Đoàn Vũ Thành nghiêm túc cam đoan: “Đừng lo, tôi chưa thấy gì cả.”
Biết thế là tốt.
Cô toan rời đi thì cậu lại lên tiếng: “Chị kính râm, chị là huấn luyện viên của đại học A hả?”
Vừa mới nói “chưa thấy gì cả” đấy!
Đoàn Vũ Thành không cố ra vẻ nghiêm túc được nữa, cười rộ lên, đến gần La Na: “Hai người đến chọn người hả? Tuyển vận động viên điền kinh sao? Có cần người nhảy cao không? Chị thấy tôi thế nào?”
Cậu như chú ong mật vo ve bên La Na.
Cô liếc nhìn cậu: “Cậu còn thi tiếp môn nữa cơ mà, sao lại chạy đến đây?”
“A!”
Đoàn Vũ Thành chợt nhớ ra gì đó, chìa bàn tay về phía La Na: “Tôi đến cho chị cái này.”
La Na bình tĩnh nhìn cây kem Cornetto trong tay cậu, tốt bụng nhắc nhở: “Sau khi vận động mạnh, đừng ăn đồ lạnh.”
“Tôi biết, tôi không ăn, mang cho chị mà. Cảm ơn chị khi nãy đã chỉ điểm cho tôi.”
Cô không biết nên nói gì.
“Sao vậy, không thích vị dâu à?”
Không phải.
La Na nhận lấy cây kem, Đoàn Vũ Thành lại uống một ngụm sữa rồi đóng nắp lại, đứng bên cạnh chờ cô.
“Chị có xem tôi nhảy qua độ cao 2m khi nãy không?”
La Na nói dối: “Không.”
“Tiếc quá! Hôm nay, tôi như bị thánh nhập ấy.”
Đoàn Vũ Thành như tiềm ẩn nguồn sức lực dùng mãi không hết, nói huyên thuyên suốt trong lúc La Na ăn kem.
Cậu chia sẻ cảm giác của mình lúc nhảy: “Trước kia, tôi luôn gặp vấn đề ở bước chạy đà, lúc nào cũng tăng tốc. Huấn luyện viên nhắc nhở tôi rất nhiều lần là phải có tiết tấu, nhưng tôi không thay đổi được.”
“Không thể tăng tốc một cách mù quáng.”
La Na vừa xé vỏ kem vừa phân tích: “Tốc độ phải nằm trong phạm vi mình có thể kiểm soát, đầu tiên nên chậm một chút. Với sức bật của cậu, hoàn toàn có thể dồn trọng tâm ở bốn bước sau, chú ý đường vòng cung chạy đà phải bao phủ được... Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?”
Đoàn Vũ Thành nheo mắt lại, khom lưng nhìn thẳng vào mắt La Na, nói với giọng như thám tử điều tra: “Quả nhiên chị là huấn luyện viên đại học A.”
La Na ăn kem xong gấp vỏ lại.
Đoàn Vũ Thành tự nhiên chìa tay ra, La Na bỏ nó vào lòng bàn tay cậu.
Cậu đi vứt rác, lúc quay lại liền đi thẳng vào vấn đề: “Lúc nãy, chị đã xem thi nhảy cao, có phải quyết định chọn Lưu Sam không?”
La Na thầm nhủ cậu nhóc này nhạy cảm thật.
Cô trả lời với giọng điệu mềm mỏng nhưng xa cách, đứng trên lập trường huấn luyện viên: “Chuyện này tôi không rõ. Tôi không phụ trách tuyển chọn sinh viên, phía nhà trường tự có cân nhắc, cậu cứ dốc sức thi đấu là được.”
“Hai người nhất định đã chọn Lưu Sam rồi.” Trong nụ cười của Đoàn Vũ Thành có lẫn chút cảm xúc phức tạp.
“Rõ ràng hôm nay tôi thắng mà.”
“Hôm nay, cậu biểu hiện quả thật khá tốt, kỹ thuật vững vàng, tập luyện nhiều hơn thì thành tích sẽ càng cao.”
Đoàn Vũ Thành nhìn xoáy vào La Na: “Nếu tôi và Lưu Sam cao bằng nhau, hai người sẽ chọn ai?”
La Na thở dài trong lòng, đúng là người trẻ tuổi, nói chuyện đều thẳng thắn như thế.
Cô sắp xếp lại suy nghĩ, đáp lời: “Anh bạn, chúng tôi tuyển chọn sinh viên không chỉ dựa vào chiều cao mà còn phải đánh giá toàn diện. Về phần có chọn Lưu Sam hay không thì chúng tôi chưa đưa ra quyết định cuối cùng. Cậu đừng cả nghĩ, hãy tập trung tinh thần vào tập luyện và thi đấu.”
Cô cầu nguyện Đoàn Vũ Thành mau đi thi chạy 100m đi, cô sắp không nghĩ ra điều gì để nói nữa rồi,
“Không phải bởi vì chiều cao sao?”
“Không phải.”
Sau mấy giây im lặng, Đoàn Vũ Thành phì cười.
Tiếng cười của cậu như làm bừng sáng cả đất trời, cười đến mức bả vai run run.
Cậu vò đầu rối bù, nói với cô: “Chị kính râm, chị chẳng biết nói dối gì cả, suy nghĩ viết hết lên mặt rồi kìa.”
La Na miễn cưỡng giữ vững vẻ điềm tĩnh nhờ ưu thế tuổi tác của mình.
“Không sao.”
Đoàn Vũ Thành lấy lại tinh thần rất nhanh, thoáng chốc đã xua tan vẻ thất vọng khi nãy. “Chị cứ nói thẳng ra đi, dù vì lý do chiều cao cũng không sao, tôi đã quen rồi.”
La Na cảm thấy xót xa đôi chút. Trong bầu không khí ngột ngạt, phát thanh viên đã cứu vớt cô bằng thông báo điểm danh trận chung kết môn chạy 100m.
“Không phải cậu còn phải thi chạy 100m sao? Đi thi đi.”
“Vâng!” Đoàn Vũ Thành đi về phía sân thể thao, được một đoạn thì bỗng quay lại.
“Sao thế?”
“Không có gì, chị đứng yên nào.”
Đoàn Vũ Thành giơ tay lên đưa về phía mặt La Na.
“Không có gì, không có gì, chị đứng yên nhé!”
Sợ mạo phạm đến La Na, cậu cực kỳ dè dặt dùng ngón cái và ngón trỏ nắm lấy gọng kính của cô, nâng mắt kính lên một chút như vén khăn voan, cúi người xuống rồi quét mắt từ dưới lên trên.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận