Lưu Sam đắc ý hất cằm với Đoàn Vũ Thành. Đoàn Vũ Thành quay sang, đây là lần thứ ba cậu gặp La Na trong ngày hôm nay, đáng tiếc lần này không còn vui như hai lần trước.
La Na gật đầu với cậu: “Cố lên!”
Đoàn Vũ Thành lặng thinh hai giây rồi hít vào thật sâu, khẽ vỗ mặt với sức lực khó tin: “Nhanh thi đi!”
“Đúng vậy! Nhanh thi đi!”
Lưu Sam cũng hô theo: “Mau gác xà ngang lên! Bắt đầu luôn từ 1m90 xem nào. Hôm nay, tôi quyết hạ đo ván “con cún cảnh” này trước toàn trường.”
Trọng tài đang rà soát lại danh sách vận động viên, vừa ngẩng đầu liền thấy Lưu Sam và Đoàn Vũ Thành tự gác thanh xà ngang lên.
Những tuyển thủ khác đều đứng một bên xem trò vui với thái độ khá điềm nhiên. Dù sao trong lòng, bọn họ biết chắc tám, chín phần hai người này nhất định sẽ ôm giải nhất và nhì, hơn nữa có khi còn bỏ xa người giành giải ba những ba mươi centimet ấy chứ!
Trọng tài vốn là thầy thể dục trong trường nên đã quá quen với Lưu Sam và Đoàn Vũ Thành. Anh ta không ưa tật xấu này của họ, bèn nhặt chai nước suối trống không trên đất, đánh vào mông hai cậu học sinh của mình.
Lưu Sam và Đoàn Vũ Thành ôm mông kêu ầm lên, trọng tài tức giận mắng: “Hai em còn muốn thi hay không? Không muốn thi thì biến ngay.”
Nhìn cảnh này, La Na bật cười khúc khích. Đúng lúc này, có người đụng vào bả vai cô, Vương Khải Lâm đã quay trở lại. Không biết ông lấy đâu ra chiếc khăn tay, nhúng nước đắp lên đầu mình để hạ nhiệt.
La Na trêu: “Chủ nhiệm, trông thầy giống hệt ông lão nông dân ấy.”
“Nông dân thì sao? Tính ra năm đời trước, có nhà ai không xuất thân từ bần nông chứ?”
Vương Khải Lâm lau mặt, hí hoáy ghi chép gì đó vào số.
La Na hỏi thăm: “Trận chung kết 800m thế nào rồi ạ?”
“Không tệ.”
Gặp được nhân tài vừa ý, Vương Khải Lâm nở nụ cười đắc ý.
“Hàn Á Bân trước đây từng ở trong đội tuyển thành phố. Khi đó, tôi từng liên lạc với phụ huynh của cậu ấy, khéo sao bố cậu ấy cũng hy vọng con trai mình thi đỗ vào một trường đại học tổng hợp. Sinh viên này chúng ta tuyển chắc rồi.”
Ông ngẩng đầu nhìn sân thi nhảy cao.
La Na dõi theo ánh mắt ông, quả nhiên đang tăm tia Lưu Sam.
Cuộc thi nhảy cao đã bắt đầu.
Cho dù Lưu Sam và Đoàn Vũ Thành có hăng máu cạnh tranh thế nào thì cuộc thi vẫn bắt đầu từ mức xà 1m30, hai người họ chủ yếu ngồi một bên chờ đợi. Đến 1m75, đa số tuyển thủ đều bị loại, thanh xà ngang được nâng lên 1m80.
Lưu Sam và Đoàn Vũ Thành đều nhảy một lần là qua.
Đáng chú ý là khác với vẻ ham chơi trước đó, một khi ra sân thi, Đoàn Vũ Thành như biến thành một người khác. Cậu cực kỳ chú tâm, tập trung tinh thần, bỏ ngoài tai tất cả những âm thanh quấy nhiễu.
Đoàn Vũ Thành nhảy thử sau Lưu Sam, nhìn cậu lấy đà, La Na nín thở quan sát.
Cả người cậu vẽ lên không trung một đường cong hoàn hảo, quay một vòng rồi rơi xuống tấm đệm, linh hoạt và dứt khoát.
"Holm..."
Đoàn Vũ Thành rời khỏi tấm đệm, đi ngang qua vị trí khán giả, trùng hợp nghe được La Na lẩm bẩm từ này.
Cậu nhìn về phía cô, cười nói: “Chị kính râm, chị cũng biết Holm à?"
Dĩ nhiên là cô biết rồi.
Stefan Holm là vận động viên nhảy cao người Thụy Điển đã nghỉ hưu, từng giành được huy chương vàng Olympic năm 2004. Năm 2005, ông đã xác lập kỷ lục cá nhân là 2m40 tại giải điền kinh châu Âu. Cho đến nay, sau mười mấy năm mà cũng chỉ có lác đác vài vận động viên trên thế giới phá được kỷ lục này.
Tuy nhiên, đây không phải điều mấu chốt.
Quan trọng là Holm chỉ cao 1m81.
Sau khi nhìn qua lần nhảy thử đầu tiên của Đoàn Vũ Thành, La Na liền biết cậu noi theo Holm. Từ một vài thói quen nhỏ trong cách cậu chạy đà, động tác kỹ thuật, thậm chí bước chuẩn bị đều giống hệt với huyền thoại này.
“Mấy bước cuối cùng của cậu không có tiết tấu rõ ràng.”
Thời điểm Đoàn Vũ Thành đi đến chỗ chuẩn bị, La Na khẽ nhận xét: “Sức bật của cậu rất mạnh, có thể thu ngắn khoảng cách chạy đà vừa phải, chú trọng vào bốn bước sau.”
Đoàn Vũ Thành sửng sốt, quay phắt đầu lại.
Đây là lần đầu tiên họ đứng gần nhau như vậy.
La Na nhìn gương mặt bị ánh mặt trời chiếu đến đỏ gay lộ ra vẻ kinh ngạc của cậu.
Cậu nghĩ ngợi mấy giây, sau đó nói với cô: “Được!”
Đoàn Vũ Thành rời đi, Vương Khải Lâm liếc nhìn: “Sao thế, chấm cậu này rồi à?”
“Thầy đánh giá cậu ấy thế nào?”
Vương Khải Lâm quyết đoán: “Không được, thấp quá, không có tương lai. Holm chỉ có một, ai cũng có thể thì đâu còn gọi là thiên tài nữa.”
Câu nói này khá có lý.
Xà ngang đã nâng lên 1m90, Lưu Sam chỉ nhảy một lần là qua, còn Đoàn Vũ Thành thất bại ngay từ lần nhảy đầu tiên.
“Em xem, tôi nói đâu có sai.”
Vương Khải Lâm ung dung nhận xét.
La Na im lặng chờ Đoàn Vũ Thành nhảy lần hai.
Lần này, thời gian chuẩn bị của cậu kéo dài thêm một chút.
Lưu Sam đứng bên cạnh chế nhạo: “Ồ, con cún cảnh, 1m90 cũng không nhảy qua à?”
Đoàn Vũ Thành làm như không nghe thấy, thầm mô phỏng lại động tác kỹ thuật một lần trong đầu rồi chạy đà, giậm nhảy, vươn người qua xà ngang cực kỳ nhuần nhuyễn.
Thấy cậu chinh phục thành công mức xà này, La Na không khỏi vụt thẳng người dậy: “Thông minh lắm, mới chỉ điểm một lần đã điều chỉnh được ngay, thầy có thấy không?”
Vương Khải Lâm khẽ lẩm bẩm gì đó.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận