Tan học, Đoàn Vũ Thanh không lập tức ra về mà ở lại thu dọn dụng cụ giúp La Na. Cô quét sân còn cậu thì lấy khăn lau dụng cụ, sau đó hai người ngồi xuống đệm nghỉ ngơi. Đoàn Vũ Thành nhớ đến gì đó, chợt nói: “Cô chờ tôi một chút.”
Cậu chạy như bay đến máy bán nước tự động mua hai chai nước khoáng rồi đứng ở cửa phòng dụng cụ, nói với La Na: “Cô đừng cử động, đừng cử động nhé!”
La Na nghi ngờ: “Làm gì?”
Đoàn Vũ Thành ném chai nước qua, La Na vững vàng bắt được, cậu nhoẻn môi cười.
La Na khó hiểu: “Sao thế, cậu bị động kinh à?”
“Không có gì, không có gì.”
Đoàn Vũ Thành đi đến ngồi bên cạnh La Na.
Cô cười trêu: “Đúng là cách biệt giữa hai thế hệ, tôi không hiểu được thế giới của đám thanh niên các cậu rồi.”
“Chị gái, chị bao nhiêu tuổi?”
La Na sửa lời cậu: “Gọi huấn luyện viên.
“Huấn luyện viên, cô bao nhiêu tuổi?”
“Mười tám.”
Đoàn Vũ Thành nghẹn họng.
La Na uống nước rồi đóng nắp lại, giục: “Đi nào, về thôi.”
Cậu nhảy xuống đệm, đi theo sau La Na.
Lúc cô khóa cửa làm bụi bặm rơi xuống, cậu khẽ chớp mắt, thấy ngứa ngứa, bèn cúi đầu dụi mắt.
“Bụi bay vào mắt à?”
La Na cất chìa khóa, gạt tay Đoàn Vũ Thành ra.
“Đừng dụi, hạ người thấp một chút”
“Cô định giúp tôi hả?”
Cậu hơi cúi người, nhỏ giọng “Vậy cô làm nhẹ thôi.”
“Chắc chắn tôi sẽ nhẹ tay mà.”
Bầu trời trong xanh, ánh nắng rực rỡ, vào lúc Đoàn Vũ Thành mở to mắt chờ La Na dịu dàng thổi bụi cho mình thì bất chợt đỉnh đầu mát lạnh. La Na mở nắp chai nước, đổ vào mặt cậu.
“Ối mẹ ơi!”
Đoàn Vũ Thành hét toáng lên, lắc đầu quầy quậy như chú cún con, ngẩng đầu lên bỗng nhận ra mắt mình đã khá hơn nhiều.
Song lúc này, kẻ đầu sỏ đã chạy xa. La Na cười đến gập cả lưng bên con đường nhỏ uốn quanh vườn trường. Đoàn Vũ Thành xị mặt hô to: “Này…”
Cô vẫy tay đáp lời từ phía xa: “Về phòng đi. Hôm nay nóng lắm, đừng chạy bộ.”
Rồi vui vẻ bỏ đi.
Cây cối hai bên đường rậm rạp mát rượi, ánh nắng nhẹ nhàng soi qua kẽ lá. Đoàn Vũ Thành đứng yên dõi theo bóng dáng cô xa dần trên con đường loang lổ bóng cây. Cho đến khi La Na khuất dạng, cậu mới vuốt mạnh mái tóc ngồi xổm xuống.
Từng giọt, từng giọt nước men theo gương mặt góc cạnh rơi xuống đường nhựa nóng rẫy tựa tiếng cười lảnh lót của cô. Vành tai Đoàn Vũ Thành nóng hổi. Lạ thật, người cậu đáng lẽ không nóng như vậy, cậu luôn thích ứng được với nhiệt độ này cơ mà?
Mặt trời trên đỉnh đầu chói sáng đến mức sắp không thấy được gì, ve sầu như bị chuột rút ở hai cánh, rung rung dữ dội. Cậu giơ tay lên che mắt, dở khóc dở cười: “Chuyện này là sao đây.”
Giọng nói cậu thiếu niên trong trẻo và êm dịu, vừa giống oán trách vừa giống làm nũng, lọt thỏm trong vườn trường yên tĩnh buổi xế chiều.
*****
Việc học hành, tập luyện cứ thế tiếp diễn cho đến khi Đại hội Thể dục thể thao mà Đoàn Vũ Thành luôn chờ mong được ấn định vào ngày mười một tháng Mười sau lễ Quốc khánh.
Mấy ngày cuối cùng trước khi được nghỉ, đám sinh viên sôi nổi bàn tán đủ thứ chuyện. Đây là kỳ nghỉ dài đầu tiên kể từ khi nhập trường đến giờ nên ai ai cũng háo hức muốn đi du lịch.
Từ giữa tháng Chín, La Na đã bắt đầu tất bật chuẩn bị tổ chức cho Đại hội Thể dục thể thao, vất vả lắm mới hoàn thành. Cô vốn định ở trong ký túc xá ngủ thỏa thích thì không ngờ lại bất ngờ có chuyện xảy ra.
Vào một buổi trưa cuối tháng Chín, Ngô Trạch và La Na ăn cơm ở căng tin.
Lúc cô đang mở gói tương cà thì Ngô Trạch cất lời: “Anh đặt vé đi leo núi Nguyên Minh rồi, nghỉ lễ đi chơi hai ngày đi.”
La Na thẳng thắn từ chối: “Không đi đâu, mệt lắm.”
Ngô Trạch lùa vài đũa đã hết bát cơm: “Mệt cái gì? Đi chơi cho thư giãn tinh thần. Em lười biếng quá, suốt ngày nằm trong phòng thôi.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận