Bởi vì câu nói đó, Thẩm Tâm Duy dù thế nào cũng không đi cùng Giang Thiếu Thành, Giang Thiếu Thành cũng không ép buộc cô, đứng ở một bên, nhìn cô bị một số người quây lại hỏi đủ vấn đề, đến khi cô không chống đỡ nổi thì anh mới thong thả bước đến, cứu cô khỏi “vòng vây”. Bây giờ Thẩm Tâm Duy mới biết được sự lợi hại của những người này, luôn tươi cười hỏi thăm bạn, cho dù vấn đề có phức tạp đến đâu, bọn họ cũng có thể hỏi một cách kín đáo, để cho bạn không thể không trả lời, sau đó mỗi một lần trả lời, là đã tiến vào cạm bẫy của đối phương bày ra.
Sắc mặt của cô càng khó coi hơn.
Đối lập với tâm trạng không tốt của cô, tâm trạng của anh hiển nhiên không tệ, lại còn trêu đùa cô, “Giang phu nhân, nói một tiếng cám ơn cũng không hại tới cái mạng nhỏ của em đâu.”
Cô ngẩng đầu trừng mắt liếc nhìn anh một cái, “Xin anh coi tôi như là không khí đi.”
“Không khí quan trọng như thế, em…..” Anh quan sát cô một cái, vẻ mặt kia, giống như đang chê cười cô là đang tự nâng giá trị con người mình lên.
Cô hiểu, về cơ bản tâm trạng cô xấu thì khiến tâm trạng của anh tốt lên, vì vậy cô không có ý định để ý tới anh, một mình đi tới chỗ vắng vẻ. Giang Thiếu Thành nhìn hướng cô đi, cũng không theo sau, mà xoay người, đi về hướng ngược lại.
Lương Huy ngồi ở đó, tùy ý quan sát bốn phía, có cảm giác nhìn từ trên cao xuống, nhất là ánh mắt của anh, có vẻ không để ý, nhưng tất cả đều trong nắm lòng bàn tay. Lúc Giang Thiếu Thành đến gần thì anh nâng ly rượu lên, nụ cười giãn ra, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Giang Thiếu Thành.
Giang Thiếu Thành biết rõ, Lương Huy thấy anh với Thẩm Tâm Duy đi cùng với nhau, mới có thể lộ ra vẻ mặt như thế. Anh nâng ly rượu lên, chạm vào ly của Lương Huy, sau đó hai người uống cạn ly rượu của mình.
“Đây mới là người thông minh.” Lương Huy để ly rượu xuống, rót thêm rượu vào trong ly, thuận tiện rót vào cho Giang Thiếu Thành.
Nếu như chỉ vì tình cảm mà quên mất chuyện lớn, đây không phải là cách làm của người đàn ông thông, Lương Huy đã nói trước, Giang Thiếu Thành chọn tách ra với Thẩm Tâm Duy là một chuyện không lý trí, coi như mình rất tức giận vì bị người phụ nữ kia lừa gạt, cũng phải ổn định được Thịnh Quang quốc tế rồi hẵng nói, bây giờ nhìn Giang Thiếu Thành đi cùng Thẩm Tâm Duy, Lương Huy hiểu, Giang Thiếu Thành đã lựa chọn tốt, sẽ tiếp tục diễn màn vợ chồng thân mật với Thẩm Tâm Duy, đây mới là người thông minh.
Giang Thiếu Thành nâng ly rượu được rót đầy, nghe như vậy, cười, “Người bị lừa gạt không phải là anh.”
Không phải là người trong cuộc, người đứng xem có thể muốn nói thế nào cũng được. Lương Huy nghe, nở nụ cười, dùng tay vỗ vai Giang Thiếu Thành, “Làm chuyện lớn, không cần quan tâm tới chuyện nhỏ như thế.”
Giang Thiếu Thành lắc đầu một cái, bày tỏ suy nghĩ của bọn họ không giống nhau, “Không cần phải nói lời này với tôi.”
“Thôi đi, nếu đã lựa chọn, đừng già mồm thêm nữa.” Lương Huy hừ một tiếng, “Nói đi thì phải nói lại, cậu rất có bản lĩnh, chỉ mất có mấy ngày thôi, mà đã có thể dụ dỗ Thẩm Tâm Duy, hơn nữa còn không làm sụp đổ hy vọng của em gái tôi đối với cậu. Tôi không thể không bái phục thủ đoạn của cậu.”
“Bớt chế nhạo đi, cái kiểu ngồi hưởng Tề Nhân Chi Phúc*, tôi không muốn.”
*: ý chỉ cuộc sống giàu sang sung sướng, nhiều vợ.
Lương Huy lắc đầu một cái, “Được rồi, cậu uất ức, vậy được chưa!”
Giang Thiếu Thành tựa nửa người vào bàn rượu bên cạnh, ngón tay gõ một cái bàn một cái, “Chỉ nói suông cũng vô dụng thôi, phải lấy được chút lợi ích tốt mới đền bù được điểm uất ức này, anh cảm thấy thế nào?”
Lương Huy duỗi ngón tay ra, giơ lên nhiều hơn một ngón tay.
Giang Thiếu Thành không dựa vào bàn nữa, từ từ thu lại nụ cười nơi khóe miệng, “Đừng nói giỡn.” Việc này anh có thể thỏa hiệp, nhưng như vậy hình như hơi quá mức một chút.
Lương Huy nheo mắt, tăng thêm một ngón tay.
Giang Thiếu Thành vẫn bất động, sau một hồi, anh duỗi ra vài ngón tay, “Phải như vậy.”
Lương Huy nghiêng đầu nhìn về phía anh, “Tâm quá lớn cũng không hay.”
“Coi người như lao động giá rẻ cũng không tốt.”
Lương Huy híp mắt, nhìn dáng vẻ này, Giang Thiếu Thành chắc sẽ không thỏa hiệp, vì vậy cười, “Có lẽ vậy…. chỉ là, Giang thiếu gia, cậu thật đắt giá.”
“Cho nên mới làm được chuyện lớn, không phải sao?”
Bọn họ lại nâng rượu, uống từng ngụm nhỏ. Lương Huy ngước mắt nhìn nam nữ trong phòng, giờ phút này ánh đèn hơi tối, không thiếu những cặp có hành động mập mờ, khuôn mặt của nam nữ bắt đầu có phần cám dỗ, Lương Huy không khỏi cười lạnh, liếc mắt nhìn những người này cũng biết tương lai của bọn họ, đều là những kẻ bất tài.
Giang Thiếu Thành cũng nhìn mọi người trong phòng khách, đàn bà cười duyên, đàn ông hành động nhanh nhẹn, thấy thế nào cũng giống như hòa hợp êm thấm, chỉ là những điều này cười cười nói nói sau lưng, hoặc là tính toán, hoặc lục đục đấu đá. Giang Thiếu Thành uống một hơi cạn ly rượu trong tay, uống xong, anh bóp ly theo hình dạng tay, nhiều chỗ bị làm to ra, có chỗ lại vẫn giữ vững hình dáng ban đầu, vì vậy nhìn qua thấy hơi quái dị.
“Hình như anh rất hy vọng tôi và Thẩm Tâm Duy tiếp tục giữ vững quan hệ vợ chồng.” Giang Thiếu Thành từ từ nói ra nghi ngờ của mình, “Không nên như vậy, hơn nữa, anh là loại người sẽ suy nghĩ vì người khác sao? Vạn lần đừng thừa nhận.”
Tất cả mọi việc đều lấy lợi ích làm chủ mà thôi, Giang Thiếu Thành có thể thuận lợi tiến vào Thịnh Quang quốc tế hay không, những thứ này đều là chuyện của anh, Lương Huy tuyệt đối không thể nào suy nghĩ xem tình cảnh của anh có khó khăn hay không, có bị người khác chất vấn hay không. Lương Huy lại luôn hi vọng anh và Thẩm Tâm Duy giữ vững quan hệ vợ chồng như cũ, thế này cũng quá kì quái rồi, không phải sao?
Huống chi, Lương Nguyệt Lăng còn là em gái Lương Huy.
“Cũng không phải là bí mật gì, đột nhiên tôi nghĩ, chuyện Thẩm Diệc Đình mất tích có điểm kì lạ.”
“Hả?” Giang Thiếu Thành tỏ ra có phần hứng thú, “Không phải anh nói cậu ta đang ở Thụy Sĩ sao?”
“Tôi cho là cậu ta ở Thụy Sĩ, dù sao cậu ta cũng lên máy bay rồi, nhưng có thể có khả năng khác, cậu ta vốn không lên mà để người khác thế thân cậu ta đi Thụy Sĩ thì sao?”
“Có ý gì?”
“Ý của tôi là, có lẽ Thẩm Diệc Đình đã nhận ra điều gì đó, cho nên đã có chuẩn bị trước, để cậu ta núp trong bóng tối. Với người như Thẩm Diệc Đình, sao có thể biến mất như vậy, việc này tuyệt đối làm cho người ta thấy kì quái. Tôi thiên hướng về phía Thẩm Diệc Đình còn ở trong nước, có lẽ đang dùng cách nào đấy, rất bí mật để quan sát sự phát triển của tình huống.”
Sắc mặt Giang Thiếu Thành trở nên khó coi, chân mày nhíu lại, hình như tính nghiêm trọng của tin tức này nằm ngoài dự đoán của anh, “Anh nói là Thẩm Diệc Đình đã phòng bị trước…. dùng cách này, để chúng ta tự động xuất hiện, sau đó cậu ta……..”
Lương Huy cười ha ha mấy tiếng, “Thì ra cậu vẫn luôn nhàn nhã tự đắc, bởi vì cho rằng Thẩm Diệc Đình ở Thụy Sĩ, mà cậu ta chắc chắn không dám bất ngờ trở lại, cho nên địa vị của cậu vẫn ổn. Đừng lo lắng, đây chỉ là suy đoán của tôi mà thôi.”
Giang Thiếu Thành vẫn chưa thấy nhẹ nhõm đi chút nào sau lời nói này của Lương Huy, “Anh hi vọng tôi và Thẩm Tâm Duy giữ vững quan hệ như cũ, là bởi vì anh cho rằng Thẩm Diệc Đình sẽ nghĩ cách liên lạc với cô ta, chỉ cần Thẩm Diệc Đình liên lạc với Thẩm Tâm Duy, như vậy thì chúng ta có thể biết hành tung của cậu ta rồi……”
Lương Huy gật đầu một cái, “Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của tôi, nhưng cẩn thận một chút cũng không sao.”
Giang Thiếu Thành cười cười không nói gì.
Lương Huy lại nghiêng mắt nhìn thấy Thẩm Tâm Duy tiến vào đại sảnh, vỗ vỗ vai Giang Thiếu Thành, “Cậu có thể đi diễn vai người chồng tuyệt vời được rồi, cứ giữ vững tâm tình vui vẻ nhé.”
“Không cần anh phải thêm nửa câu sau, tôi nghĩ tôi sẽ rất vui vẻ.”
Lương Huy cười ha ha không ngừng, đưa mắt nhìn Giang Thiếu Thành đi tới bên cạnh Thẩm Tâm Duy. Lương Huy chớp mắt, không thể không nói, anh cũng thừa nhận mình quá đa nghi, ba lần bốn lượt thử thăm dò Giang Thiếu Thành, bởi vì anh tin tưởng rất ít người, tin tưởng người nào thì phải thử dò xét nhiều phen. Mà dáng vẻ của Giang Thiếu Thành, quả thật không giống như đang nói dối….. nhất là người như Giang Thiếu Thành, vừa bắt đầu liền nói muốn lập tức ly hôn với Thẩm Tâm Duy, quá kích động, dù Giang Thiếu Thành rất nhanh điều chỉnh trở lại, nhưng như vậy mới chứng minh, Giang Thiếu Thành rất tức giận bị hai anh em nhà họ Thẩm này lừa gạt. Từ thái độ hôm nay của Giang Thiếu Thành mà nói, xem ra thật sự cho rằng Thẩm Diệc Đình ở Thụy Sĩ, hơn nữa còn không muốn Thẩm Diệc Đình xuất hiện…..
Có lẽ anh lo lắng quá, nếu như có Giang Thiếu Thành trợ giúp, kế hoạch của anh sẽ nhanh thành công, huống chi có thể lợi dụng người nhà họ Giang, còn có thể lợi dụng người nhà họ Thẩm, chỉ tưởng tượng thôi đã khiến anh hưng phấn, về sau ở thành phố Đông Giang này, ai còn là đối thủ của Lương Huy anh. Chỉ là Giang Thiếu Thành, khẩu vị không nhỏ, nhưng không sao, phần cho đi này, anh sẽ thu hồi lại ở chỗ Giang Thiếu Thành.
Thẩm Tâm Duy cảm giác mình rất kì quái, đại sảnh này rất lớn, người cũng nhiều, tuấn nam mỹ nữ cũng không thiếu, nhưng cô chỉ cần nhìn lướt qua, liền dừng trực tiếp trên người Giang Thiếu Thành, không cần nhìn lần hai. Lúc cô và Dương Hi Lạc đi học, Dương Hi Lạc ở trong lớp toàn để tiểu thuyết dưới sách vở, chẳng phân biệt giờ lên lớp và giờ tan học mà đọc đủ các loại tiểu thuyết. Khi đó Dương Hi Lạc vẫn rất đơn thuần, đều đọc tiểu thuyết vườn trường, Dương Hi Lạc từng nói với cô một câu mà cô ấy rất thích trong tiểu thuyết – Thích một người chính là ở trong dòng người có thể thấy người ấy, người khác chỉ là cảnh nền mà thôi.
Lời kia vừa chua xót vừa lỗi thời, đặt vào thời điểm hiện tại thì giống như lúc buồn ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn lên trời, nhưng bây giờ cô nghĩ lại, chỉ cảm thấy muốn cười, không phải buồn cười vì câu nói đó, chỉ muốn cười bản thân mình.
Cô cũng chỉ ngây người mấy giây, Giang Thiếu Thành đã đi tới trước mặt cô, “Quan hệ của anh với tổng giám đốc Lương thật không tệ chút nào.”
Lúc trước cô đi cùng anh, anh cũng chỉ là chào hỏi qua cùng mọi người, nhiều nhất là dừng lại nói chuyện phiếm vài câu, mà với tổng giám đốc Lương lại cùng uống rượu thoải mái tán gẫu, chắc hẳn quan hệ lén lút rất tốt, nếu không với tính cách như thế sao có thể làm chuyện như vậy.
“Tạm được.”
Tác phong anh vẫn thế, không trực tiếp đưa ra câu trả lời, luôn luôn giống thật mà là giả.
“Anh ta hẳn là bị anh lừa rất lâu rồi chứ?”
“Cái gì?”
“Anh ta khoe khoang coi anh là bạn tốt của anh ta, mà bạn bè anh rất nhiều, mà thậm chí anh trai tôi còn không phải một trong số đó.”
“Em muốn nói anh trai em rất ngu ngốc, dễ dàng bị lừa sao?”
Cô nhìn anh chằm chằm, “Giang Thiếu Thành, anh đừng quá đáng.”
“Tôi nói vậy chỉ vì ý này của em.”
“Ý của tôi là anh lòng dạ thâm sâu khó lường, độc ác, mưu ma chước quỷ……”
Giang Thiếu Thành mỉm cười nghe cô nói ra một chuỗi, “Vậy tại sao em còn yêu? Yêu đến mức giấy thỏa thuận ly hôn cũng không dám ký.”
Cô nhìn anh, anh hiểu cô, biết rõ cô luôn yêu anh.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận