Bé con Nguyễn rất khỏe mạnh.
Niệm Thất vào phòng sinh, mẹ Nguyễn liền đưa cục cưng cho anh: “Ba đến rồi, lại đây ôm con một cái nào.”
Niệm Thất đã sớm học được cách ôm trẻ sơ sinh ở lớp học tiền sản, nên khi ôm đứa bé chảy dòng máu của mình, anh rất cẩn thận.
Rất rất nhỏ, không thể tưởng tượng được sao lại vừa mềm vừa nhỏ như vậy chứ.
Một cảm giác mềm mại chảy ra từ đáy lòng còn kỳ diệu hơn.
Anh không nhịn được hỏi: “Mẹ, Khanh Khanh đâu?”
Mẹ Nguyễn cười nói: “Nó đang ở phòng trong, con đừng lo, nó không sao đâu”.
Chờ đến ngày chuyển dạ một cách khoa học, thai nhi và bà bầu đều kiểm soát cân nặng tốt, đồng thời duy trì tập thể dục thì lúc sinh sẽ rất suôn sẻ, sẽ không phải chịu tội như ở thế hệ của mẹ Nguyễn.
Niệm Thất trả lại bé con Nguyễn cho mẹ Nguyễn, vội vã bước vào phòng trong.
Nguyễn Khanh vừa thấy anh thì ấm ức, nước mắt lưng tròng: “Sinh con đau quá đi mất”
Hơn nữa anh đã đồng ý từ lâu rằng lúc sinh con anh phải vào phòng sinh với cô, kết quả vì chuyện ập đến, suốt cuộc hành trình anh đều không ở đó.
Tức quá đi mất.
“Không bao giờ sinh nữa.”
Cô nói.
“Không sinh, không sinh, một đứa là đủ rồi”
Anh vội nói.
“Em muốn ăn kem.”
Cô rưng rưng nói: “Mẹ em không cho em ăn, nhưng em nóng quá.”
Niệm Thất hỏi: “Có được ăn không?”
“Đương nhiên là được”
Nguyễn Khanh hầm hừ nói: “Mấy người đó vẫn giữ quan niệm cũ, cái này không được ăn, cái kia không được ăn. Sao không nghĩ tới, những gì em ăn sẽ vào trong dạ dày, trải qua quá trình tiêu hóa hấp thu ở tá tràng, tiếp đó sẽ trải qua một loạt biến đổi trong cơ thể, mới biến thành sữa tươi. Ngoại trừ ớt, rượu, còn những đồ ăn bình thường có ảnh hưởng gì lớn đối với trẻ em chứ.”
“Đừng tin những gì bọn họ nói, chúng ta phải tin khoa học.”
“Em không quan tâm, em vừa trải qua cuộc khổ nạn, em muốn ăn kem”
“Anh đi mua cho em”
“Được, mua cho em, mua cho em”
Cái gì Niệm Thất cũng đồng ý với cô: “Giờ anh đi mua cho em”
Anh nắm bàn tay Nguyễn Khanh thật chặt, đột nhiên rơi nước mắt.
Nguyễn Khanh cười, thở dài, vươn tay xoa xoa đầu của anh.
“Đồ ngốc.”
Cô hiểu ra: “Hạnh phúc quá hóa ngốc luôn rồi hả?”
Niệm Thất chôn mặt vào lòng bàn tay Nguyễn Khanh.
“Ừ”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận