Lương Nguyệt Lăng chọn ngày hôm nay đi thăm Giang Thiếu Thành, vốn nghĩ là người đến thăm vào những ngày trước chắc hẳn rất nhiều, anh ấy đang bị thương mà còn phải ứng phó với nhiều người, cô cũng không muốn làm phiền anh, nhưng cô phát hiện hôm nay mình chọn tới đây, hình như cũng không phải thời điểm tốt, cô chỉ đi một đoạn ngắn mà trước đụng phải Tô San San, sau là bắt gặp Giang Ngữ Vi, sau đó thấy Thẩm Tâm Duy đứng ở hành lang.
Lương Nguyệt Lăng thản nhiên đi tới trước mặt Thẩm Tâm Duy, “Để tôi thăm anh ấy một chút.” Nói xong trực tiếp đi vào phòng bệnh.
Thẩm Tâm Duy phân tích những lời này, đây coi như là lời chào hỏi của Lương Nguyệt Lăng, hay là đang thông báo cho cô, bất kể là loại nào, hình như cũng không coi Thẩm Tâm Duy cô ra cái gì. Thẩm Tâm Duy phát hiện, trừ Giang Ngữ Vi mang theo túi lớn túi nhỏ, Tô San San và Lương Nguyệt Lăng đều mang tới một bó hoa.
Thẩm Tâm Duy yên lặng đứng ở bên ngoài, cô đang tính thời gian, Tô San San nói chuyện với Giang Thiếu Thành được hai mươi bảy phút, Giang Ngữ Vi thì không đủ mười phút, về Lương Nguyệt Lăng…. Bốn mươi hai phút, quả nhiên là bất thường.
Lương Nguyệt Lăng đi ra, Thẩm Tâm Duy lộ ra nụ cười ngọt ngào, tiến lên đón, “Cám ơn cô đã tới thăm anh ấy.”
Thái độ này của Thẩm Tâm Duy, khiến Lương Nguyệt Lăng nhìn cô một lúc lâu, “Không cần cám ơn, tôi đến không phải vì cô.”
“Nhưng cô tới thăm chồng tôi, đương nhiên tôi phải thay mặt anh ấy cám ơn cô chứ, dù sao anh ấy là chồng tôi, không phải sao?” Thẩm Tâm Duy đột nhiên nghĩ thông suốt ra nhiều chuyện, nếu sâu trong lòng cô vẫn không bỏ được Giang Thiếu Thành, vì sao phải chắp tay đưa tặng cho người khác, bây giờ cô còn có cơ hội đoạt lại Giang Thiếu Thành, cần gì phải làm cho mình tức giận. Lời nói của Tô San San không có gì sai, cô không tự tin thật, qua nhiều năm như thế, dù Giang Thiếu Thành ưu tú thế nào, nhưng Thẩm Tâm Duy cô có cái gì không tốt chứ?
Lương Nguyệt Lăng không bị chọc giận, thậm chí cho rằng Thẩm Tâm Duy đã thành đối thủ, không giống như trước kia chỉ ngoài miệng nói chút ngoan độc, “Nếu như cô coi anh ấy là chồng mình, thì làm một người vợ đúng cách đi.”
“Cô có ý gì?”
“Chỉ để cô làm người vợ tốt hơn thôi, người vợ bình thường sẽ không kéo chân sau của chồng mình, càng không để chồng mình bị thương. Thẩm Tâm Duy, nếu như cô không làm được những điều này, như vậy thì bắt đầu từ bây giờ, chăm sóc anh ấy thật tốt đi.” Lương Nguyệt Lăng vẫn lộ ra tia bất mãn, tại sao Giang Thiếu Thành bị thương, mặc dù anh không nói rõ, nhưng chắc chắn có liên quan tới Thẩm Tâm Duy, nhất là Thẩm Tâm Duy giẫm vào chân anh, khiến Lương Nguyệt Lăng cũng nghi ngờ, không phải Thẩm Tâm Duy rất yêu Giang Thiếu Thành ư, làm sao lại làm chuyện như vậy.
“Chồng tôi, đương nhiên tôi sẽ chăm sóc tốt, không cần người khác phí công.”
“Mong là vậy. Không quấy rầy cô nữa.”
Lương Nguyệt Lăng vừa rời đi, ánh mặt Thẩm Tâm Duy lạnh hẳn, đối thoại như vậy, như kiểu cô hành hạ anh vậy.
Thẩm Tâm Duy chầm chậm đi vào phòng bệnh, có lẽ không có người vợ nào bi thương như cô, đứng ở ngoài mấy tiếng, để mấy người phụ nữ thăm chồng mình, nghĩ lại thấy buồn cười.
Giang Thiếu Thành cũng không tiếp tục xem tài liệu, mà lại xoa trán, hình như anh rất mệt. Anh trở mình, lật qua lật lại, ấn nút bên mép giường, hạ xuống, anh muốn nằm xuống.
“Anh vì tôi mà giáo huấn Giang Ngữ Vi?” Thật ra thì cô rất vui vẻ, trước kia Giang Ngữ Vi thích ở trước mặt Giang Thiếu Thành mà nhằm vào cô, lúc mới bắt đầu Giang Thiếu Thành chỉ nhắc nhỏ, về sau cau mày nói cho Giang Ngữ Vi, vì thế cô ấy càng cảm thấy uất ức, Thẩm Tâm Duy thì càng vui, đó đúng là chuyện tốt.
Giang Thiếu Thành không quay đầu lại, “Không phải vì em.”
“Không phải vì tôi….” Thẩm Tâm Duy bĩu môi, “Vậy anh mượn danh nghĩa của tôi mà đi nói em gái xinh đẹp mỹ lệ của anh à?”
Lúc này Giang Thiếu Thành ngẩng đầu lên, liếc cô một cái, “Em nghe được sao?”
“…….”
Thẩm Tâm Duy đi xem lại đồ người khác mang tới, nhất là đồ Giang Ngữ Vi mang tới, các loại thức ăn dinh dưỡng, có lẽ như tới giành chỗ đưa….. cô thu lại, thấy hai bó hoa trên bàn. Hai bó hoa rất đẹp, nhưng không biết vì sao, hai bó hoa đẹp đặt cùng một chỗ lại thấy kì lạ.
“Giang Thiếu Thành, anh thích bó hoa nào hơn?” Cô chỉ định giữ lại 1 bó, cô cầm lên một bó chuẩn bị vứt, suy tư mấy giây, phát hiện bó trong tay là của Tô San San mang đến, vì thế cô quan sát vẻ mặt của Giang Thiếu Thành, lại phát hiện anh đang nhìn cô, vì vậy để lại bó hoa trong tay mình xuống, lấy hoa trong bình ra, phát hiện sắc mặt Giang Thiếu Thành không thay đổi gì.
Ý muốn dò xét của cô quá rõ, anh khinh thường, “Thật ra thì em muốn vứt cả hai bó đó đúng không?”
Cô nháy mắt mấy cái, “Không, chỉ thấy bình này quá nhỏ, hai bó hoa không chứa nổi, hơn nữa anh không cảm thấy rất kì lạ sao?”
“Em có thể đi mua hai bình.”
“Như vậy lúc anh xuất viện có sợ nhiều đồ không? Vốn không phải vật cần thiết, cũng không cần tăng thêm đồ ở bệnh viện.”
“Làm sao em cảm thấy tôi sẽ ngại nhiều đồ?”
“A…. tôi đoán vậy.” Cô nói xong nở nụ cười, “Có phải anh lại định nói rằng tôi tự cho là vậy không?”
“Biết là được rồi.”
“Vậy tôi sẽ như ý của anh, tự cho rằng mình đúng một lần.” Cô cầm hai bó hoa, ném vào thùng rác, làm xong chuyện này, cô cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, người khác mua hoa, cô không muốn để ở đây, anh nhìn thấy lại nhớ tới người mua.
Giang Thiếu Thành nhìn hành động của cô, chỉ híp híp mắt, sau đó nhắm lại, hình như chuẩn bị ngủ.
Anh không phản ứng lớn, điều này khiến cô thấy khó hiểu, có nên thấy mình may mắn không.
Giang Thiếu Thành định nghỉ ngơi thật, Thẩm Tâm Duy đành cầm một quyển tạp chí lên xem, cô lật vài tờ, lại nhìn Giang Thiếu Thành trên giường, lật tiếp, lại nhìn anh, cũng không biết đã giở bao nhiêu tờ, cuối cùng cô lên tiếng, “Có phải…. anh muốn đi vệ sinh đúng không?”
Có lẽ ở cùng nhau một thời gian dài, nghe tiếng anh thở, để cô biết, anh không ngủ, mà đang buộc mình ngủ, nhưng lại không ngủ được.
Cô chờ một lúc, mới thấy Giang Thiếu Thành từ từ lật người, nhìn về phía cô.
Cô đỡ anh từ trên giường xuống thì không nhịn được cười thầm, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay, cũng có lúc khó khăn như thế, thật khiến người ta thỏa mãn. Cũng may từ giường tới phòng vệ sinh không xa, cô đỡ anh tới phòng vệ sinh….
“Đi ra ngoài.” Hình như anh có chút ảo não.
“Ngộ nhỡ anh ngã xuống thì làm thế nào.”
“Đi ra ngoài…..”
Thẩm Tâm Duy đứng sau lưng anh, không đi, “Cũng không phải là chưa từng xem qua, bây giờ anh giả bộ cái gì?”
Anh quay đầu, cười như không cười nhìn cô, “Tôi không muốn em thấy, không được sao?”
“Tôi càng muốn xem.” Cô cố mở to hai mắt, tầm mắt từ trên mặt anh đi xuống, dừng ở một chỗ nào đó, đột nhiên cảm thấy mình hơi vô duyên, vì vậy nhanh chóng nháy mắt, “Được rồi…. tôi đi ra ngoài.”
Chẳng những cô đi ra ngoài, còn đóng cửa lại, cô sợ mình không ra được, anh đứng một chân, quá đáng thương…. Hơn nữa để một người nín lại, hình như không tốt lắm.
Cô chờ một lúc lâu, mới gõ cửa, “Xong chưa?”
Không có phản ứng gì.
“Tôi vào đây.”
Lúc cô đi vào, thấy rõ anh mặc chỉnh tề, nhưng ánh mắt anh nhìn cô rất khó chịu. Cô cẩn thận đỡ anh lên giường, sau đó thấy gậy bên mép giường thì nói, “Có vẻ như không cần tôi đỡ, anh có thể dùng cái đó mà…..”
“Đúng vậy, em lo lắng cái gì?”
“Tôi không thấy cái gì cả, được không?”
“Em muốn thấy cái gì?” Anh hỏi đơn thuần.
Cô giả vờ vô tội, “Dù sao cái gì tôi cũng không thấy.”
Giang Thiếu Thành nhìn cô một lúc lâu, giờ mới nhắm mắt lại, lần này muốn nghỉ ngơi thật. Thẩm Tâm Duy quan sát anh, anh có vẻ rất mệt, có nhiều tài liệu phải xem thế, có ba người liên tục tới thăm….. không khỏi, cô thở dài. Thật ra thì chuyện của chị dâu, cô không nên giận đổ lỗi cho anh, ngay cả cảnh sát cũng không có cách nào, tại sao cô cho rằng anh không giúp một tay. Anh chỉ nhìn thấu qua một chút, biết anh không thể đụng tay vào được, nhưng thái độ của anh khiến cô không tiếp nhận nổi. Cô vì chuyện này mà canh cánh trong lòng, thậm chí còn để cho anh bị thương.
Cô cố ý, cô biết chỗ núi đó không vững, anh đạp lên lại nhảy xuống, coi như không gãy xương thì cũng không dễ chịu hơn. Nhưng lúc cô làm vậy, cũng không nghĩ nhiều, chỉ muốn phát tiết một chút. Nhất là lúc trước, ở trước mặt cô anh còn vui vẻ nói chuyện với Lương Nguyệt Lăng, không biết phụ nữ dễ ghen hay sao?
Quả thật trên đời này không có người phụ nữ không ăn cơm, nhưng không có phụ nữ nào không ăn dấm cả.
Cô mơ màng nghĩ, không biết mình ngủ thế nào, dù sao sau khi tỉnh lại thấy mình đang nằm trên giường. Cô dụi mắt, phát hiện Giang Thiếu Thành lại bắt đầu làm việc, đang xem tài liệu. Mà trong phòng bệnh, còn có hai người khác, Mạnh Hạo với Phùng Khải đều ở đây, có lẽ tới lấy tài liệu Giang Thiếu Thành đã xử lý xong.
Cô chống cằm nhìn Phùng Khải rồi lại nhìn Mạnh Hạo, “Ngộ nhỡ Giang Thiếu Thành không có ở đây, các cậu sẽ làm gì?”
Lời này của cô khiến ba người đàn ông nhìn về phía cô, ý của cô chỉ là nếu như không có Giang Thiếu Thành xử lý những tài liệu này, Phùng Khải và Mạnh Hạo sẽ làm như thế nào, Cẩm Thành với Thịnh Quang quốc tế có hỗn loạn hay không. Nhưng ánh mắt nhìn về phía cô, chắc chắn không giống như ý của cô.
Mạnh Hạo với Phùng Khải mím môi, không nói lời nào.
Giang Thiếu Thành cũng chỉ nhìn cô một cái, tiếp tục xem văn kiện, “Nên làm cái gì thì làm cái đó.”
Lời này còn chưa nói hết tất cả ý của nó.
“Ý của tôi là anh quá quan trọng, Cẩm Thành với Thịnh Quang quốc tế không thể thiếu anh…. Vạn lần phải bảo trọng.”
“Nếu tôi quan trọng thế, có phải em sẽ đối xử với tôi tốt hơn chút không?”
“Cái gì?”
“Tay của em đè lên chân tôi.”
Mạnh Hạo ho khan một tiếng, “ Tổng giám đốc Giang, tôi ra ngoài hút thuốc.”
Phùng Khải cũng ừ, “Tôi cũng đi.”
Thẩm Tâm Duy lập tức rút tay mình về “Sao anh không nói sớm?”
Giang Thiếu Thành liếc cô một cái, hoàn toàn coi thường cô và lời cô vừa nói.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận