Dịch: Hoangforever
Trong màn đêm mờ mịt, Lạc Ân đang dẫn đầu 16 gã đàn ông lực lưỡng nhanh chóng phi nước đại trên thảo nguyên.
Nhìn vào những loại vũ khí lạnh khác nhau trên tay và trang phục cổ xưa của họ, không khó để nhận ra — nhóm người này hoặc đang quay phim hoặc là có vấn đề về đầu óc.
Nếu nhìn gần hơn, ngoại trừ Lạc Ân với khuôn mặt đầy căng thẳng ra, thì những người khác đều mang vẻ mặt đờ đẫn, trống rỗng. Nếu đang quay phim thì họ quá thiếu chuyên nghiệp rồi!
Vì vậy, khả năng là những kẻ điên rồ cao hơn!
Ngay cả bản thân Lạc Ân cũng cảm thấy mình đã trở thành một kẻ thần kinh, còn nguyên nhân thì quá nhiều, bất kỳ ai trong hoàn cảnh của hắn cũng đều phát điên cả thôi!
Trước tiên, cơ thể mà Lạc Ân đang sử dụng lúc này vốn không phải của hắn.
Hắn nhớ rất rõ, chỉ vài tiếng trước, hắn vẫn còn là một người thuần huyết da vàng. Nhưng bây giờ, với mái tóc vàng ngắn, gương mặt trẻ trung nhưng góc cạnh rõ ràng, hắn lại trở thành một người da trắng chính hiệu!
Đồng thời, hắn cũng đã rời khỏi Trái Đất nơi mình từng sinh sống, đến một thế giới xa lạ và lạc hậu.
Nếu việc đột ngột xuyên không, từ một người da vàng biến thành một người da trắng chưa đủ khiến người ta phát điên, thì 16 gã đàn ông châu Âu với vẻ mặt ngây ngốc đang theo sau hắn chắc chắn sẽ khiến người bình thường cảm thấy kinh hãi.
Bởi vì mấy tiếng trước, họ đều là những xác chết lạnh lẽo, hơn nữa số lượng còn nhiều hơn hiện tại gấp mấy lần!
Là thứ gì đã khiến Lạc Ân xuyên không? Và thứ gì có thể khiến người chết đứng dậy cử động?
Tất cả đều do khối thịt kỳ quái mang theo trong ba lô của hắn gây ra!
Điều đáng sợ nhất là khối thịt kỳ lạ đó còn có khả năng giao tiếp tâm linh với hắn!
Việc phát sinh sự kết nối tâm linh với một khối thịt ghê tởm, mặc dù đã quen nhưng mỗi khi nghĩ đến điều này, Lạc Ân lại không khỏi rùng mình.
Tại sao một khối thịt dài mười mấy centimet lại có nhiều thần thông kỳ dị như vậy?
Mặc dù thứ đó luôn tự xưng Lạc Ân là chủ nhân của nó, nhưng Lạc Ân, với tư cách là chủ nhân, lại hiểu biết rất hạn chế về nó.
Ngoài việc nó tự xưng là vũ khí sinh học dùng để chinh phục, thì thứ duy nhất hắn biết là khối thịt có thể đột ngột lớn lên và dựa vào việc nuốt chửng xác chết của sinh vật xung quanh để tạo ra hoặc sửa chữa những cơ thể đã chết khác, giúp chúng sống lại.
Những sinh vật bị nó biến đổi sẽ giữ lại đầy đủ kỹ năng chiến đấu cùng một số thói quen sâu sắc khi còn sống. Nhưng ký ức ban đầu của họ thì sẽ trở nên rời rạc, thậm chí là không còn đầy đủ. Có lẽ chính vì vậy, khối thịt mới có thể lấy đó làm điểm trung gian, khiến những sinh vật mới hoàn toàn phục tùng Lạc Ân.
Đây cũng là lý do tại sao những người theo sau hắn đều mang vẻ mặt đờ đẫn—bởi ký ức của họ đã không còn trọn vẹn, đầu óc đương nhiên cũng chẳng còn linh hoạt.
Nhìn nét mặt của họ, ngây ngô ngu ngốc như thế này vẫn còn là nhẹ đấy, nếu ai nấy đều chảy dãi ròng ròng thì mới thực sự khiến hắn đau đầu.
Thực ra, đừng nói đến những kẻ đã bị khối thịt cải tạo, ngay cả cơ thể mà Lạc Ân đang chiếm giữ lúc này, hắn cũng không hoàn toàn kiểm soát được.
Việc kiểm soát hành vi và tình trạng của bản thân không có vấn đề gì, vấn đề của hắn có phần giống với những gã đàn ông lực lưỡng ở phía sau — tức là ký ức của chủ nhân ban đầu không được hắn hấp thụ hoàn toàn, và những hình ảnh lộn xộn cứ liên tục quấy rối hắn.
Chỉ khi cố gắng suy nghĩ, Lạc Ân mới có thể "nhớ" ra một chút ký ức thuộc về chủ nhân ban đầu của cái cơ thể này.
Và cách này không chỉ không có hiệu quả nhiều, mà còn không thể duy trì quá lâu, nếu suy nghĩ quá lâu, hắn sẽ đau đầu.
Mà hễ đau đầu, Lạc Ân lại lo mình cũng sẽ trở nên ngây ngốc như những gã đàn ông lực lưỡng ở phía sau.
Vì vậy, cho đến bây giờ, hắn cũng chỉ nhớ ra được danh tính của cơ thể mà hắn đang chiếm giữ, cùng với những sự kiện gần đây mà thôi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận