Sau khi Thẩm Tâm Duy trở lại trường liền bắt đầu lên lớp, trong khoảng thời gian cô rời đi, chương trình học cũng chạy chưa xa lắm, cô soạn bài xong, trực tiếp đi tới phòng học. Một lần nữa đi những bước chân vội vã trong sân trường, cô cảm thấy sức sống của mình lại được khôi phục. Nếu như lần này không rời đi cô cũng không ngờ, cô sẽ nhớ công việc này đến thế, hơn nữa rất nhớ những sinh viên khả ái kia, cho dù đa số bọn họ chỉ cầm điện thoại chơi ở dưới bàn.
Cô vào phòng học, vẫn còn dư thời gian, lúc trước cô còn cho rằng cô sẽ không quay lại giảng đường, vì vậy ở bữa cơm chia tay còn ôm sinh viên khóc, nhất là lúc hát tạm biệt, cô mất khống chế. Ban đầu kiên quyết từ chức vẫn cho rằng một đi không trở lại nhưng không lâu sau cô lại trở về lần nữa.
Cũng không biết sinh viên của mình, có cười cô hay không.
Cô với tâm tình thấp thỏm đi vào phòng học, phát hiện hôm nay các sinh viên tới rất sớm, trong phòng học đã đầy người ngồi, cô nhớ trước kia cho dù hết tiếng chuông vào học lâu rồi, vẫn có học sinh vội vàng chạy vào. Các sinh viên không chỉ tới sớm mà hơn nữa còn rất yên tĩnh, điều này khiến cô càng lo lắng hơn. Cô đi lên giảng đường, đặt sách xuống khi vô tình xoay người lại bỗng thấy xúc động. Mà toàn thể sinh viên dưới giảng đường đứng dậy, vỗ tay rối rít, “Hoan nghênh cô giáo Thẩm trở lại.”
Trên bảng đen cũng có dòng chữ được viết bằng phấn: Hoan nghênh cô giáo Thẩm trở lại.
Chỉ là những từ đơn giản, lại làm cô phải che miệng, hốc mắt liền đỏ. Cô còn tưởng rằng, bọn họ sẽ chê cười sẽ cho rằng cô lật lọng, kết quả họ lại dùng cách này biểu đạt tình cảm.
Sau đó có bạn cán bộ đứng lên, nói rằng sau khi cô rời khỏi, họ không quen lắm. Cũng có học sinh xung phong bày tỏ, phương pháp dạy học của cô rất tốt, khiến sinh viên này học được không ít điều, nếu như cô rời đi không trở lại, chắc môn tiếng anh này rất khó. Cũng có học sinh đứng lên nói rằng phương pháp dạy của cô rất dễ, khiến bọn họ học nhanh, cũng không đè nén, may là cô trở về rồi.
Các bạn học rối rít phát biểu ý kiến của mình, điều này làm cho Thẩm Tâm Duy rất cảm động, đồng thời cũng phát hiện ra, ít nhất cô làm tốt công việc giảng dạy, đây mới là sự nghiệp của cô, là một cô giáo dạy tiếng Anh với những sinh viên khả ái.
Cô khống chế lại tâm tình của mình, để bọn họ ngồi xuống, trên mặt nở nụ cười, đây cũng là nụ cười thật lòng nhất của cô trong khoảng thời gian này, “Đừng tưởng rằng các bạn nói như vậy thì khi thi cuối kì tôi sẽ nhẹ tay, tôi vẫn sẽ nghiêm khắc như cũ.”
Sinh viên cười, “Mặc dù cô vẫn nghiêm khắc như thế, bọn em cũng không sợ nữa.”
Thẩm Tâm Duy cũng cảm thấy thật thú vị, thành tích vào cuối kì cô luôn không gây khó dễ cho họ. Xem ra bọn họ cũng biết tính của cô, cho nên sau thi cuối kì vẫn luôn có người gọi điện xin tha thứ.
Cô thu lại cảm xúc của mình, bắt đầu dạy học. Một nửa giờ học cô toàn kể các câu chuyện tiếng anh xưa, một mặt để tăng thêm hứng thú cho sinh viên, một mặt kích thích bọn họ cố học tiếng. Kể chuyện xong, tiếp tục dạy, số học sinh chơi điện thoại cũng giảm đi nhiều.
Mà thời gian sau khi cô dạy xong, thường chia sẻ cho bọn họ những kinh nghiệm của cô hồi còn là sinh viên, những kinh nghiệm đều thu hút với học sinh, từ đó để bọn họ cuốn theo nội dung cuộc nói chuyện.
Lớp học vô cùng hoàn hảo, tiếng chuông tan giờ vang lên, cô đứng trên giảng đường, cúi người chào học sinh phía dưới, “Cô phải nói xin lỗi với các em, bởi vì những hành động không lý trí của bản thân cô, cám ơn các em đã tha thứ cho cô, cô sẽ dùng hành động của mình để không phụ niềm tin của các em.”
Cô nói xong thì có học sinh đứng lên, “Cô giáo Thẩm, chúng em cũng yêu cô nhất…..”
Vì vậy cho tới lúc kết thúc buổi học, cũng vẫn tràn đầy niềm vui.
Cô ôm tài liệu giảng học ra ngoài, cảm thấy nhẹ nhõm chưa từng có, lần này cô không phải vì ai mà lựa chọn công việc này, không phải vì muốn thỏa mãn điều gì đó, đơn thuần là vì cô thích, cô muốn mình ở lại đây.
Thẩm Tâm Duy hết giờ dạy học thì mới gọi cho Dương Hi Lạc, nói mình đã trở lại với cương vị cô giáo, hơn nữa cảm giác tốt hơn nhiều, cô vốn cho rằng Dương Hi Lạc sẽ trêu chọc, kết quả Dương Hi Lạc chỉ nói, “Nếu đây là tự cậu chọn, vậy tớ tôn trọng sự lựa chọn đó, cũng chúc cậu cuối cùng tìm được vị trí của mình.”
Nghe cô bạn thân nói như thế, cô không thể nín cười, “Có phải cậu cũng cảm thấy tớ làm đúng rồi phải không? Trong khoảng thời gian này tớ luôn cảm thấy có gì không đúng, vừa bàng hoàng vừa lo lắng, cảm thấy trống trải, nhưng khi tớ trở lại trường, nghĩ tới việc phải giảng cho sinh viên thế nào, làm thế nào mới khiến các em ấy chú ý tới bài học, cứ như thế thời gian trôi qua từng ngày từng ngày một, tớ cảm thấy thật phong phú, mỗi ngày đều trở nên có ý nghĩa.”
Dương Hi Lạc ở đầu bên kia chỉ thở dài, “Vốn định chứng minh giá trị của cậu thì cậu lại trở về gây hại cho nhân tài trụ cột trong tương lai của tổ quốc rồi.”
“Dương Hi Lạc!”
“Được rồi được rồi, phải là tạo nên tài năng trụ cột cho tổ quốc.”
“Thế này còn được.”
Dương Hi Lạc cười một chút, sau đó âm thanh nghiêm túc, “Tiểu Duy, không phải vì cậu trốn tránh, mới trở về trường đấy chứ?”
Vấn đề này, cô không biết nên trả lời thế nào, có lẽ một phần là vậy, nhưng cô xác định rõ rằng cô rất thích công việc này.
“Tớ không dám khẳng định, tớ không biết nói thế nào về phần tình cảm riêng đó, tớ chỉ cảm thấy rất yêu nghề của mình thôi.”
“Nếu như là vậy thì chúc mừng cậu đã trở về cương vị cậu thích.”
“Ừ. Cám ơn cậu.”
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Tâm Duy nằm ở trên giường, không ngừng lăn qua lăn lại. Cô đang nghĩ về lời của Dương Hi Lạc, cô không phải vì trốn tránh, chạy trốn thì cuộc sống của cô như nhão đi, không quan tâm tới hôn nhân, tới công ty, xem anh trai cô ra sao…. Cái gì cũng không nghĩ, cô sợ mình tiếp tục nghĩ nữa, sẽ hỏng mất, mà bên cảnh sát cũng không có thêm tin gì.
Để di động sang bên, cô cầm áo ngủ, đi tắm.
Nếu không cách nào tưởng tượng ra ngày mai, vậy thì cứ để hôm nay trôi qua đi! Nước trôi ào ào trên người cô, nước tắm khá nóng, mỗi lần cô tắm đều muốn hạ nhiệt độ xuống, nhưng mỗi lần đều quên, vì thế tự dặn mình rất nhiều lần, tuy nhiên vẫn có lần sau. Cô từ chuyện nước tắm mà lại nghĩ tới tính cách của mình, mỗi lần ra quyết định gì, rồi lại không làm được. Vì vậy cô có chút khâm phục Dương Hi Lạc, lúc Dương Hi Lạc quyết định theo công việc viết truyện này thì tất cả tiền trên người đều đã dùng để thanh toán tiền thuê phòng của ba tháng, Dương Hi Lạc nói phải thử một lần, vì ước mơ mà thử, sợ sau này mình sẽ hối hận, việc bức ép người nhất chính là không có tiền, nên bắt đầu gõ chữ không kể ngày đêm.
Nếu như cô có thể làm như Dương Hi Lạc, nói làm thì làm ngay, cuộc đời của cô sẽ có điều gì khác nhỉ?
Xem đi, cô lại nghĩ tới những chuyện không có ý nghĩa gì.
Nhắm mắt lại, mặc cho nước xả lên người, cảm giác này rất tuyệt vời.
………..
Đột nhiên Giang Thiếu Thành nhận được điện thoại của Lương Huy, giọng điệu kiên định, “Người của tôi tra được vị trí của Thẩm Diệc Đình rồi.”
Thì ra Lương Huy đã tốn nhiều công sức để tìm vị trí của Thẩm Diệc Đình, Lương Huy về cơ bản cũng đoán được chỗ Thẩm Diệc Đình sẽ đợi, nếu không ở trung tâm thành phố thì cũng không ở khách sạn, như vậy sẽ chọn ở một chỗ nông thôn xa xôi, nhưng kể cả những nơi đó cũng có mạng lưới liên lạc toàn quốc, như vậy là ở nhờ nhà người khác, Lương Huy liền phái người đi tới điều tra, xem có xuất hiện người có ngoại hình giống Thẩm Diệc Đình không, tìm lâu như vậy, cuối cùng ở một bến tàu gần đó, tra được đầu mối.
Có người có thể chứng minh, Thẩm Diệc Đình từng ở đây ba ngày trước, bởi chỗ ở bất thường nên chỗ kia đã lâu không cho ai thuê, vì vậy mà chủ thuê nhà nhớ rất rõ hình dáng của Thẩm Diệc Đình. Khi người của Lương Huy cầm tấm hình Thẩm Diệc Đình đi tìm, người chủ cho thuê này liếc mắt một cái là nhận ra ngay, lúc đấy ông chủ cũng tò mò, chỉ cần nhìn qua là biết người đàn ông đó có khí chất siêu phàm, làm sao lại bằng lòng thuê phòng như thế.
“Anh xác định đó chính là Thẩm Diệc Đình?” giọng của Giang Thiếu Thành cũng không nhẹ, “Bây giờ cậu ta đang ở đâu?”
“Bây giờ không có ở đây, nhưng đoán chừng đi không xa, chỉ cần ở gần sẽ tìm được sẽ sớm tra ra được tung tích của cậu ta.”
“Cậu ta vẫn còn sống thật…..”
“Giang Thiếu Thành, cậu xem, cậu chưa hiểu rõ Thẩm Diệc Đình, không ngờ cậu ta ác như vậy, cho dù tôi bắt cóc vợ cậu ta rồi, cậu ta vẫn không xuất hiện.” Lời này của Lương Huy nói ra thì không phải là mỉa mai, mặc dù Giang Thiếu Thành nói đã không coi Thẩm Diệc Đình là bạn, nhưng xem ra, có lẽ Thẩm Diệc Đình cũng không coi Giang Thiếu Thành làm bạn nữa, bọn họ như thế nào mà trở thành bạn, cũng không thoát khỏi sự liên quan tới địa vị nhà giàu, Giang Thiếu Thành như thế, Thẩm Diệc Đình cũng như vậy, biết rõ đối phương có thể mang đến ích lợi gì cho mình, vì vậy không thể đắc tội, cũng chỉ có thể làm bạn.
“Quả thật chưa hiểu rõ.” Giang Thiếu Thành cũng phải thừa nhận sự thật này, “Xem ra tôi phải phái người đi giúp đỡ anh tìm Thẩm Diệc Đình rồi.”
“Thế thì thật không biết xấu hổ mà phiền cậu rồi?”
“Chẳng lẽ anh gọi cho tôi để khoe sao?” Giang Thiếu Thành cười, “Đừng giả bộ, không phải anh muốn tôi trợ giúp anh sao?”
Lương Huy trong điện thoại không nhịn được cười ha ha, “Nói chuyện với người thông minh có khác, đỡ phải tốn sức nhiều.”
“Vậy chúng ta phải nói chuyện cụ thể xem nên làm thế nào…..”
Thẩm Tâm Duy dạy xong buổi sáng vừa ra khỏi phòng học liền nhận được điện thoại của Nam Ngưng. Lại vào lúc tan học, sinh viên lao ra nhanh, hành lang đầy ắp người, cô lại phải chui vào phòng học, đợi mọi người đi bớt cô mới đi. Từ lần trước nói qua với Nam Ngưng xong, họ đã lâu không liên lạc. Rất kỳ lạ, cô nghe điện thoại thì cũng có dự cảm xấu.
“Tâm Duy, bây giờ em đang ở đâu?”
“Đại học Đông Giang.”
“Ừ, chị lập tức tới tìm em.”
Thẩm Tâm Duy vốn cho rằng chị dâu sẽ hỏi mình sao lại ở trường, không ngờ Nam Ngưng chỉ hỏi địa điểm liền cúp điện thoại. Cô nghe thấy tiếng tút tút, nhất thời thấy kỳ quái.
Nam Ngưng gấp gáp tìm mình là vì chuyện gì?
Cô càng nghĩ càng sợ, muốn gọi điện thoại hỏi lại nhưng lại nghĩ chị dâu sẽ đến ngay lập tức, nên giờ gọi cũng là làm điều thừa, vì vậy kiềm chế không gọi.
Kết thúc trò chuyện, cô mới đi ra phòng học, lúc này ở ngoài hành lang cũng không nhiều người.
Cô đi tới bến xe gần cửa trường, chờ Nam Ngưng.
Cô đợi không lâu, đã thấy Nam Ngưng từ trên xe bước xuống. Sắc mặt của Nam Ngưng không tốt lắm, xuống xe liền đi thẳng về phía cô, kéo tay cô, “Tâm Duy, bây giờ chị rất sợ, chị sợ anh em gặp nguy hiểm.”
Mặc dù Nam Ngưng để ý chuyện Thẩm Diệc Đình chưa từng xuất hiện, thậm chí không biết có nên hi vọng chồng mình vẫn an toàn hay không, nhưng một khi cho rằng Thẩm Diệc Đình gặp nguy hiểm, vẫn mất khống chế. Bất kể trước đó có đau thương thế nào, nhưng lúc này vẫn lo lắng và còn có nỗi sợ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận