La Na và Ngô Trạch ngồi nghỉ trên khán đài, đối diện họ là đường chạy 100m. Một sinh viên nam gầy gò đang luyện tập, chạy hết vòng này đến vòng khác.
Ngô Trạch vừa hút thuốc vừa nói với La Na chuyện cuộc thi gần đây. Thoáng nhìn thấy động tác chạy bộ của nam sinh kia, anh không nhịn được quát to: “Dang cánh tay ra, tay vung vẩy kiểu gì thế?”
Cậu sinh viên và La Na đều giật mình.
Cậu ta không phải dân điền kinh, bị quát một tiếng đã co rúm lại, không dám chạy nữa, nép vào vách tường rồi lủi đi mất.
La Na trợn to mắt nhìn Ngô Trạch: “Anh bị bệnh đấy à?”
Ngô Trạch nhìn bóng lưng cậu ta, hừ khẩy: “Giống như ma cây vậy, chạy làm quái gì?”
La Na nghĩ đến gì đó, lại thuận miệng hỏi: “Chiều cao lý tưởng nhất cho ứng viên chạy 100m là bao nhiêu?”
“Tiêu chuẩn quốc tế là khoảng 1m85, trong nước thì từ 1m80 đến 1m85.”
La Na cầm thìa khuấy phân chè thạch còn lại: “Nhưng bây giờ, người chạy nhanh nhất thế giới đâu nằm trong phạm vi tiêu chuẩn này.”
“Em nói Usain Bolt hả? Đó là trường hợp đặc biệt.”
“Tô Bính Thiêm cũng chỉ có 1m72 thôi.”
“Cũng là trường hợp đặc biệt nốt.”
La Na cười khì.
“Em cười gì? Trường hợp đặc biệt chính là trường hợp đặc biệt.”
Ngô Trạch lười biếng ngả người ra sau.
“Quá cao hay quá thấp đều không thích hợp chạy 100m, người thấp thì sải bước quá ngắn, người cao thì tần suất bước chân thấp. Nhưng nếu buộc phải lựa chọn, với điều kiện ngang nhau thì chắc chắn người càng cao sẽ có thành tích tốt hơn. Sao tự dưng em lại hỏi cái này?”
“Không có gì.”
La Na ăn nốt miếng chè thạch rồi vươn vai.
Tối nay trời đẹp, sao trời lấp lánh, cô ngắm chốc lát, bỗng cảm thán: “Cạnh tranh trong thể thao thật tàn khốc.”
Ngô Trạch không nghe rõ: “Em nói gì thế?”
“Em khen chè thạch rất ngon.”
La Na đứng dậy bước đi, Ngô Trạch theo sau: “Vậy mua thêm một bát nữa nhé?”
“Thôi.”
“Ăn một bát nữa đi, không phải buổi tối em chưa ăn cơm sao?”
“Nóng quá, không nuốt nổi.”
“Chè thạch giải nhiệt mà.”
“Sao anh dài dòng thế?”
“Được, anh không nói nữa."
“... Thôi, mua thêm một bát nữa vậy.”
“Chậc.”
Gió đêm vi vu hòa vào cuộc đối thoại vô bổ giữa họ.
Ngày hôm nay đã để lại ấn tượng sâu sắc cho La Na, nhưng ấn tượng này cũng nhanh chóng phai nhạt theo thời gian. Cô chỉ coi nó là khúc nhạc đệm ngắn ngủi trong cuộc sống của mình, quay đầu liền quên mất.
Mãi cho đến mười tháng sau, khi gặp lại Đoàn Vũ Thành trong sân trường, ký ức mùa hè ấy mới thức tỉnh.
******
Lý do La Na thốt ra câu “Tiếc quá” ở trường trung học số Ba là vì cô cho rằng Đoàn Vũ Thành hoàn toàn vô duyên với đại học A. Danh sách vận động viên điền kinh được tuyển thẳng năm nay của họ đã đủ người, cậu không còn cơ hội nào nữa. Vì thế, khi biết được Đoàn Vũ Thành thi đỗ đại học A với số điểm cao ở kỳ thi văn hóa, cô quả thật không sao tin được.
Nhắc đến sinh viên năng khiếu thể thao, đa số các sinh viên văn hóa khác đều khinh thường họ luôn cho rằng nhóm sinh viên ấy là đám chân tay nhanh hơn đầu óc. Tuy La Na không thích cách nói này, nhưng xét theo mức độ nào đó thì vẫn có lý của nó.
Cuộc sống của vận động viên cực kỳ khô khan và cực khổ, thậm chí phải nói là như cái máy. Đa phần tinh lực của họ đều dùng vào việc tập luyện, suy nghĩ khá đơn giản. Mặc dù thỉnh thoảng cũng có trường hợp đặc biệt, nhưng nhìn chung, kiến thức văn hóa của vận động viên hết sức bình thường.
Vậy nên... tên nhóc này là sao đây?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận