Dịch: Hoangforever
Nam tử kia nhìn Thiên Huyễn một cái, sau đó quay sang nhìn Linh Lung. Trước tiên, khuôn mặt của hắn hiện ra sự vui mừng. Thế nhưng, sau khi nhìn thấy Linh Lung ở trong vòng tay Lăng Thiên, hắn liền hiện ra sự không vui...
Hắn quay đầu về phía Thiên Huyễn, cười một tiếng, nói:
“Thiên Huyễn, ta còn tưởng ngươi sẽ không có rời khỏi Linh Lung Cung cơ chứ? Thì ra ngươi đã tìm được Linh Lung.”
“Minh U, tin tức của ngươi cũng rất là nhanh nhạy đấy! Dựa theo tính cách của ngươi, thật không ngờ rằng, ngươi lại tới chỗ này!”
Thiên Huyễn liếc mắt nhìn người đàn ông này một cái, sau đó bình thản nói.
“Nơi này, quả thật không phải là nơi thích hợp để chúng ta tới. Thế nhưng ngươi tới được, ta há có thể không tới được sao?? Thật ra, ta tới đây cũng chỉ để xem mặt con dâu tương lai của ta một chút mà thôi, cũng không phải là chuyện gì to tát cả.”
Minh U cười nói.
Hai người bọn họ, thân là những người đứng trên đỉnh của thế gian, tới cái nơi nhốt tội phạm như thế này, quả thật không được hợp lý cho lắm.
“Ai là con dâu của ngươi cơ chứ? Ai nói với ngươi, ta sẽ gả cho Minh Lạc ??”
Linh Lung lớn tiếng nói.
Minh U nghe thấy Linh Lung nói như vậy, ánh mắt chuyển về phía nàng,nói,
“Linh Lung, đừng nói như vậy chứ. Hiện tại ngươi còn chưa có hiểu rõ Lạc nhi. Đợi sau này khi ngươi hiểu rõ hắn, ta tin tưởng lúc đó ngươi sẽ thích hắn.”
“Cái tên Minh Lạc kia, cho dù hiện tại hay là tương lai, ta chắc chắn sẽ không có thích hắn. Cái tên kia cả người tràn đầy hơi thở tà ác, xấu xa. Hắn làm sao có thể xứng làm chồng của ta được?”
Linh Lung khinh thường nói.
Mặc dù, Minh Lạc có thiên phú rất tốt. Thế nhưng từ trên người hắn tỏa ra một cỗ hơi thở âm trầm, tà ác. Cỗ hơi thở này khiến cho Linh Lung cảm thấy rất không vui.
“Câm miệng! Nó bị như vậy, nguyên nhân là do công pháp.”
Thiên Huyễn ngắt lời Linh Lung.
“Mẹ, con thật không hiểu, Linh Lung Cung chúng ta cần gì phải liên hiệp với người khác chứ?”
“Ta làm như vậy, tất cả đều vì lợi ích của ngươi. Trên đời này chỉ có Minh Lạc và Tinh Dạ là có thể xứng được với ngươi. Minh Lạc có thân thể chí tà chí ác, chí âm chí độc. Ngươi có thân thể chí thần chí thánh, chí linh chí khiết. Hai ngươi các ngươi kết hợp lại với nhau là thích hợp nhất. Tương sanh tương khắc, Thánh Tà tương hợp.”
“Vậy thì sao chứ? Kể cả có vô cùng thích hợp đi chăng nữa, một khi Linh Lung đã không thích thì đó chính là không thích hợp.”
Lăng Thiên không đồng tình với lời nói này của Thiên Huyễn. Hắn không khỏi lớn tiếng cắt ngang lời nàng nói.
“Hử?? Một tên phàm nhân?? Một tên phàm nhân mà cũng dám lớn tiếng với chúng ta như vậy ?”
Nghe Lăng Thiên nói như vậy, sắc mặt Minh U liền trầm xuống. Ánh mắt lay chuyển, bắn ra một tia sáng, bay về phía Lăng Thiên. Thiên Huyễn nhìn thấy cũng không có ngăn cản lại.
Tia sáng kia xuyên phá không gian lao thẳng về phía Lăng Thiên. Mặc dù tử vong cận kề, thế nhưng Lăng Thiên cũng không có sợ hãi mà bình tĩnh vô cùng.
Đột nhiên, ở vị trí mi tâm của Lăng Thiên, một tia sáng màu tím đen bắn ra. Tia sáng này va chạm với tia sáng mà Minh U đã phóng ra, đánh cho tia sáng của Minh U nát tan tành.
Minh U thấy vậy cũng rất là ngạc nhiên. Hắn nhìn kỹ Lăng Thiên một sát, trong ánh mắt dâng lên một tia sát ý, rõ ràng hắn đã động tâm.
Thiên Huyễn ở một bên cũng bị bất ngờ, liền nhìn kỹ Lăng Thiên một chút, phát hiện ra rằng Lăng Thiên cũng không có đơn giản như vậy. Bên trong cơ thể hắn có chứa một bí bảo bí mật nào đó.
Minh U phất tay lên, một đạo u quang bay về phía Lăng Thiên.
Lăng Thiên cảm nhận được tử vong cận kề, thế nhưng hắn chỉ mỉm cười và nhìn Linh Lung.
Linh Lung thì gầm lên, nước mắt không ngừng tuôn rơi xuống. Định xông lên chắn trước mặt Lăng Thiên, thế nhưng lại bị Thiên Huyễn giam cầm lại, không thể nhúc nhích nổi.
Lăng Thiên cảm tưởng như tử vong cận kề lắm rồi, thế nhưng hắn lại không có sợ hãi, mà ngược lại còn cười ha ha, nói:
“Minh U! Nếu như lần này ta không chết, thì sau này ta nhất định sẽ giết ngươi, sẽ giết ngươi!!”
Tiếng cười điên cuồng của Lăng Thiên không ngừng phát ra.
Ngay sau đó, bầu trời liền biến sắc, sấm chớp rền vang, nổ tung “ầm ầm” khắp nơi. Rồi tiếp theo cuồng phong nổi lên, mưa ào ào rơi xuống. Cơn mưa này cũng không phải là cơn mưa thường, mà là một con mưa có màu đỏ như máu.
Tiếng cười này làm cho Thiên Huyễn và Minh U ở một bên bị chấn động.
Minh U nghe thấy tiếng cười này, đột nhiên trong lòng sinh ra dự cảm bất lành. Nhìn bầu trời biến sắc, đôi mắt hắn hiện ra sát khí nồng nặc.
“Hảo tiểu tử, một câu nói có thể dẫn động ra thiên địa dị tượng, xem ra không thể lưu người lại.”
Hắn lại phóng ra một tia sáng nữa. Lần này tia sáng ngưng tụ dày đặc hơn. Nó mang theo khí tức kinh người đánh về phía Lăng Thiên.
Thế nhưng khi tia sáng sắp tới gần Lăng Thiên, đột nhiên có một bàn tay nhẹ nhàng vươn ra, đem đạo u quang này giữ lại trên tay, sau đó nhẹ nhàng bóp nát.
Lăng Thiên ngẩng đầu lên nhìn cánh tay vừa cứu mình, thì phát hiện ra cánh tay này là của Ngọc Tiên.
Lăng Thiên ngẩng đầu nhìn về phía bàn tay vừa cứu mình thì thấy Ngọc Tiên xuất thủ, không khỏi cảm thấy ủy khuất, nói:
“Ngọc Tiên!”
Ngọc Tiên ngẩng đầu nhìn Lăng Thiên, trong đôi mắt lóe lên một tia tức giận. Tiện tay nàng phất tay một cái, một đạo tia sáng rơi vào người Lăng Thiên, trong nháy mắt đem thương thế của hắn chữa trị lành. Sau đó, Ngọc Tiên xoay người lại, nhìn Minh Y. Thân thể tỏa ra sát khí nồng nặc.
“Ngươi dám đả thương hắn, ta liền giết ngươi.”
Ngọc Tiên cường thế nói. Ngữ khí ngang ngược này khiến cho mấy người xung quanh tâm thần chấn động. Hào quang phóng bay, bay thẳng lên trời. Một cỗ tia sáng màu tím đen vọt tới không trung, chiếm cứ một phần ba bầu trời bao la. Nó cùng với quang mang màu xanh đen và quang mang màu bảy sắc cầu vòng tạo thành thế chân vạc.
Minh U nhìn cô gái xuất hiện trước mặt mình, thấy nàng nói như vậy, trong lòng vô cùng tức giận. Nhưng sau khi cảm nhận khí thế của Ngọc Tiên xong, trên gương mặt liền hiện ra vẻ ngưng trọng. Còn Thiên Huyễn ở một bên thì kinh ngạc đánh giá Ngọc Tiên.
Khi tới đây, Thiên Huyễn cũng có nhìn thấy Ngọc Tiên. Lúc đó Ngọc Tiên ở bên cạnh Luân Hồi Sát Kiếm, cũng không có bất kỳ động tác gì. Nàng cũng không có cảm nhận được khí thế Ngọc Tiên. Cho nên cũng không có đặt Ngọc Tiên ở trong lòng. Không ngờ rằng Ngọc Tiên lúc này lại cường đại như vậy.
“Không biết các hạ là người phương nào?”
Minh U hỏi, giọng nói của hắn vang vọng khắp nơi, chấn cho không gian bốn phía không ngừng rung động. Đột nhiên xuất hiện một cường giả như vậy làm cho hắn vô cùng kinh ngạc. Trên thế gian này cũng không có mấy người có khí thế mạnh mẽ như vậy. Mà những người mạnh mẽ thì hắn đều biết hết rồi. Duy chỉ có cô gái trước mặt này là hắn không biết.
Ngọc Tiên cũng không có nói gì. Giơ tay tung một chưởng, không gian xung quanh giống như thủy tinh, vỡ tan thành từng mảnh, những dấu tay kinh khủng hướng về Minh U.
Minh U cũng tung ra một trảo. Một đoàn khí thể màu xanh đen phóng ra từ trảo của hắn, đụng vào chưởng ấn của Ngọc Tiên. Một cỗ lực lượng cường đại quét ngang qua, khiến cho núi Cấm Tội không ngừng chấn động. Từng tia hắc ám bắn ra, toàn bộ ngọn núi run rẩy gần như nổ tung.
Thiên Huyễn ở một bên vung tay lên. Một đạo tia sáng đem toàn bộ ngọn núi Cấm Tội bao phủ lại. Sau đó che chắn trước mặt cho Linh Lung và Lăng Thiên.
Lục đạo phía sau Ngọc Tiên xoay tròn. Sáu thân ảnh lao ra, hướng về phía Minh U. Minh U dùng hai tay làm trảo, liên tục đánh ra, cùng sáu thân ảnh này va chạm không ngừng. Không gian xung quanh không ngừng bị chấn nát hóa thành vô vàn mảnh nhỏ, để lại trên núi Cấm Tội từng đạo vết nứt.
Núi Cấm Tội rung chuyển, một tia sáng bắn ra. Tia sáng rơi xuống đỉnh núi Cấm Tội, không ngừng lóe lên, sau đó lan tỏa khắp ngọn núi Cấm Tội. Cả ngọn núi Cấm Tội bị tia sáng này bao phủ. Từng đạo vết nứt lúc trước trong nháy mắt khép lại, ngọn núi liền khôi phục về trạng thái ban đầu.
Phía sau Minh U xuất hiện một thân ảnh. Thân ảnh này như ma như cuồng , tản mát ra hơi thở tà ác. Nó giơ tay lên huy vũ, kêu gọi Cửu thiên, sau đó lao đi, phóng về phía sáu thân ảnh đại chiến.
Mà lúc này thân thể Minh U cũng động theo, lao về phía Ngọc Tiên. Ngọc Tiên chân đạp giữa không trung, bộ bộ sinh liên, tiến về phía Minh U. Tay phải huy động, sáu thế giới liền xuất hiện, xoay tròn hướng về phía Minh U. Đột nhiên, quả đấm Minh U rung lên, từng sợi khí thể tối tăm du động, hướng về phía sáu thế giới đánh tới.
Khí thể màu đen hóa thành thanh kiếm bén nhọn, cùng thế giới của Ngọc Tiên va chạm. Quyền thế của Ngọc Tiên liền thay đổi. Sáu thế giới hóa thành sau thanh Thiên Kiếm. Thiên Kiếm dao động, xoay tròn không ngừng, va chạm với khí thể màu đen này, đem xung quanh quấy thành hư vô.
Mái tóc dài màu tím đen của Ngọc Tiên tung bay theo từng cử động của nàng. Hai nắm đấm không ngừng được tung ra. Quyền ý cường đại đem thời không xung quanh đánh cho rách tả tơi.
Minh U cũng không tỏ ra rằng mình yếu thế. Hắn huy động nắm đấm đón đỡ. Quả đấm của hai người không ngừng va chạm, dư âm cường đại quét ngang qua, xuyên thấu qua màn hào quang của núi Cấm Tội và màn hòa quang của Thiên Huyễn. Sau đó hướng về phía bầu trời đầy sao. Những ngôi sao trên bầu trời ngay lập tức bị vỡ vụn biến thành vô số mảnh nhỏ.
Hai người đánh tới tận bầu trời đầy sao, đi tới một không gian diệu kỳ. Cấu tạo không gian ở nơi này có chút đặc biệt, có thể thừa nhận được lực lượng cường đại của hai người.
Ngọc Tiên hóa chỉ thành kiếm, một kiếm bổ ra, trực tiếp đem một ngôi sao chém thành hai khúc, thế nhưng kiếm khí cũng không có vì vậy mà suy giảm mà tiếp tục bay về phía Minh U.
Minh U vung tay một cái, giống như Thiên Đao, một chưởng bổ ra, xé rách không gian, đụng phải kiếm khí của Ngọc Tiên. Kiếm khí và Đao Khí chạm nhau, nổ tung vang trời.
Lực lượng kinh khủng quét ngang qua, các ngôi sao xung quanh “ầm ầm” nổ tung. Hai người cũng bị dư âm này đẩy lui lại. Ngọc Tiên đứng im bất động, mạnh mẽ tấn công. Nàng đấm đấm đấm đấm, giống như kiểu muốn chọc ra một lỗ thủng trên bầu trời vậy.
Minh U đã vô cùng tức giận. Cho tới nay, hắn là duy ngã độc tôn, phất tay một cái liền có thể giết chết được đối thủ. Ấy vậy mà lần này lại gặp phải một người có thể kháng cự lại mình, để cho hắn khiếp sợ không thôi.
Minh U thật sự không hiểu, tại sao lực lượng của người này lại cổ quái tới như vậy. Nàng vận dụng lực lượng tựa hồ đơn giản vô cùng. Phương pháp vận dụng lực lượng kỳ quái như thế này, thật sự rất là cổ quái, hắn chưa có nhìn thấy qua bao giờ.
Ngọc Tiên cũng có chút nghi hoặc. Cái tên này hình như đang dùng một thứ gì đó công kích nàng thì phải. Loại công kích này vô cùng quái dị. Bên trong đòn công kích ẩn chứa linh tính.
Hai người đánh nhau dữ dội ở tinh không, đánh giết tới mức cuồng bạo. Những ngôi sao xung quanh bị hai người đánh cho nát vụn. Không gian bị tan vỡ, nó cũng sẽ không có phục hồi lại nguyên trạng ngay lập tức. Cho nên tạo thành những vết nứt khổng lồ ở trên bầu trời.
........
Trận chiến của hai người đưa tới sự chú ý của rất nhiều cường giả. Vô số cường giả rối rít nhìn về phía nơi này.
Trong lãnh địa nguyên thủy của Nguyên Thủy giới, hai người kia vẫn đang đánh cờ, nhìn cảnh tượng bầu trời mà cười cười. Nam tử mặc áo bào mặt trời, mặt trăng và ngôi sao nhìn nam tử mặc áo bào con rồng màu tím xanh phía đối diện nói,
“Trong thế gian này ngoài chúng ta ra còn có người đạt tới cấp bậc như thế này?? Có thể cùng Minh U đại chiến một trận như vậy, có lẽ cũng đạt tới tầng thứ kia.”
Nam tử mặc áo bào hình công rồng màu tím xanh vẫn luôn nở nụ cười nhàn nhạt, lắc đầu nói,
“Thực lực của nàng cũng không có yếu hơn Đao Thánh là bao. Về phần cụ thể như thế nào, chắc phải chờ tới chiến quả mới biết được.”
“Thiên Huyễn muốn cùng Minh U liên hiệp chung một chỗ, đối kháng lại chúng ta! Ha ha ha ha...”
Nam tử mặc áo bào mặt trời, mặt trăng và ngôi sao nhìn Thiên Huyễn ở Cấm Tội Thiên Ngục cười ha ha một cái, sau đó cũng không có để ý nữa.
“Thiên Huyễn ơi là Thiên Huyễn, thông minh cả đời lúc này lại nhất thời hồ đồ. Thực lực của ta và thực lực của Kiếm Thánh, hai người bọn họ có lẽ không ý thức được. Nếu như không phải do phép tắc của thiên địa, hai người chúng ta đã đạt tới cảnh giới kia từ lâu rồi. Dù không có đạt tới cảnh giới kia, thế nhưng thực lực của chúng ta cũng không phải là thứ mà hai người kia có thể tưởng tượng ra nổi.”
Nam tử mặc áo bào con rồng màu tím xanh, cười tà. Ngữ khí rất là ngông cuồng, cũng không có che dấu một chút nào.
“Đúng vậy a! Thiên Huyễn, cái cô nương này cũng nhàm chán quá đi. Phải biết rằng, Minh U và chúng ta có chút khác biệt. Hắn dựa vào một chút thủ đoạn mới đạt tới cảnh giới này a!”
Cách đó không xa, bên trong một ngọn bảo tháp, một nam tử có mái tóc dài màu vàng xanh đang cầm một thanh kiếm. Thanh kiếm này trôi bồng bềnh trước mặt hắn, bảo kiếm rung động lên. Nam tử này toàn thân tỏa ra đầy chiến ý, nhẹ nhàng vuốt ve thanh bảo kiếm trước mặt.
“Kiếp Tâm, ngươi muốn chiến đấu sao? Hiện tại không thể được a!”
Theo thanh âm của nam tử, thanh bảo kiếm từ từ ngừng rung động, bình tĩnh lại.
Thiên Tiên giới, bên trong một cung điện, một cô gái tóc tím ngơ ngác nhìn trận chiến này, nàng lẩm bẩm,
“Không ngờ lại xuất hiện một cường giả như vậy.”
Địa Minh giới, bên trong một u cốc, một nam tử cầm trong tay một thanh bảo đao, nhìn hai người chiến đấu , sắc mặt hiện ra vẻ cổ quái, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Tinh không, bên trong một cái không gian của một ngôi sao. Một nam tử tóc bạc từ từ mở hai mắt ra, hắn nhìn thoáng qua một cái, sau đó cũng không có để ý tới nữa.
.........
Minh U nổi giận gầm lên một tiếng. Chiến giáp trên người sáng lên, từng tia sáng bắn ra, đem Ngọc Tiên đánh lui. Ngọc Tiên giơ tay vẽ ra một cái hình ở trước ngực. Một cái quan tài bằng ngọc đỏ như máu xuất hiện. Chiếc quan tài này từ từ to ra. Ngọc Tiên vỗ một cái, đem chiếc quan tài này đánh về phía U Minh. Quan tài vừa xuất ra, nó giống như trấn áp thiên địa vĩnh viễn vậy.
Hai người ở lãnh địa Nguyên thủy kinh ngạc nhìn Minh U,
“Xem ra Minh U sốt ruột rồi. Hắn ấy vậy mà lại vận dụng chiến giáp.”
Chiến giáp trên người Minh U thay đổi. Một đôi lợi trảo xuất hiện. Minh U huy động lợi trảo không ngừng tấn công. Lợi trảo không ngừng xé rách thời không và không gian. Năm vết lợi trảo xuất hiện, tản mát ra quang mang u tối, cắn nuốt vạn vật.
Minh U tức giận gầm lên một tiếng,
“Ngươi là người phương nào?”
Ngọc Tiên cũng không có trả lời, điều khiển chiếc quan tài màu máu đánh tới. Huyết quan chấn động, ầm ầm chấn áp xuống, trong nháy mắt thời không xung quanh bị sụp đổ, đem năm đạo lợi trảo kia đánh tan.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận