“Haiz.”
Cậu buồn ngủ đến mức chẳng nhấc nổi mí mắt.
“Tôi chưa từng yêu đương lần nào cả.”
Cậu vừa thốt ra câu này, cả bọn đều kinh ngạc.
Giả Sĩ Lập xác nhận lần nữa: “Chưa từng yêu lần nào?”
"Ừ."
Quả thật Đoàn Vũ Thành chưa từng yêu ai.
Cậu biết mình rất được con gái quý mến, quan hệ xã giao với họ cũng tốt, nhưng tuổi cậu còn quá nhỏ, tư tưởng lại “dậy thì muộn”, tất cả nhiệt huyết đều dồn hết vào việc tập luyện và thi đấu, căn bản không có thời gian nghĩ đến chuyện đó.
Cậu nhìn Giả Sĩ Lập: “Chưa từng yêu đương thì mất mặt lắm sao?”
Giả Sĩ Lập đồng cảm: “À không, tôi cũng chưa mà.”
Bên cạnh có người thắc mắc: “Cậu mà cũng đòi so sánh với người ta à? Đoàn Vũ Thành, đã có ai tỏ tình với cậu chưa?”
Cậu lại lắc đầu lần nữa.
“Có nhiều người như vậy đấy.”
Một nam sinh khác lên tiếng: “Người quá xuất sắc, quá nổi bật sẽ không ai dám theo đuổi, chỉ dám ngưỡng mộ từ xa thôi.”
Đoàn Vũ Thành khẽ cười khiêm tốn: “Làm gì có”
“Vậy nếu có người tỏ tình với cậu, cậu có nhận lời không?”
Đoàn Vũ Thành quay đầu lại.
Thi Nhân đã uống chút rượu, dưới ánh đèn, gương mặt cô ấy càng trở nên duyên dáng, yêu kiều.
“Không biết.”
Cậu ăn ngay nói thật: “Chưa từng gặp chuyện này.”
Giả Sĩ Lập thoáng nhìn Thi Nhân, lại hỏi Đoàn Vũ Thành: “Cậu thích kiểu con gái thế nào?”
Cậu vừa định trả lời thì gió núi từ nơi xa thổi thốc đến làm tóc cậu bay bay, như có một bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn.
Trong thoáng chốc, đầu óc hỗn loạn của Đoàn Vũ Thành như pháo hoa cháy sáng, cả sống lưng đều rờn rợn.
Cậu lắc đầu quầy quậy: “.... Ôi, không được rồi, buồn ngủ quá”, rồi chau mày đứng dậy: “Tôi phải đi ngủ đây, các cậu cứ chơi đi.”
Lúc này, không ai giữ cậu lại nữa, chỉ có Thi Nhân vẫn canh cánh câu “Không biết, chưa gặp phải chuyện này” khi này. Chất cồn và bóng đêm đã tiếp thêm dũng khí cho cô ấy, Thi Nhân lặng lẽ đi theo.
Nhìn bóng lưng Đoàn Vũ Thành càng lúc càng gần ngay trước mắt, Thi Nhân vô cùng hồi hộp.
Vì muốn làm ra vẻ tự nhiên một chút nên trước khi cất lời, cô ấy khẽ chọc vào eo Đoàn Vũ Thành.
Cậu đang suy nghĩ gì đó, không hề phòng bị, vì vậy vừa bị chạm vào điểm nhạy cảm liền giật bắn cả người, vừa hét ầm lên vừa trượt chân lao xuống bốn năm bậc cầu thang mới dừng lại.
Thi Nhân không ngờ cậu lại phản ứng dữ dội như vậy: “Cậu, cậu không sao chứ?”
Đoàn Vũ Thành hoàn hồn, thấy rõ người đến thì lắc đầu: “Không sao, chỉ là giật mình một chút.”
"Xin lỗi, mình không ngờ cậu lại phản ứng mạnh thế”
“Không sao, mình có máu buồn ấy mà.”
Đoàn Vũ Thành mỉm cười, cất giọng ôn hòa: “Sao cậu không ở lại chơi với mọi người, cũng buồn ngủ à?”
Thi Nhân hé môi, rốt cuộc chỉ “ừ” một tiếng.
Cầu thang khá hẹp, Đoàn Vũ Thành nghiêng người chia tay mời: “Ưu tiên phái nữ.”
Thi Nhân do dự chốc lát, cảm thấy bản thân đã để lỡ mất thời cơ, đành đi ngang qua người cậu, khẽ nói câu “Chúc ngủ ngon”.
Đoàn Vũ Thành dõi mắt nhìn cô ấy vào phòng rồi mới chậm rãi nhấc chân phải lên, xoa nắn mắt cá chân, lầm bầm: “Chết tiệt..”
Đám thanh niên chơi thâu đêm còn người lớn thì ngủ lấy sức. Vốn đã lên kế hoạch dậy sớm ngắm mặt trời mọc, song La Na không mở mắt ra nổi vì quá mệt mỏi, vừa nằm xuống liền đánh một giấc đến tận giờ trả phòng.
Lúc tỉnh giấc, cô liền gọi cho Ngô Trạch, phát hiện anh cũng chưa dậy.
“Chân anh có đau không?”
La Na hỏi thăm.
“Không đau.
“Anh nói thật đấy à?”
Ngô Trạch cúp điện thoại.
La Na ngả người vào đống chăn đệm êm ái, quyết định không cậy mạnh đi bộ xuống núi nữa mà ngồi cáp treo.
Trên đường về, cô nhận được tin nhắn của Đoàn Vũ Thành, bảo muốn xin phép nghỉ mấy ngày.
La Na ngẩn người nhìn mấy dòng chữ kia một lúc. Cậu nhóc này trước giờ luôn tập luyện siêng năng, vô cùng tự giác, không bao giờ cần huấn luyện viên nói nhiều.
Kể từ lúc cậu vào đại học A, mặc kệ nắng mưa, chưa một buổi sáng nào đến muộn, vậy mà bây giờ lại xin nghỉ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận