Thẩm Tâm Duy cùng với Dương Hi Lạc điên khùng náo loạn suốt một đêm, ngày hôm sau đi tới đại học Đông Giang làm một số thủ tục, bởi vì còn rất nhiều thứ chưa làm xong, vốn dĩ cô còn phải trở về trường mấy lần nữa. Khi cô trở lại trường, đồng nghiệp vừa cảm thán vừa khuyên cô nên suy nghĩ thêm một chút, cô lắc đầu một cái, cô rất kiên định. Mà không ngờ đến là những sinh viên cô đang dạy, cũng tới khuyên cô, thấy những học sinh này, nói không cảm động là giả, vì vậy cô liền đồng ý với bọn họ đi ăn một bữa cơm chia tay.
Thật ra Thẩm Tâm Duy cùng với những học sinh này cũng cùng độ tuổi như nhau, mặc dù cô luôn điểm danh khiến nhiều học sinh không thích, nhưng người thích cô cũng không ít, vì cô rất dễ nói chuyện, dưới tình huống bình thường là sẽ không bị nợ môn, ngoại trừ biểu hiện vô cùng yếu kém. Đặc biệt là đối với một vài sinh viên nam, nói rằng đi học quá nhàm chán, nhưng bọn họ có thể thấy cô giáo dạy tiếng Anh xinh đẹp cũng là chuyện tốt.
Cô muốn rời đi, học sinh ở những lớp cô từng dạy đều tới đông đủ, trực tiếp bao hết một nhà hàng, thế này đúng là quá hoành tráng, cô cũng có chút xúc động. Các học sinh đều nói rằng không muốn cô từ chức, cũng hỏi vì sao cô lại rời đi, cô cũng chỉ dám nói qua loa, không dám nói, vì cô giáo của bọn họ chỉ là người hèn nhát, bỏ việc cũng bởi vì muốn thoát khỏi vết tích của một người đàn ông.
Cô ăn không nhiều lắm, hôm qua mới cùng Dương Hi Lạc ăn một bữa cay, hôm nay lại ăn lẩu tiếp, cô sợ bản thân không chịu nổi.
Ăn xong, cô lại tới bệnh viện, hôm nay Nam Ngưng sẽ xuất viện. Sau khi sinh non chị ấy vẫn ở lại bệnh viện, tình trạng thân thể không khỏe, cộng thêm cảm xúc bất ổn, nên ở lại bệnh viện nửa tháng. Nam Ngưng ở đây nửa tháng, đồng nghĩa với việc Thẩm Diệc Đình mất tích nửa tháng. Trước kia Thẩm Tâm Duy cho rằng, nếu như mình gặp phải chuyện như vậy, nhất định sẽ khóc thật to, đến khi chuyện xảy ra rồi, cô phát hiện chỉ có thể ép bản thân phải chấp nhận nó, không có ý định khóc.
Lúc cô tới, Nam Ngưng cũng đã thu dọn đồ xong, nhìn qua có vẻ ổn định.
“Chị dâu, chị đừng quá lo lắng, anh trai nhất định sẽ không có việc gì.” Cô cười với Nam Ngưng, hi vọng chị dâu không buồn quá, Dương Hi Lạc hay nói, bình thường trong tiểu thuyết, người mất tích là đang làm chuyện lớn, sau đó một ngày nào đấy đột nhiên xuất hiện làm mọi người bất ngờ.
Sắc mặt Nam Ngưng cũng chưa tốt lắm, cô gật đầu một cái, sau đó nhìn Thẩm Tâm Duy một chút, “Tâm Duy, chị tin anh trai em sẽ không có việc gì, anh ấy là người thông minh kiên cường dũng cảm, anh ấy nhất định sẽ ổn thôi.”
Hai người phụ nữ cùng tin tưởng, họ suy nghĩ tích cực về việc Thẩm Diệc Đình mất tích, anh chỉ đang làm việc lớn nào đấy, hơn nữa không thể cho họ biết, như vậy họ sẽ chờ, chờ một ngày anh trở về.
Lần này Nam Ngưng quay về bên bố mẹ cô ấy, bây giờ Thẩm Diệc Đình chưa về, Nam Ngưng biết thân thể mình chưa hồi phục, bố mẹ cô cũng muốn cô về đây, mẹ cũng muốn chăm sóc cho cô. Đối với quyết định của bố mẹ Nam Ngưng, Thẩm Tâm Duy bày tỏ tôn trọng.
Trước kia, Thẩm Tâm Duy vẫn nghi ngờ quan hệ của anh trai và chị dâu, mặc dù bọn họ ở trước mặt người khác ra vẻ thân mật, nhưng càng thân mật thì càng biểu lộ tính cách hai người bọn họ, Thẩm Diệc Đình không phải loại đàn ông thích mập mờ với phụ nữ, mà Nam Ngưng trầm tĩnh cũng không thích mập mờ, vì vậy mọi người nhìn, thấy bọn họ là vợ chồng rất yêu thương nhau.
Chỉ là càng nhìn gần, Thẩm Tâm Duy cảm thấy anh trai và chị dâu mình thuộc dạng mặt ngoài bình an vô sự, bên trong lại muôn vàn sóng gió, nhưng lần này chị dâu tỏ ra rất bi thương, khiến cô có cảm giác có lẽ mình sai rồi, có lẽ anh trai với chị dâu không cách nào xóa tan được hiểu lầm, nhưng giữa bọn họ tuyêt đối có tình cảm.
Nam Ngưng là cô gái trầm tĩnh, không tính là rất đẹp, nhưng nhìn kĩ, sẽ phát hiện ra cô ấy là một mỹ nữ, chỉ là tính tình của Nam Ngưng rất tốt, vì vậy khiến mọi người luôn lien tưởng cô có chút giống như tiên nữ, mà không cảm thấy cô là một mỹ nữ.
Lần đầu tiên Thẩm Diệc Đình đưa Nam Ngưng về nhà thì cảm giác đầu tiên của Thẩm Tâm Duy chính là cô gái này giống như tiên nữ không dính khói bụi trần gian, làm cho người ta trong nháy mắt nghĩ đến tiểu Long Nữ trong Thần Điêu Đại Hiệp, vô cùng thanh nhã thoát tục, giống như từ trong cốc đi ra ngoài, mà không phải cô gái lớn lên trong thành phố lớn.
Bởi vì Nam Ngưng xuất hiện, Thẩm Tâm Duy cảm thấy rất vui vẻ, cô hi vọng người con gái này xuất hiện, có thể làm tan biến mọi sầu muộn trong lòng anh trai, kể từ khi anh trai chia tay cùng với bạn gái, anh không cười nhiều nữa. Nhưng Thẩm Tâm Duy vẫn có chút thất vọng, tính tình chị dâu quá trầm, mà anh trai lại vội vàng, quan hệ của hai người không nóng không lạnh.
Bây giờ Thẩm Tâm Duy lại suy nghĩ về mình, cô cho rằng quan hệ giữa anh trai với chị dâu không tốt lắm, nhưng thật ra có tình cảm, mà cô cho rằng tình cảm của mình với Giang Thiếu Thành rất sâu, có thể vượt qua tất cả mọi thứ, nhưng hôn nhân của cô, chỉ gặp một cơn bão lớn, đã nhanh chóng tan rã.
Cô vẫn luôn tự cho mình là đúng.
Cô nhìn chị dâu rời đi, đứng ở cửa bệnh viện, có chút mơ hồ, không biết mình phải làm gì. Đúng lúc đấy, Mạnh Hạo gọi điện thoại tới, bởi vì đột nhiên Giang Thiếu Thành xuất hiện ở Thịnh Quang quốc tế, khi tất cả mọi người không hề chuẩn bị gì thì yêu cầu tham gia cuộc họp nội bộ trong tòa nhà Thịnh Quang quốc tế.
Thẩm Tâm Duy nghe được tin như vậy, lập tức chạy tới Thịnh Quang quốc tế , cô không ngờ, Giang Thiếu Thành hành động nhanh như thế. Cô ngồi trong taxi, cảm giác mình rất mệt mỏi. Bởi vì cô bắt đầu hoài nghi, Giang Thiếu Thành thật sự bởi vì cô không phải cô gái có ước định với khi còn bé, lập tức vứt bỏ cô sao? Cô cảm thấy đây như là lấy cớ, mà sự thật là Giang Thiếu Thành có âm mưu, ví dụ như chiếm đoạt Thịnh Quang quốc tế. Cô có chút hối hận, vì sao sau khi kết hôn rồi, cô chưa bao giờ hỏi tới phương diện công việc của Giang Thiếu Thành, đồng thời cô cũng không nắm rõ mọi mặt trên thương trường của Giang Thiếu Thành.
Cô sống quá thất bại.
Có lẽ Giang Thiếu Thành chưa bao giờ tỏ vẻ hứng thú với thương trường trước mặt cô, vì vậy cô chưa bao giờ nghĩ tới phương diện đó, ví dụ như Giang Thiếu Thành cũng không thỏa mãn với vị trí bây giờ, hay mục tiêu chính của Giang Thiếu Thành là địa vị cao quý tại thành phố Đông Giang này, đánh vỡ sự liên kết vững chắc của các công ty, có lẽ chỉ là bước khởi đầu trong kế hoạch của anh mà thôi.
Cô càng nghĩ càng phiền lòng, sao lại có ý nghĩ xấu về Giang Thiếu Thành thế kia, chỉ là cô không muốn có bất kì ảo tưởng nào trong lòng với anh nữa, nhưng nếu nghĩ như thế, cô lại không ngừng muốn phản bác chính mình.
Cuối cùng đã đến Thịnh Quang quốc tế, Mạnh Hạo đang đợi cô ở dưới công ty. Trước kia cô tới đây mấy lần, người biết cô trong công ty không nhiều, nếu như cô đi vào một mình, có lẽ không vào được.
Mạnh Hạo là người của Thẩm Diệc Đình, một mực giúp Thẩm Diệc Đình làm việc, cũng là người Thẩm Diệc Đình tự mình bồi dưỡng, vì vậy Thẩm Tâm Duy cũng tin tưởng.
Ban đầu lúc Thẩm Diệc Đình mất tích, Thẩm Tâm Duy biết tin này, hoàn toàn hoảng loạn, không liên lạc được với Thẩm Diệc Đình, hoàn toàn không biết anh ở đâu, cô muốn báo cảnh sát, nhờ cảnh sát đi tìm Thẩm Diệc Đình, là chính Mạnh Hạo bảo cô đừng báo cảnh sát.
Mạnh Hạo nói, trước khi Thẩm Diệc Đình xảy ra tai nạn xe, có vẻ đã dự đoán sắp có chuyện gì xảy ra, nên cũng đã ra kế hoạch trước đối với mọi việc trong công ty, thậm chí suốt một năm nay còn làm thêm giờ, cũng nói cho Mạnh Hạo biết, nếu như anh xảy ra chuyện gì, cũng đừng hốt hoảng, chỉ cần yên lặng theo dõi thay đổi là được rồi.
Lời nói này là một kim châm mạnh mẽ, khiến Thẩm Tâm Duy tin tưởng, có lẽ anh trai gặp phiền toái lớn, anh nhất định sẽ tìm cách trở lại bên cạnh bọn họ, cho nên mới bảo bọn họ chớ hành động thiếu suy nghĩ, nếu như làm không đúng, có lẽ sẽ làm hỏng kế hoạch của anh.
Trong thang máy, Mạnh Hạo nói đơn giản mục đích của Giang Thiếu Thành tới đây, muốn tham dự tất cả quyết định sách lược lớn nhỏ của công ty, bây giờ trong tay anh ta không chỉ có lá đơn chuyển nhượng cổ phần của Thẩm Diệc Đình, hơn nữa còn có giấy ủy thác có chữ ký của Thẩm Diệc Đình, khi Thẩm Diệc Đình xảy ra chuyện không xuất hiện trong công ty được nửa tháng, Giang Thiếu Thành toàn quyền xử lý chuyện của công ty, bất kì ai cũng không dị nghị gì được.
Mạnh Hạo nói xong, Thẩm Tâm Duy nhìn anh chằm chằm, Thẩm Diệc Đình làm sao có thể ký vào hiệp nghị này?
Mạnh Hạo cũng rất kinh ngạc, Thẩm Diệc Đình tuyệt đối không giống người có thể làm chuyện như vậy.
Cuộc họp vẫn còn đang tiến hành, vốn bên trong công ty chia làm mấy phe, trước kia có Thẩm Diệc Đình trấn giữ, bọn họ còn biết thu lại, bây giờ Thẩm Diệc Đình không xuất hiện, những người bảo thủ này cũng không che giấu bản tính nữa. Mà đột nhiên Giang Thiếu Thành xuất hiện, càng làm cho tình huống thêm phần phức tạp, mọi người bắt đầu chất vấn Giang Thiếu Thành mang danh nghĩa là thanh minh cho Thẩm Diệc Đình, mà đối với các chất vấn này, Giang Thiếu Thành chỉ tỏ rõ, bây giờ Thẩm Diệc Đình ở nước ngoài xử lý rất nhiều việc, không rỗi chú ý tới Thịnh Quang quốc tế, mới ủy thác anh tới xử lý, nếu như mọi người không tin, có thể kiểm tra tính chân thật của tờ chuyển nhượng cổ phần và quyền ủy thác này.
Vốn họp một tiếng đồng hồ, giờ đã hơn hai tiếng, hơn nữa không có ý định chấm dứt.
Cuộc họp còn đang tiến hành, Thẩm Tâm Duy đẩy cửa bước vào. Mạnh Hạo nhanh chóng giới thiệu thân phận của Thẩm Tâm Duy, cô là đại cổ đông lớn nhất của công ty này, đương nhiên có tư cách xuất hiện trong hội nghị lần này.
Cô ngồi xuống, hoàn toàn nghe không hiểu bọn họ nói với nhau những gì, nhưng cô thấy Giang Thiếu Thành ngồi ở vị trí chủ trì, anh vẫn nhàn nhã và tự đắc như cũ, hình như anh đều đã đoán trước được tất cả.
Thẩm Diệc Đình chuyển nhượng hai mươi ba phần trăm cổ phần của mình sang người khác, Mạnh Hạo chất vấn, không tin Thẩm Diệc Đình sẽ làm ra chuyện như vậy, vì vậy luật sư của Giang Thiếu Thành, trước mặt mọi người công bố thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần này, trong đó nội dung ghi rằng tạm thời Thẩm Diệc Đình đem cổ phần giao cho Giang Thiếu Thành nắm giữ, sau khi Thẩm Diệc Đình về, thỏa thuận này mất hiệu lực.
Nếu như xét theo thời gian, như vậy Thẩm Diệc Đình chỉ tạm thời ủy thác công ty cho Giang Thiếu Thành, như vậy hoàn toàn thanh minh cho Giang Thiếu Thành.
Họp rất lâu, mà từ đầu tới cuối cô chỉ nhìn về phía Giang Thiếu Thành.
Âm mưu, có lẽ đây thực sự là âm mưu, Thẩm Diệc Đình là bạn bè và anh em tốt nhất của Giang Thiếu Thành, nếu như Giang Thiếu Thành thực hiện thủ đoạn lừa Thẩm Diệc Đình, điều này hoàn toàn có thể.
Chỉ cần Thẩm Diệc Đình không trở lại, phần hiệp nghị thỏa thuận này vẫn có hiệu lực.
Hình như Giang Thiếu Thành không quan tâm tới nội dung buổi họp, anh ít khi lên tiếng, bởi vì mục đích của anh đã đạt được, anh chỉ tới tuyên bố địa vị của anh trong Thịnh Quang quốc tế mà thôi, hơn nữa anh có quyền quyết định.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận