Khoảng năm 2008; có một lần tôi xin vảo làm ở một cửa hàng quần áo. Cửa hàng bé nhỏ nằm lọt thỏm giữa hàng loạt những cửa hàng hoành tráng khác trên con phổ chuyên bán quần áo nồi tiếng của quận.
Đi ngang qua đó; nhìn vảo thấy cũng vắng người, vì ngại đấu đá với các nhân viên khác nên tôi ưng ngay. Sau vài câu ứng tuyến sơ sài, thêm vải câu hỏi qua loa của chủ tiệm, tôi chính thức được nhận vào làm với “chức vụ”: QUÁN LÝ. Mức lương một triệu năm trăm nghìn đồng mỗi tháng, ỡ thời điếm mức lương sàn ở các cửa tiệm khác đang là tám trăm nghìn, thì tôi lại càng hí hửng khi lương mình bật lên gần gấp đôi. Mà cũng phải, làm “sếp” thì lương phải khác, làm sao mà so sánh với mức lương của nhân viên bán hàng bình thường được, tôi nghĩ thầm.
Ngày đầu tiên đi làm; tôi áo quần chỉnh tề, tướng đi tướng đứng cũng khác. Bởi tại mình làm “quản lý”, cho nên phải cư xử sao cho ra dáng “quàn lý”, để người ta còn nể. Nhưng sự thật thì cửa hàng chỉ có mỗi mình tôi, từ sáng tới tối làm bạn với quẩn áo, hàng hóa: móc treo đồ vả bụi bẩn cần phải lau ngày hai lần.
Nhưng nào có làm sao? ít nhất tôi vẫn có cái danh là “quản lý” của một tiệm thời trang. Quá hoành tráng! Chẳng qua cửa hàng còn chưa mở rộng quy mô nên chưa tuyển dụng thêm người, dần dà làm lâu hơn, cửa hàng mở rộng thêm, thì tôi sẽ có quyền sinh quyền sát, tuyển thêm nhân viên rồi thích cho ai làm thì làm, bảo nghỉ thì nghỉ, oai phong lẫm liệt. Tôi mỗi lúc ngồi lau móc quần áo đều nghĩ thế rồi tủm tỉm cười như một con dở hơi.
Tuần đầu tiên, cửa hàng vô cùng vắng khách, ngồi cả ngày thì may ra có một vài khách vào xem qua loa rồi đi ra chứ chẳng mua được món gì. Chủ cửa hàng bắt đầu mặt nặng mày nhẹ bảo tôi sao không buôn bán được, tôi bắt đầu toát mồ hôi vì áp lực. Mỗi lần có khách vào, tôi lại ra sức giới thiệu, thuyết phục đế họ mua hàng, nhưng rồi cũng chẳng bán được là bao.
Sang đến ngày thứ mười, bỗng một buổi sáng đi làm, chủ cửa hàng kiếm kê hàng hóa thì bảo mất năm chiếc quần jean nữ, trị giá ngót nghét cũng gần hai triệu đồng tại thời điểm đó. Tôi choáng váng! Cửa hàng thì chỉ có mình tôi, camera thì không có, rõ ràng tôi không phải kẻ trộm đồ vì tính cách của tôi xưa nay đói chết thì thôi chứ tuyệt đối chả bao giờ ăn trộm ăn cắp.
Chị chủ một mặt tỏ ra ngờ vực tôi, mặt khác lại cho rằng có thề tôi trông coi tiệm không được tốt nên kẻ gian mới có cơ hội khoắng đi nhiều hàng hóa đến thế. Chị ấy muốn tôi đền tiền, trừ với mười ngày lương tôi vừa lảm thì tôi còn phải đền thêm mới đủ được. Sự việc diễn ra quá nhanh, tôi cũng không có sẵn từng đó tiền, thế là chị ấy chụp ngay lắy chiếc điện thoại di động cùi bắp của tôi vả bảo về lấy tiền đi rồi sang chuộc lại.
Quá bất ngờ, tôi dường như không biết xử lý thế nào. Chỉ lủi thủi ra về.
về đến nhà tôi khóc như mưa như gió, mẹ tôi nghe chuyện thì vét hết tiền còn trong nhà, chạy ra vay mượn thêm cô chủ nhà trọ chúng tôi đang thuê để đủ tiền cho tôi đi chuộc điện thoại, mà cũng là đế người ta không vu cho tôi là kẻ cắp. Đói cho sạch, rách cho thơm. Nhà có nghèo có đói, có vay có mượn thì nhất định cũng không bao giờ được mang danh kè cắp.
Sau hôm đó, tôi bị cho thôi việc vì lý do trên. Khi mọi việc qua rồi, tôi lại đi xin việc mới ở một cửa hàng khác lớn hơn trong quận. Và rồi, tôi phát hiện ra rằng, mình còn quá non nớt đế lảm “sếp”. Kinh nghiệm bán hàng thì chưa có, phối đồ cũng không chuẩn, kỹ năng xử lý tình huống còn kém. Vậy mà người ta cho tôi làm “quản lý”, tôi đã vội mừng.
Thông qua một số người từng làm ở đó, tôi mới biết rằng họ cũng bị rơi vảo trường hợp như tôi. Chủ cửa hàng kia ngay từ đầu đã sai lầm trong việc chọn lựa mặt bằng đế thuê và mở cửa hàng. Diện tích cửa hàng quá nhỏ, không có chỗ trưng bày hàng hóa, gu thảm mỹ của chị chủ cũng không thật sự đáp ứng được nhu cầu thị trường lúc bấy giờ nên cửa hàng không có gì nồi bật và nhanh chóng trở nên lọt thỏm giữa con phố thời trang nồi tiếng với những cửa hàng to đẹp, sức cạnh tranh khốc liệt.
Nhiều tháng trôi qua, doanh thu ảm đạm, trong khi tiền thuê mặt bằng, tiền điện nước, lương nhân viên vẫn phải trả đều, hàng thì tồn kho trong khi ngành thời trang phải cập nhật mẫu mới liên tục. Túng quá hóa quẫn, chị ta nghĩ ra một hành động rắt tàn nhẫn với những người làm thuê mà quên mất họ còn khốn khổ hơn mình, họ khốn khổ nên mới phải đi làm thuê cho chị, còn chị vì sự thất bại của mình mà đẩy họ vào đường cùng.
Cứ ai vảo làm được ít lâu, chị lại dàn dựng ra trò mất đồ để khỏi phải trà lương, vừa có người trông hàng không công mà lại được thêm một ít tiền để bù vào điện nước. Cửa hảng không có camera để đối chứng được chuyện gì đã xảy ra còn chìa khóa cửa hàng do chị nắm, hàng ngày chị lên mở cửa cho nhân viên vào làm.
Cứ như thế, đã có rất nhiều người làm thuê là nạn nhân của chị chỉ vì giống như tôi, mừng vui quá sớm khi một bước lên làm “sếp” với mức lương cao ngất mà không sớm nhận ra được sự bất thường, không đặt dấu hỏi vì sao tôi chưa hề có năng lực lẫn kinh nghiệm bán hàng mà người ta lại giao vào tay tôi “quản lý” cả một cửa hàng như thế? Đơn giàn, bởi vì bàn thân tôi không ý thức được là mình còn yếu kém, tôi chủ quan trong chính suy nghĩ rằng người ta chọn mình vì mình tài, còn tài ở đâu thì chưa biết.
Đó cũng là một bài học dù nhỏ nhưng đủ thức tỉnh tôi bớt sống “ảo” mà mãi sau này tôi luôn ghi nhớ.
Chẳng có điều gì tốt đẹp mà lại đến một cách dễ dàng. Nếu một người giao cho bạn làm “sếp” với một mức thu nhập cao ngất trong khi bạn chưa hề xứng đáng để đón nhận điều đó, thì hãy cẩn thận! Bởi rất có thế một tay họ nâng bạn lên còn tay kia thì chuẩn bị dao đế đâm chết bạn trong lúc bạn vẫn còn đang mơ màng trong tự mãn.
Hãy nhớ luôn nhớ rằng: Chẳng có thành công nào là dễ dàng và chẳng có túi kẹo ngọt nào là miễn phí.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận