Phát thanh viên trên bục khẽ vỗ micro, gọi các nhân viên đang nghỉ ngơi xung quanh nhanh chóng trở về tập hợp.
Hai người đứng chờ một bên.
Vương Khải Lâm đeo kính, cẩn thận lật xem hồ sơ trong tay, La Na nhìn một vòng, những người không phận sự trong sân thi đấu đã bị mời ra ngoài, cô đưa tay chạm xuống mặt đường nhựa tổng hợp, đường chạy bị phơi nắng cả ngày, trở nên nóng rát.
Môn thi đấu đầu tiên của buổi chiều là chung kết chạy 400m.
Khối lớp Mười hai ra sân cuối cùng.
Vương Khải Lâm và La Na có mặt ở đây chủ yếu nhằm vào khối này.
Cô nhìn thoáng qua tám vận động viên trên đường chạy, chợt bị bóng lưng mặc áo vàng ở làn đường thứ ba thu hút. Là chàng trai khi nãy bắt lấy quả cầu lông...
La Na hơi thắc mắc, không phải cậu ấy thi nhảy cao ư, sao lại tham gia chạy 400m?
Sau hiệu lệnh của trọng tài, các vận động viên đều vào vị trí của mình, Vương Khải Lâm lấy đồng hồ bấm giây ra.
Súng lệnh vang lên, mấy cậu thiếu niên lao đi như ngựa thoát cương.
Trải qua vòng loại buổi sáng, những người tham gia thi đấu buổi chiều nhất định đều có chút tiềm năng. Nhưng vừa qua khỏi 150m đầu tiên, khoảng cách dần được kéo giãn, ai có tư chất vận động viên chuyên nghiệp liền hiện rõ ngay.
Ánh mắt La Na luôn dõi theo bóng dáng Đoàn Vũ Thành, quan sát từ tư thế chạy đến cách phân phối thể lực. Hiển nhiên cậu có chút nền tảng ở bộ môn này, 300m đầu luôn bám sát sao hai vận động viên ở làn đường thứ tư và thứ sáu, nhưng đến 100m cuối cùng thì bị tụt lại phía sau, cuối cùng giành giải ba.
La Na quay đầu hỏi Vương Khải Lâm.
“Thế nào?”
“52 giây 7, 53 giây 3.
“Hạng ba thì sao?”
“Không bấm giờ, khoảng 53 giây 8 gì đó.”
La Na đăm chiêu gật đầu.
Vương Khải Lâm vừa lau mồ hôi vừa xem lại bảng thành tích trong tay, quay sang hỏi La Na: “Em thấy thế nào? Hai người này là vận động viên chuyên nghiệp nội dung 400m, hạng nhất Lưu Kiệt đạt thành tích tốt nhất ở trận thi đấu thành phố với 51 giây 68.”
“Cậu ta có chơi thêm môn gì không?”
“Không, cậu ta chỉ chạy nội dung 400m thôi, còn người hạng nhì thì kiêm thêm nội dung 200m.”
“Hạng ba thì sao?”
“Hạng ba? Hình như người về thứ ba không chơi điền kinh thì phải, để tôi xem...”
Vương Khải Lâm lật vài trang hồ sơ trong tay, tìm được tên Đoàn Vũ Thành.
“Là cậu nhóc này, cậu ta nhảy cao.”
La Na nhận lấy tập tài liệu dày cộp với mấy trăm cái tên học sinh năng khiếu thể thao từ Vương Khải Lâm. Riêng trường trung học số Ba đã có bốn mươi mấy người, trong đó môn điền kinh chiếm mười hai người.
La Na chú ý thấy các thông tin về Đoàn Vũ Thành nằm ở gần cuối tập tài liệu, điều này chứng tỏ cậu không được Vương Khải Lâm coi trọng ngay từ vòng sàng lọc đầu tiên.
Trên tập tài liệu dán tấm ảnh chân dung của Đoàn Vũ Thành với khuôn mặt rạng rỡ, thuộc mẫu con trai dễ dàng mang đến niềm vui cho người khác chỉ bằng một nụ cười. So với các vận động viên khác, Đoàn Vũ Thành có nước da khá trắng, tóc cũng hơi dài, lúc chụp ảnh còn cố ý chải chuốt. Đôi mắt cậu không to nhưng rất có thần, đường nét gương mặt hiền hòa thanh tú, là vẻ đẹp theo kiểu ngoan hiền.
Ngắm ảnh xong, La Na lại nhìn lướt qua những con số liên quan, bấy giờ mới hiểu vì sao Vương Khải Lâm không xem trọng người này.
Đoàn Vũ Thành quá thấp, chỉ cao 1m79, đứng giữa nhóm người bình thường thì còn bắt mắt, trong giới điền kinh cũng tàm tạm, vào môn ném xa cũng không sao, thậm chí là nhảy xa cũng tạm chấp nhận được. Nhưng riêng môn nhảy cao thì chiều cao này quả thật không hề lý tưởng.
Thành tích cao nhất của Đoàn Vũ Thành ở môn nhảy cao là 1m95 trong Đại hội Thể dục thể thao học sinh thành phố cách đây không lâu. Khi đó, cậu chỉ giành giải nhì. Lưu Sam đứng thứ nhất với thành tích 2m cũng là học sinh trường trung học số Ba, tuy nhiên, cậu ta cao những 1m92, là đối tượng mà Vương Khải Lâm vô cùng chú ý lần này.
La Na hiểu rõ cách làm việc của Vương Khải Lâm.
Đối với ông, vận động viên nhảy cao mà dưới 1m9 chắc chắn không nằm trong danh sách được lưu tâm.
Phát thanh viên thông báo chuẩn bị điểm danh trận chung kết môn nhảy xa. La Na như thể dự cảm được gì đó, vừa ngẩng đầu quả nhiên lại thấy bóng dáng tỏa sáng kia ở khu vực sân nhảy xa. Có điều lần này, Đoàn Vũ Thành không dự thi mà đến cổ vũ cho bạn cùng lớp.
Trong lúc chờ đợi diễn ra trận chung kết chạy 800m, La Na nói với Vương Khải Lâm: “Em qua bên kia xem thử, lát nữa quay lại.”
Sân nhảy xa vô cùng náo nhiệt, nhóm vận động viên của môn khác đang rảnh rỗi bèn vây quanh hố cát cổ vũ hoặc chỉ đơn giản là theo dõi.
Đoàn Vũ Thành là người bắt mắt nhất, đứng bên cạnh đường chạy đà, cổ vũ cho từng vận động viên.
Đến lúc tuyển thủ lớp cậu ra sân, Đoàn Vũ Thành giơ cao cánh tay reo hò, sau đó vỗ mạnh: “Nào nào, Đại Lưu!”
La Na nhìn sang Đại Lưu đang khởi động. Rõ ràng cậu ta không có xuất thân vận động viên, dáng vóc khá cao nhưng tay chân lều khều, đeo cặp kính gọng đen hệt như anh chàng mọt sách.
Trước ánh nhìn chằm chằm của khán giả, cậu ta hơi xấu hổ, chậm chạp hồi lâu không dám bước ra.
Đoàn Vũ Thành tới bên hố cát đứng, đưa tay lên miệng tạo thành chiếc loa: “Nào, đừng căng thẳng!”
Đại Lưu càng luống cuống hơn.
Không khí trên sân gay cấn sôi nổi. Trọng tài vừa cầm quạt quạt gió cho mình vừa chỉ vào Đoàn Vũ Thành mắng “Em kia, tránh sang một bên, đừng làm ảnh hưởng đến các bạn thi đấu.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận