Thẩm Tâm Duy cũng không biết mình nên an ủi Nam Ngưng thế nào, cô vẫn biết hai anh chị có vấn đề, nhưng chưa từng nghĩ vấn đề lớn nhất chính là bạn gái trước của anh, đó là chỗ khúc mắc của chị dâu. Chỉ là cô rất hiểu anh trai mình, chẳng lẽ muốn anh ấy phủ nhận tình yêu với bạn gái trước sao? Vậy thì không thực tế lắm. Nhưng nếu cô đứng ở vị trí của chị dâu, chắc cũng không khác bao nhiêu, ai có thể chấp nhận nổi việc chồng mình cưới mình vì một người phụ nữ khác đây? Cô không làm được, cho nên cô rất hiểu tâm tình của chị.
Lúc Nam Ngưng ra viện, cô rất muốn hỏi Nam Ngưng, ngày đó cô thấy Nam Ngưng đi cùng một người đàn ông vậy thì anh ta có quan hệ thế nào với chị. Nhưng nghĩ lại, vẫn là không nên hỏi, đây là chuyện riêng của Nam Ngưng, hơn nữa cô nghĩ về hướng mà Dương Hi Lạc nói, có khi chỉ là hiểu lầm thôi, cô bằng lòng nghĩ như thế.
Những ngày này xảy ra nhiều chuyện, cô cảm thấy mình rất mệt mỏi, trong lòng càng mệt mỏi hơn. Vì vậy cô về đến nhà, cơm còn chưa ăn, chỉ muốn ngủ một giấc.
Nhưng cô nằm mơ, mơ những chuyện đã qua giữa cô và Giang Thiếu Thành, buồn cười nhất chính là trong mơ, hình như chính cô cũng đang tự nhủ: đừng mơ nữa, vô dụng, những chuyện này đã qua rồi.
Khi đó cô và Giang Thiếu Thành vừa mới kết hôn, anh bỏ lại tất cả công việc của mình, sau đó xếp thời gian, liền đi hưởng trăng mật với cô. Khi đó cô hận mỗi ngày không được dính lên người anh, để cho mọi người biết, đây là người đàn ông của cô, mà cô là người phụ nữ của anh, ai cũng không thể giành với cô. Khi đó cô rất vui, cô giành chiến thắng, ngoài những người không rõ tên, thì cô đã đánh bại hai mỹ nữ, một là người có hôn ước với Giang Thiếu Thành – Tô San San, hai là em gái thanh mai trúc mã của Giang Thiếu Thành – Giang Ngữ Vi. Cô tràn đầy tự tin cho rằng bên cạnh người đàn ông này là cô, đời này chỉ thuộc về cô, nhưng không ngờ, có một ngày, cô cũng trở thành cô gái khác không rõ tên.
Trăng mật của cô cùng với Giang Thiếu Thành, là cô lựa chọn, ở phương diện lãng mạn này anh tôn trọng cô, cho rằng hôn lễ chính là món quà mà người đàn ông tặng cho người phụ nữ, vì thế bất kể cô đề nghị kì lạ cỡ nào, anh cũng không có ý kiến gì. Cho nên bọn họ đi đến một hòn đảo nhỏ, rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có một khách sạn với bờ cát nhỏ, cũng không có cái gì khác, hơn nữa không có dụng cụ truyền tin, cô thích chỗ bồng lai tiên cảnh như thế.
Thật sự có một chỗ cũng đã thỏa mãn mơ ước của cô đó là cảm giác đây như là thế giới của hai người, ban ngày anh nằm trên ghế, nhìn cô chơi. Cô rất thích thả diều, niềm vui ngây thơ đến chậm, thường khiến Giang Thiếu Thành bật cười, sau đó nhìn cô cầm dây chạy.
Tuần trăng mật của cô giống như giày vò những con diều kia, hơn nữa điều lạ là, cô cầm rất lâu nhưng không thả ra ngay. Cho đến trước ngày bọn họ rời đi, hình như Giang Thiếu Thành không nhìn được nữa, cố gắng nói với cô, để diều bay lên trời.
Diều cô chọn là hình bươm bướm, trước kia cô không thích bươm bướm, cho dù là chuyện cổ phá kén thành bướm. Tằm không phải vì đẹp mà phá kén, nhưng nếu nó không phá kén, không chỉ chết mà còn phá hủy toàn bộ công sức kết thành kén của nó. Khi tất cả mọi người dùng câu này nói rằng không trải qua khổ sở thì không thể biến thành mỹ lệ được thì cô lại nói rằng biến thành bướm vì tình thế bắt buộc, hoặc là sống, hoặc chết, bạn sẽ lựa chọn thế nào?
Vì vậy cô thích bướm, cảm giác giống với tính cô, nếu như không bức cô tới cực điểm cũng sẽ không lựa chọn được, dù thật ra cô có chút tự cho mình là đúng.
Con bướm kia, bay lên trời cao rồi, đây cũng là lần đầu tiên cô để diều bay lên trời thành công trong đời.
Sau khi kết thúc việc thả diều, Giang Thiếu Thành cầm con diều nhìn nửa ngày, hồi lâu không thể không thừa nhận, “Con diều này bay thật là cao.”
Cô chạy như vậy thì ra cũng chỉ muốn thả diều mà thôi, khiến anh có cảm giác thất vọng.
Tỉnh giấc mở mắt, ra mặc dù ngày hôm sau rồi nhưng cô vẫn nhớ rõ khi anh nói câu kia thì có chút bất đắc dĩ, mặc dù đang lắc đầu, nhưng ánh mắt nhìn cô có phần cưng chiều. Cô tin người đàn ông này sẽ ở cùng mình cả đời, có lẽ cũng chỉ tự cho mình là đúng, nhưng nguyên nhân lớn nhất là vì người đàn ông này rất cưng chiều cô, khiến cô tin rằng cả đời không chỉ là lời thề, mà có thể thành sự thật.
Khi đó cô không biết, lời thề chỉ là lời nói dối để cho kẻ ngu nghe, bao nhiêu lời thề bị cây dao thời gian đâm vào thương tích khắp người.
Khi đó cô không muốn biết.
Cô không rõ sao mình lại nghĩ tới hình ảnh này, có lẽ bị ảnh hưởng từ Nam Ngưng đi, Nam Ngưng cho rằng Thẩm Diệc Đình cưới chị ấy vì một người khác, vì thế mà thấy khó chịu. Như vậy đối với Thẩm Tâm Duy cô mà nói có thể nhận thấy rằng thật ra thì Giang Thiếu Thành cưới cô cũng chỉ vì một người khác, cô cũng chỉ là thế thân của người khác, nhưng sau khi Nam Ngưng cưới mới biết còn cô là chủ động chấp nhận thân phận thế thân này.
Suy nghĩ như thế, thật ra thì cô đáng thương hơn chị dâu nhiều, chị dâu có thể đi chỉ trích anh trai, mà cô không có tư cách đấy, chỉ có thể để người khác trách mắng mình. Vì vậy coi như toàn thế giới biết cô là đồ giả mạo trách mắng cô như thế, cô cũng chỉ có thể nhịn, dù sao cũng không có lý do gì đi phản bác. Nhưng đột nhiên cô cảm thấy rất bực, bất kể cô làm cái gì, ở trong mắt người khác cô cũng là người con gái xấu, thế nào cũng không tẩy trắng được. Đột nhiên cô không muốn tẩy trắng, dù sao cô làm cái gì đi nữa, trong mắt người khác, cô vẫn là đồ giả mạo mà thôi.
Bây giờ cô đi thành toàn cho Giang Thiếu Thành với Lương Nguyệt Lăng, ở trong mắt người khác thì đó là đúng, nếu như cô không làm thế thì cô có tội. Thay vì làm điều tốt trong mắt người khác, thì cô càng muốn làm người xấu.
Thẩm Tâm Duy trở lại Thịnh Quang quốc tế là mấy ngày sau đó, trải qua chuyện Nam Ngưng bị bắt cóc, cô cảm thấy mình lại mạnh mẽ thêm một chút, hình như cô rất kiên định, chỉ cần cô chờ, anh trai cô chắc chắn sẽ trở lại, còn những chuyện khác, sẽ không đến mức tệ hơn.
Vì vậy cô tích cực tham dự các cuộc họp trong nội bộ công ty, hiểu rõ các hạng mục gần đây, lập kế hoạch. Cô không nói chuyện, chỉ nghe người khác lên tiếng, cố gắng để mình học thêm nhiều điều.
Những ngày qua Giang Thiếu Thành cũng không ở đây, theo như Mạnh Hạo nói thì bên Cẩm Thành có chuyện cần anh xử lý, cô không thèm quan tâm tới việc anh ở đây hay không. Còn cuộc họp lần này, là sau khi Giang Thiếu Thành về chủ trì triển khai, đây là sau khi Nam Ngưng bị bắt cóc, lần đầu tiên cô thấy anh.
Anh không thay đổi gì, lúc nói chuyện vẫn cứng rắn, khiến người ở dưới không khỏi khẩn trương. Hơn nữa cô còn phát hiện những điều khác lạ, những người vốn có địch ý với Giang Thiếu Thành, không biết từ lúc nào biến địch ý của mình thành nỗi sợ đối với Giang Thiếu Thành.
Đây là tốt hay xấu, cô cũng không biết rõ. Cô chỉ biết, lần này nhìn thấy anh là sau lần cô tìm anh giúp một tay thì anh có thái độ lạnh lùng, giống như đang nói, chuyện của Thẩm Tâm Duy cô có liên quan gì tới Giang Thiếu Thành anh.
Cuối cùng cô có chút hiểu tại sao gần đây mình hay mơ về trước kia cô với anh, khi mất đi thì theo bản năng sẽ hoài niệm, cô cũng biết rõ, quan hệ giữa bọn họ, đang đi về phía kết thúc.
Cuộc họp kết thúc, Giang Thiếu Thành đi ở phía trước, nhưng vì phòng làm việc của anh khác với những người khác, vì vậy lúc sang khúc cua cũng chỉ còn anh với cô.
“Chị dâu tôi bình an trở về rồi.” Cô cảm thấy mình phải nói gì đó.
“Hả? Chúc mừng.” Anh không có nét mặt gì.
Cô vốn không mong đợi anh sẽ quan tâm chị dâu của cô, nhưng bộ dạng không có gì đau khổ này của anh, khiến cô cảm thấy đau, cảm xúc của cô lần nữa bị dao động, “Giang Thiếu Thành, anh còn có trái tim không vậy.”
Dù là một người xa lạ, đối mặt với chuyện chị dâu cô gặp không may, ít nhất cũng có chút quan tâm, nhưng vẻ mặt của anh, giống như tất cả không liên quan gì tới anh. Qủa thật không liên quan, nhưng anh lạnh lùng như thế khiến cô khó tiếp nhận nổi.
Giang Thiếu Thành nhìn cô, “Tôi không có tim, không phải em biết rõ rồi sao?”
“Biết rõ, rất rõ, anh căn bản là người không có tim.”
Giang Thiếu Thành cho cô cảm giác không thể nói lý, hình như thái độ cũng bất đắc dĩ, “Thẩm Tâm Duy, chị dâu em bị bắt cóc, không phải là tôi phái người đi bắt cóc chị ấy, không phải là tôi hại chị ấy bị bắt cóc. Tôi không hiểu, vì sao em cứ bắt tôi phải có thái độ chịu trách nhiệm thế này.”
Thẩm Tâm Duy cắn môi, anh nói không sai, thật sự không sai.
“Tôi còn muốn nói, lúc chị dâu em bị bắt cóc, em tìm cảnh sát là tốt nhất. Bây giờ chị dâu em đã về vậy thì cũng nên cảm ơn. Không phải cố gây sự với tôi.”
Đúng vậy, nên như vậy. Nhưng cảm xúc khó chịu trong lòng cô từ đâu mà có, chẳng lẽ cô vẫn hi vọng anh sẽ an ủi mình? Đúng rồi, cô một mình gánh vác những việc này, rất muốn tìm một người chia sẻ, để cho mình không cảm thấy sợ như thế. Rõ ràng là không có ai, khi cô nhận được điện thoại biết chị dâu bị bắt cóc, cô rất sợ, đủ các loại cảm xúc, mà cô muốn gọi điện thoại cho người đàn ông này, hỏi anh cô nên làm gì. Thật ra cô đã chuẩn bị gọi cho anh, nhưng biết mình không có tư cách, vì vậy thôi.
Nhưng khi cô cùng đường đến tìm anh, cô cho rằng ít nhất anh sẽ giúp cô, nhưng không ngờ anh nói không có chút tình cảm nào.
“A, xin lỗi, là tôi quấy rầy anh.” Cô thở ra một hơi, làm sao cô sẽ cho là anh sẽ giúp đỡ mình.
Cô chuẩn bị sang phòng của mình, sắc mặt của Giang Thiếu Thành cũng dễ nhìn hơn, “Chuẩn bị một chút, buổi tối xuất hiện cùng tôi ở một bữa tiệc.”
Cô gật đầu một cái, không hỏi tại sao.
Nhưng đột nhiên cô nghĩ, vừa rồi anh đi phía trước, biết rõ cô đi sau lưng anh, lại cố ý dừng lại, có phải đợi cô không? Nhưng anh là người thiếu kiên nhẫn anh làm như vậy, đều vì nhắc nhở cô, cô phải xuất hiện ở một bữa tiệc với anh.
Cô lại cho rằng là anh cố ý muốn quan tâm tình hình gần đây của cô.
Tật xấu tự cho mình là đúng của cô, hình như vẫn không sửa được.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận