Minh U một trảo hướng về hư không, một đạo ánh sáng xanh đen xuất hiện. Sau khi tia sáng tản đi, một thanh bảo kiếm màu xanh đen xuất hiện ở trong tay hắn. Minh U huy động thanh kiếm, một kiếm bổ tới, đón đỡ Huyết quan tài của Ngọc Tiên đang đánh tới về phía mình kia. Thanh bảo kiếm bổ vào Huyết quan tài, tóe ra tia lửa điện.
Không gian xung quanh truyền ra từng tiếng nứt “răng rắc răng rắc”, đinh tai nhức óc. Bảo kiếm xẹt qua. Ngọc Tiên thúc dục Huyết quan tài. Huyết quan tài kịch liệt chấn động. Mặt đồ án không ngừng biến hóa. Huyết quan tài từ từ mở ra, một cỗ lực lượng thôn phệ chư thiên sinh ra, linh khí xung quanh nhanh chóng tiến vào Huyết quan tài. Các ngôi sao và không gian xung quanh nổ tung, bể tan tành.
Từng mảnh nhỏ, từng mảnh nhỏ không gian không ngừng rơi vào Huyết quan tài. Ngay cả ngôi sao cũng bị Huyết quan tài thôn phệ. Bên trong Huyết quan tài, những tia sáng bay lượn, khí Hỗn độn từ từ tràn ra, từng đạo, từng đạo thân ảnh huyết sắc từ trong Huyết quan tài bay ra, đứng ở phía trên Huyết quan tài, ngửa mặt lên trời rống to.
Sắc mặt Minh U liền thay đổi khi nhìn thấy cảnh tượng này. Thanh kiếm trong tay hắn tỏa ra ánh sáng yếu ớt. Trên thân kiếm nứt ra một vết nứt, vết nứt này giống như vực sâu, nuốt chửng vạn vật. Vô số quỷ ảnh, ma ảnh từ trong vết nứt bay ra.
Minh U múa kiếm, hàng nghìn hàng vận quỷ ảnh bay múa. Một đạo ánh sáng thiên địa theo sát phía sau. Huyết quan tài chấn động, đón đỡ đạo công kích này. Nó hung hăng đụng vào thanh bảo kiếm, bốn phía xung quanh ầm ầm nổ tung. Còn quỷ anh và Huyết ảnh thì lao vào nhau, chém giết tung trời.
“Bùm!!!”
Thanh bảo kiếm và Huyết quan tài đồng thời bị đánh bay. Minh U hét lớn lên một tiếng. Chiến giáp trên thân nhanh chóng giải thể, hóa thành một tấm bia đá. Tấm bia đá này nhanh chóng trở nên to lớn hơn, hướng về phía Ngọc Tiên trấn áp xuống. Hoa sen dưới chân Ngọc Tiên từng đóa từng đóa nở rộ, bàn tay vỗ ra một chưởng, lục đạo thay đổi liên tục, đánh cho tấm bia không ngừng chấn động.
Tấm bia đá lại hóa thành chiến giáp một lần nữa, sau đó bám vào thân thể Minh U. Minh U múa tay kêu gọi bảo kiếm trở về.
Ngọc Tiên cũng kêu gọi Huyết Quan Tài lại. Huyết Quan Tài chấn động, từ từ mở nắp quan tài ra, một cỗ phong bạo kinh khủng theo sau đó mà ra.
Minh U cầm thanh bảo kiếm, bổ ra một kiếm, cả thiên địa liền bị nứt toạc.
“Bùm ~!”
Một tiếng nổ lớn vang ra. Huyết quan tài bị đánh bay, còn thanh bảo kiếm thì bị đánh lùi lại. Ngọc Tiên đạp hai chân lên Huyết quan tài, bình tĩnh nhìn Minh U. Sau đó vung tay lên, thanh bảo kiếm Luân Hồi Sát Kiếm vẫn luôn cắm trên đỉnh núi Cấm Tội liền rung lên, hóa thành một đạo lưu quang rơi vào tay Ngọc Tiên.
Luân Hồi Sát Kiếm khiêu động, mũi kiếm phun ra nuốt vào từng tia kiếm khí, từng sợi, từng sợi kiếm khí cắt rách hư không. Sát khí bàng bạc tràn ngập khắp nơi. Luân Hồi Sát Kiếm hiện ra cảnh tượng Lục tiên, từng giọt máu từng giọt máu “tích tích” rơi xuống.
Ngọc Tiên bước mạnh ra, Huyết quan tài dưới chân trong nháy mắt hiện ra đầy vết nứt. Sau đó Huyết quan tài nổ tung. Mảnh nhỏ quanh quẩn xung quanh người Ngọc Tiên, hóa thành một chiếc khôi giáp đỏ như máu bám vào cơ thể Ngọc Tiên, đối lập hoàn thành với Luân Hồi Sát Kiếm mà Ngọc Tiên đang cầm. Huyết khải tản mát ra mùi máu tanh nồng nặc.
Minh U nhìn Ngọc Tiên mà khiếp sợ. Hắn thật sự không thể nghĩ ra, trên đời này lại có người như thế . Minh U hét lên đầy giận dữ, hỏi:
“Rốt cuộc, Ngươi là ai?”
Ngọc Tiên cũng không có hồi đáp hắn, vẫn lạnh lùng, vẫn cường thế như cũ. Nàng tiếp tục công kích, một chưởng nhẹ nhàng đánh ra, thiên địa phiên chuyển, nhật nguyệt đảo thối, một cỗ hơi thở cuồng bạo quét ngang qua.
Minh U rống to lên một tiếng, mái tóc dài theo gió khiêu vũ, giơ tay lên đón đỡ, cùng đòn đánh này rơi xuống.
Hai bàn tay va chạm vào nhau. Những ngôi sao xung quanh liền bị chấn vỡ, từng đạo từng đạo vết nứt xuất hiện. sấm chớp nổi lên bốn phía.
Lục đạo luân hồi phía sau Ngọc Tiên xoay tròn, thần quang lục đạo bay ra.
Lực lượng tà ác quanh thân Minh U điên cuồng xoay tròn, từng con hung thú, từng con hung thú được ngưng tụ ra, hướng về phía thần quang đánh tới.
Thần quang và hung thú va chạm nhau không ngừng ở trên không trung. Từng tiếng ầm ầm vang dội phát ra.
Hai con mắt âm dương của Ngọc Tiên thay đổi liên tục, âm dương khí bắn ra.
Hai con mắt Minh U cũng xuất hiện cảnh tượng thế giới hủy diệt, ánh sáng diệt thế bắn ra va chạm với khí âm dương kia.
Hai người điên cuồng xuất chưởng, tung trảo ra đối chọi nhau. Lực lượng cường đại va chạm không ngừng. Trong khoảng thời gian ngắn, không phân định được thắng bại.
Minh U tức giận, xuất ra bức tranh luyện ngục nhân gian phía sau mình. Sau đó huy động kiếm, bổ ra một kiếm. Lực lượng tà ác khuếch trương ra, một đạo kiếm khí kinh thiên xé rách bầu trời lao về phía Ngọc Tiên.
Ngọc Tiên cũng không có tỏ ra là mình yếu. Phía sau nàng liền xuất hiện bức tranh Sát phạt đồ lục, tay cầm Luân Hồi Sát Kiếm bổ ra một kiếm. Một đạo huyết quang bay ra, xen lẫn với khí tức bức người. Hai cỗ kiếm khí va chạm vào nhau, chấn cho không gian xung quanh không ngừng rung lên.
Hai người huy động thanh bảo kiếm của mình. Từng kiếm từng kiếm được bổ ra. Kiếm khí không ngừng va chạm vào nhau. Thần uy tràn ngập khắp không gian. Những ngôi sao xung quanh không ngừng bị kiếm khí chém cho nát.
Các cường giả nhìn thấy cảnh tượng này khiếp sợ vô cùng. Thật sự cũng quá kinh khủng đi ! Loại chiến đấu như thế này, cũng đã rất lâu rồi chưa có xuất hiện qua. Trận chiến này có thể nói là trận chiến mạnh nhất.
Hai người chiến đấu ngay tới cả hai vị ở lãnh địa Nguyên thủy cũng cảm thấy khiếp sợ. Nhìn hai cây bảo kiếm không ngừng va chạm vào nhau. Người mặc áo bào mặt trời, mặt trăng và ngôi sao cũng phải nheo mắt lại.
“Minh U đã xuất ra Vạn Ác Minh Uyên kiếm của hắn, ấy vậy mà thanh kiếm kia lại có thể cùng Vạn Ác Minh Uyên kiếm va chạm. Xem ra thanh bảo kiếm này cũng không phải là tầm thường. Lần này thoáng cái xuất hiện 9 thanh kiếm. Rốt cuộc đây là phúc hay là họa đây?”
Ba người Lăng Thiên nhìn cảnh tượng này cũng hết sức kinh ngạc. Về phía Lăng Thiên, hắn rất là sùng bái, hắn sùng bái lực lượng kinh khủng như vậy. Hắn cho tới tận bây giờ cũng chưa có nghĩ qua, tu sĩ lại có thể cường đại tới mức độ như thế này.
Linh Lung thì có chút vui mừng. Bởi vì nàng nghĩ tới chuyện Lăng Thiên có một người như vậy làm chỗ dựa ... đây chẳng phải nói là vẫn có hy vọng hay sao??
Còn Thiên Huyễn, nàng đang tổng kết, đánh giá vị cường giả mới xuất hiện này. Suy nghĩ xem làm chuyện gì sẽ không có ảnh hưởng tới cô gái này, làm chuyện gì thì có thể lợi dụng cô gái này được.
Kinh ngạc nhất có lẽ các cường giả ở Cấm Tội Thiên Ngục. Bọn họ không biết tại sao đột nhiên lại thấy được cảnh tượng như thế này. Cả đám đều hiện ra vẻ mặt khiếp sợ. Có thể Lăng Thiên không biết cuộc chiến đấu này của Ngọc Tiên có ý nghĩa như thế nào, thế nhưng bọn họ thì biết.
Cái tên Minh U kia chính là một trong Tam hoàng mạnh nhất thế gian - Minh Hoàng. Mà thanh bảo kiếm cùng với chiến giáp hắn đang mặc chính là một trong số những binh khí mạnh nhất thế gian. Hai vũ khí này chính là một trong số những Hoàng khí nguyên thủy a! Toàn bộ thế gian chỉ có 10 vị mới có được nó. Mà thanh bảo kiếm kia lại có thể cùng Vạn Ác Minh Uyên Kiếm đối kháng, điều này cho thấy thanh bảo kiếm này có lẽ là....
Thực lực hai người như vậy lại đánh nhau. Cũng may đây là chiến trường Táng Tiên (1), chứ nếu như ở tinh không, có lẽ hơn phân nửa tinh không đã bị phân hủy.
(1) Táng tiên: chôn cất, mang táng các vị tiên.
(2) Tinh không: bên ngoài vũ trụ.
Mặc dù nơi này là chiến trường Táng Tiên, thế nhưng nó cũng bị phá hủy hơn phân nửa a! Trận chiến đấu này cũng quá kinh khủng đi!!!
Cánh tay Ngọc Tiên huy động Luân Hồi Sát Kiếm. Lực lượng luân hồi xen lẫn với sát khí nồng nặc đem Minh U đẩy lui. Ngọc Tiên biến chuyển, đổi chưởng thành nắm đấm, lục đạo liên tục thay đổi, đánh vào chiến giáp Minh U, tóe ra tia lửa liên tục.
Minh U rống to. Khí thế quanh thân ngưng tụ lại, hàng ngàn, hàng vạn quỷ ảnh phía sau bay múa.
Hai chân hắn đạp lên hư không, dưới chân tất cả lá bùa lóe lên. Mỗi một bước chân bước ra, những ngôi sao xung quanh liền nổ tung. Cả không gian vang lên từng tiếng nổ rung trời, chấn cho đại đạo bốn phía gào lên.
Từng đạo quỷ ảnh lao về phía Ngọc Tiên. Lục đạo phía sau Ngọc Tiên xoay tròn, đem những quỷ ảnh này thôn phệ hết.
Hai người không ngừng đối kháng. Chiến giáp Minh U chấn động, từng giọi máu từ trên chiến giáp tí tách rơi xuống, đem chiến giáp màu đen xanh nhuộm thành màu đỏ tươi.
Ngọc Tiên cũng bị thương, khóe miệng tràn đầy máu tươi. Máu rơi trên người bị Huyết quan biến thành Huyết Khải hấp thu. Huyết Khải hấp thu máu tươi quang mang chớp động, một thân ảnh di chuyển ở trong khôi giáp.
Ngọc Tiên bổ ra một kiếm, Minh U cũng giống như vậy. Một kích này hai người đều sử ra toàn lực, Luân Hồi Sát Kiếm bổ vào chiến giáp của Minh U. Vạn Ác Minh Uyên Kiếm bổ vào Huyết Khải của Ngọc Tiên. Thân thể hai người trực tiếp nổ tung.
Minh U hét lớn lên một tiếng. Từng đạo phù chú vờn quanh, đem thân thể nhanh chóng khôi phục lại như cũ. Ngọc Tiên cũng vậy quát lạnh một tiếng, từng điểm sáng trên thân thể lóe lên, sinh tử khí quấn quanh, nháy mắt đem thân thể phục hồi lại như cũ.
Hai người không ngừng đại chiến. Máu tươi vẩy khắp không gian.
“Bùm ~!!!”
Minh U lui về phía sau hai bước, hổn hển thở dốc.
Ngọc Tiên ở phía đối diện cũng lui về phía sau hai bước. Thế nhưng bước chân có vẻ hơi bất ổn, thân thể lắc lư.
Lúc này, Huyết Khải trước ngực Ngọc Tiên, nhân ảnh trước mặt lại một lần nữa vũ động. Ở nơi xa, từng tiếng từng tiếng ca dao viễn cổ truyền tới. Nhất thời vào giờ khắc này thời không xung quanh liền dừng lại, thân ảnh trên Huyết Khải truyền ra từng tiếng bước chân.
Phía sau Ngọc Tiên xuất hiện một cái thế giới khai thiên lập địa, đây là một cảnh tượng hủy diệt.
Thân ảnh từ Huyết quan tài đi ra, đứng ở giữa không trung nhìn thoáng qua Ngọc Tiên một cái. Sau đó xoay người nhìn về phía Minh U. Ánh mắt màu xám tro chợt lóe lên một tia sáng, sau đó nhẹ nhàng đánh ra một chưởng. Một chưởng này, thời gian dường như ngừng lại, không gian tầng tầng trùng điệp băng liệt. Đẩy nhẹ về phía trước một cái, thời không quay ngược lại, con sông thời gian xuất hiện.
Thân ảnh khẽ dùng sức, cắt nát con sông thời gian, hướng về phía Minh U phách một cái.
Minh U rống to lên:
“Không thể nào!! Làm sao có thể có một tồn tại như vậy cơ chứ? Không thuộc về quá khứ, không nhìn thấy tương lại, không hiện hậu thế, lang thang trong thời không, bất hủ bất diệt??”
Minh U cảm nhận được nguy hiểm. từng đạo phù chú quanh thân bay múa, ngưng tụ lại lực lượng quanh thân. Tất cả lực lượng này hóa thành một thanh kiếm. Một kiếm này bổ ra, chém đứt tất cả, phá vỡ các vì sao, hướng về phía thân ảnh.
Một chưởng của thân ảnh rơi xuống, cả người Minh U liền chấn động mạnh. Thanh trường kiếm cầm trên tay liền bị đánh bay. Ngay sau đó, cả người của Minh U cũng bị đánh bay theo. Đánh xong đòn này, thân ảnh dần dần tan vỡ, biến mất ở trong hư không.
Một màn này, để cho các cường giả trong thiên hạ khiếp sợ. Lúc trước còn có một số cường giả bình tĩnh thì vào khắc này cũng thay đổi sắc mặt.
Huyết Khải trên thân Ngọc Tiên lại biến thành Huyết Quan Tài. Nó nhẹ nhàng rơi xuống bàn tay Ngọc Tiên. Ngọc Tiên hơi giật mình một cái, nhìn Huyết quan tài, nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt tràn đầy đắm đuối.
“Ngươi... cấp cho ta??”
“Nhưng... ngươi rốt cuộc là ai? Ta là ai??”
Ngọc Tiên phá toái hư không trở lại Cấm Tội Thiên Ngục. Nàng đáp xuống trước mặt Lăng Thiên, nhẹ nhàng đem Luân Hồi Sát Kiếm cắm lại chỗ cũ, sau đó thu hồi Huyết quan tài, ánh mắt sắc bén nhìn Thiên Huyễn.
Ở trong hư không, Minh U rống to lên một tiếng, đem các ngôi sao xung quanh chấn vỡ tan tành. Cả người hắn lúc này nhuộm đầy máu tươi đứng giữa hư không. Hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía Cấm Tội Thiên Ngục.
“Đáng chết! Nếu như không phải ta bị thương từ trước, lần này ta đã giết chết ngươi rồi!”
Nói xong, Minh U xoay người trở lại Minh giới (3). Hắn không còn mặt mũi nào ở lại nơi này nữa.
(3) Minh giới: Âm phủ.
Thiên Huyễn nhìn Ngọc Tiên mà có chút khiếp sợ, trong nội tâm tràn đầy lo lắng. Nhân tộc lại thêm một vị cường giả, điều này làm cho kế hoạch của nàng lại một lần nữa bị phá hỏng.
“Linh Lung, đi thôi.”
Thiên Huyễn hướng về phía Linh Lung nói.
Ling Lung quay sang nhìn Lăng Thiên, ánh mắt thất thần.
Lăng Thiên nắm chặt quả đấm, muốn giữ lại Linh Lung. Nhưng hắn lại không biết nên nói như thế nào. Thực lực của hắn quá yếu, quá yếu. Căn bản không bảo vệ được nàng.
Linh Lung nhìn Lăng Thiên như vậy, Thiên Huyễn cũng không có cắt đứt. Nàng lẳng lặng chờ đợi. Rốt cuộc Lăng Thiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt kiên định nhìn Linh Lung, tay chỉ lên trời, nói ra từng câu từng chữ.
“Linh Lung, ta thề, một ngày nào đó, ta sẽ mang đầu chó Minh U tới Linh Lung Cung tìm ngươi. Khi đó, ta sẽ biến ngươi trở thành người tự do nhất thế gian, bất kể là ai cũng không dám bức bách ngươi. Cho dù đó có là ông trời, thì cũng không thể.”
Lời nói của Lăng Thiên vừa dứt, sấm sét trên bầu trời liền nổi lên khắp nơi. Từng đạo tia chớp đánh xuống, từ trên bầu trời một tiếng gầm viễn cổ nhẹ nhàng truyền tới. Âm thanh này đầy vô tình lãnh mạc, thế nhưng lại uy nghiêm vô cùng.
“Chuẩn!”
Thanh âm khổng lồ nổ tung trên bầu trời, nó giống như thiên lôi cuồn cuộn đánh vào tâm phách vậy. Tiếp theo sau đó, lôi điện trên bầu trời ngưng tụ ra thành một chữ “Thề” to lớn.
Tại Minh Giới xa xôi, Minh U như cảm nhận được thứ gì đó, không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Thiên Huyễn thì kinh ngạc nhìn chữ “thề” trên bầu trời, ánh mắt lưu chuyển. Nàng nhìn Lăng Thiên với một con mắt khác xa lúc trước. Nàng không ngờ được, lời thề của Lăng Thiên lại có thể khiến cho thiên địa thừa nhận. Thiên địa cũng hơi bị hùa theo đi.
“Thiên ca~!”
Linh Lung nhìn chữ “thề” trên bầu trời, hai mắt đẫm lệ, nghẹn ngào nói.
“Linh Lung, chờ ta, khỏe mạnh chờ ta. Ta chắc chắn sẽ tới tìm ngươi. Núi sông cho dù có mòn, nhật nguyệt cho dù có rơi xuống, thiên địa cho dù biến chuyển thì tấm lòng ta vẫn không đổi. Đây là lời thề của ta.”
Lăng Thiên không biết tình cảm mình dành cho Linh Lung có phải thật sự là yêu hay không. Nhưng hắn chắc chắn biết một điều, hắn và Linh Lung phải ở chung một chỗ, không hơn.
“Núi sông cho dù có mòn, nhật nguyệt cho dù có rơi xuống, thiên địa cho dù biến chuyển thì tâm ý ta dành cho chàng vĩnh viễn không thay đổi. Lăng Thiên, ta sẽ ở Linh Lung Cung chờ ngươi. Chờ người mang ta đi ngao du khắp thế gian.”
Linh Lung nghe Lăng Thiên thề như vậy, nước mắt không ngừng tuôn rơi, kiên định nói.
“Uk, chờ ta. Cho dù là cửu thiên, lạc cửu, ta cũng sẽ tới tìm người.”
Lăng Thiên kiên định nói tiếp.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận