......
“Sĩ quan cảnh sát, anh có phải hiểu lầm không?”
Bạch Ngọc Cường cười mỉm, cả mặt dáng vẻ hiền lành, “Tôi làm sao có được thứ đồ đó.”
“Lúc tôi coi ông là một con người, xin mời ông nhất định phải làm một con người.”
Tiêu Ngự nhìn chằm chằm đối phương, “Có được không?”
Sắc mặt Bạch Ngọc Cường khẽ biến, không lên tiếng.
Tâm cơ có chút sâu a, người không nói lời nào vĩnh viễn là nham hiểm nhất, điềm tĩnh nhất.
Tiêu Ngự lắc đầu.
Bây giờ anh ấy không có thời gian để lãng phí, vẫy vẫy tay với hai nhân viên an ninh quốc gia.
Nhìn thấy hai nhân viên an ninh quốc gia đi về phía mình với vẻ mặt lạnh lùng tàn khốc.
Sắc mặt của Bạch Ngọc Cương trong nháy mắt trắng bạch, muốn mở miệng.
Muộn rồi muộn rồi!
Tiêu Ngự đã cho ông ta cơ hội.
Điều này giống như cơ hội mỗi người gặp được đều không giống nhau
Sai lại càng sai.
Lại hối hận như thế nào đều không có cách nào xoay chuyển......
Nửa tiếng.
Một nhân viên an ninh quốc gia đến trước mặt Tiêu Ngự, “Bởi vì thân phận của ông ta tương đối đặc biệt, nhân viên của trại tạm giam rất có chiếu cố đối với anh ta, có một số nơi ông ta có thể tùy ý ra vào. Nguồn gốc của mấy tấm bản đồ đó, là ông ta tự mình giữ lại để dùng!”
“Ơ!”
Tiêu Ngự ngạc nhiên, “Tội phạm định vượt ngục...... chưa thực hiện được?”
Chơi rất cố gắng đấy, đây là vẫn thiếu bị xã hội đánh đập chà đạp tàn nhẫn sao?
“Cho là vậy đi.” Nhân viên an ninh quốc gia gật đầu.
“Trọng điểm thì sao?”
Tiêu Ngự hỏi: “Làm sao ông ta lại đồng ý đem mấy tấm bản đồ mà bản thân cực khổ vẽ ra đưa cho Mã Hách Hiên và Lô Giai?”
“Một lời hứa.”
Nhân viên an ninh quốc gia giải thích, “Mã Hách Hiên đáp ứng, nếu đi ra ngoài rồi sẽ đưa ông ta một nghìn vạn.”
“Ha!”
Tiêu Ngự vui vẻ, “Ông ta tin?”
“Ừ.”
Nhân viên an ninh quốc gia gật đầu, “Bởi vì hai tháng trước, Mã Hách Hiên thông qua loại cách nào đó, đưa cho người nhà của ông ta một trăm vạn!”
Tiêu Ngự trầm mặc, khuôn mặt trầm xuống.
Thủ đoạn cũng không thông minh, cũng giống như thủ đoạn mua chuộc tạp dịch.
Rất nhiều người chính là như vậy.
Cho dù khẩu hiệu hét lên vang dội như thế nào.
Nhưng khi tiền tài đập vào trên mặt của họ, bọn họ sẽ hét lớn: Daddy, đêm nay đừng coi tôi là người.
Nguồn gốc của bản đồ ra vào và bản đồ địa hình đã rõ ràng rồi.
Vậy tại sao bản thân vẫn cảm thấy không đúng....... Tiêu Ngự cau mày.
Camera của trại tạm giam được lấy ra.
Tại sao bây giờ mới xem video giám sát vụ án?
Bởi vì không muốn nhìn thấy quá trình ‘đồng nghiệp’ bị sát hại.
Không chỉ Tiêu Ngự không muốn xem.
Rất nhiều cảnh sát đều sẽ không muốn xem.
Loại cảm giác lo lắng đó, người bình thường sẽ không hiểu!
..........
Video giám sát được phát.
Hừng đông 1 giờ 38 phút......
Trên cửa ở cửa sổ nhỏ của phòng giam tạp dịch, một tay vươn ta, trên tay cầm một chai thủy tinh.
Chất lòng màu cam đổ ra, rơi xuống tay cầm của phòng giam......
Đồng tử của Tiêu Ngự co lại một cái.
Thứ đồ gì?
Dầu!
Tác dụng của dầu có rất nhiều loại.
Nhưng hầu hết các loại dầu, có một loại công dụng phổ biến.
Bôi trơn!
Tại sao lại đổ dầu lên tay nắm cửa?
Lúc kéo cửa sắt sẽ có tiếng vang lên.
Nhưng nếu đem dầu đổ lên trên.........
Mắt của Tiêu Ngự nhìn chằm chằm vào phía trên tay nắm cửa ở bên ngoài phòng giam, thở dài một hơi.
Quả nhiên không có khóa, chỉ là đơn thuần cắm vào.
Đây cũng là bởi vì cảnh ngục quá yên tâm với những tạp dịch này.
Biết bọn họ có vài ngày nữa sẽ được thả ra.
Trong lòng của người bình thường, phạm nhân như vậy làm sao có thể sẽ đi vượt ngục?
Đây quả thực là sai lầm trong công việc, cũng là phạm sai lầm nghiêm trọng!
Một cái móc sắt bọc vải, từ cửa sổ nhỏ ở của phòng giam đưa ra ngoài, từ từ móc trên tay nắm cửa.
Từ từ ngoắc tay, từng chút từng chút, không phát ra một tiếng động nào, kéo mở chốt cửa.
Ngay sau đó, cửa phòng giam từ từ mở ra.
Không đẩy ra quá lớn, mở ra một khe hở có thể chứa được người, một cái đầu thò ra.
Tiêu Ngự lẩm bẩm, “Lô Giai!”
Lô Giai chầm chậm đi ra khỏi phòng giam.
Theo sau, Mã Hách Hiên cũng cẩn thận nghiêm túc đi ra.
Nhưng mà.......
Lúc Tiêu Ngự nhìn thấy khuôn mặt của Mã Hách Hiên, ngơ ngác.
Tại sao?
Anh ấy nhìn thấy khuôn mặt của Mã Hách Hiên, tái nhợt và hoảng sợ như thế.
Biểu cảm như này, làm sao giống một người đang muốn vượt ngục?
Tiêu Ngự nhíu mày, tiếp tục xem.
Sau đó, Mã Hách Hiên và Lô Giai lén lút đi về phía hành lang.
Cho đến khi đi đến trước một cửa sắt.
Lô Giai lấy ra một tấm thẻ........ Thẻ gác cổng.
Ánh mắt của Tiêu Ngự nhìn chằm chằm vào tấm thẻ.
Không cần đoán, cũng biết là cảnh ngục chuyên dùng.
Giả sử thẻ trong tay cảnh ngục rơi mất, khẳng định sẽ đại loạn, cũng sẽ bắt buộc tìm được.
Cho nên, chắc chắn không tồn tại là cảnh ngục đưa cho!
Vấn đề ma quỷ xuất hiện rồi.
Thẻ trong tay của Lô Giai đến từ đâu?
Cửa sắt phát ra một tiếng nhỏ, mở ra.
Lúc này có thể nhìn thấy hai người đều rất căng thẳng.
Nhưng mà, không có cảnh ngục xuất hiện.
Bởi vì phòng làm việc và phòng nghỉ ngơi của cảnh ngục, khoảng cách từ cánh cửa này còn một đoạn khoảng cách.
Lại một vấn đề xuất hiện rồi.
Đi trên hành lang có camera, tại sao không có người nhìn thấy hai người họ?
Sắp đến hai giờ đêm a........ Vẻ mặt của Tiêu Ngự phức tạp.
Lúc này không có người phát hiện, chỉ có một đáp án.
Người trực ban không phải là ngủ gật rồi, chính là ngủ say rồi.
Sau đó, Lô Giai và Mã Hách Hiên đi thẳng đến phòng nghỉ của cảnh ngục.
Video chuyển đổi, trong phòng nghỉ có một cảnh ngục đang nằm sấp trên bàn nghỉ ngơi.
Cửa phòng bị đẩy ra lặng lẽ.
Lúc này có thể nhìn thấy, vẻ mặt của Lô Giai là hung dữ như vậy.
Mà vẻ mặt của Mã Hách Hiên, trắng bệch như tờ giấy.
Nhưng mà, hai người vẫn là nhẹ nhàng đến bên cạnh cảnh ngục, nhìn đối phương một cái.
Đột nhiên.
Lô Giai nắm chặt tóc của cảnh ngục, lôi dậy.
Ngay sau đó, một tay khác cầm khăn ướt bịt vào miệng của cảnh ngục.
Đang nhìn Mã Hách Hiên, cả người ru rẩy trong tay cầm một một chiếc bàn chỉa được mài sắc bén, do dự không quyết.
Cho đến khi cảnh ngục từ trong mơ màng hồi phục tinh thần, muốn vùng vẫy.
Mã Hách Hiên lúc này mới cắn răng, giơ tay đâm vào.
Một nhát, hai nhát, ba nhát...... Máu tươi phun ra.
Cho đến khi, cảnh ngục không động đậy nữa!
Lô Giai buông lỏng tay.
Mã Hách Hiên ngồi dưới đất co quắp, cả người giống như tên ngốc, không có linh hồn.
Lô Giai hung hăng đẩy anh ta về phía sau, mới hoàn hồn.
Sau đó, Lô Giai lấy đi súng của cảnh ngục đã chết, vẻ mặt hung dữ nói cái gì đó với Mã Hách Hiên.
Hai người ra khỏi phòng nghỉ....... hướng về phòng giám sát!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận