Mao Vân Trí càng gọi càng hăng hái, rất nhiều người đều nhìn về phía bên này. Diệp Tiểu Thiên thực sự không thể nhịn được nữa, nhìn thấy người bán hàng rong cân xong bánh quả hồng, hắn tranh thủ vứt xuống chút tiền, cũng không kịp lấy lại tiền lẻ liền cầm lấy hồng rồi vội vàng né ra. Diệp Tiểu Thiên lôi Mao Vấn Trí chạy đến một cái hẻm nhỏ, lúc này mới tức giận hỏi:
- Ngươi không thể đợi một lát nữa sao, hô to gọi nhỏ làm cái gì?
Mao Vấn Trí kinh ngạc nói:
- Tại sao... Ngươi cũng không phải là kẻ trộm, sao không cho ta gọi?
- Ta... Với kẻ đần như ngươi không thể nói rõ ràng được. Có chuyện gì à?
Mao Vân Trí vừa nghe hắn hỏi, nhất thời hưng phấn hắn lên:
- Đại ca, ta vừa rồi đưa tiểu nương tử lên núi, vừa lúc gặp được Vân Phi bọn họ trở về. Vân Phi không tiện tới, đang định sai người tới tìm ngươi, ta liên xung phong nhận việc.
Diệp Tiểu Thiên vui mừng nói:
- Vân Phi trở về rồi hà? Thế nào, hắn thăm dò được... tin tức?
Cho dù bốn bề vắng lặng, trong tình trạng khẩn cấp Diệp Tiểu Thiên vẫn kiên quyết mà nuốt ba chữ " Nhất đầu long quot; vào bụng. Đây chính là bí mật tuyệt đối, không thể sơ suất.
Mao Vấn Trí mở cái miệng rộng cười rộ lên, nói:
- Tất nhiên. Vân Phi là người nào chứ. Chỉ cần tiến vào rừng cây thì không có chuyện gì hắn không làm được.
- Ha ha ha...
Diệp Tiểu Thiên cười to, dùng sức vỗ bả vai Mao Vấn Trí, nói:
- Giờ ta lên núi ngay. Diệp Tiểu Thiên xoay người rời đi, bỗng quay lại, đem bánh quả hồng mua được đặt vào tay Mao Vân Trí, nói:
- Cầm lấy đi, mua cho Diêu Diêu. Nói xong, Diệp Tiểu Thiên liền hấp tấp chạy lên núi.
Diệp Tiểu Thiên đang ở trong trạch viện của một tòa sơn trang to lớn. Ao nước ở hòn non bộ đã có hình dáng ban đầu. Một đám chiến sĩ Sinh Miếu đang đẩy từng khối gỗ từ xa tới..
Diệp Tiểu Thiên ngồi xổm ở một chỗ dưới đống đất được đào từ hồ nước lên, nghe Hoa Vân Phi vừa giải thích, vừa vẽ sơ đồ địa hình. Đợi Hoa Vân Phi giải thích xong, Diệp Tiểu Thiên nhíu mày.
Hoa Vân Phi thở một hơi nhẹ nhàng ra, nói:
- Trong sơn trại tước chừng có khoảng hai trăm người, hết sức quen thuộc đối với địa hình chung quanh. Đánh lén vào buổi tối không thể thực hiện. Chỉ cần hơi có động tĩnh, thua thiệt chính là chúng ta. Chỉ có thể động thủ vào ban ngày. Mà ban ngày lại không thể đạt tới hiệu quả đánh bất ngờ, nếu chúng ta ít người, tất nhiên sẽ phải chịu phản kích mãnh liệt. Nếu chúng ta có nhiều người, bọn chúng chui vào vùng đầm lầy, căn bản không thể nào tìm kiếm.
Diệp Tiểu Thiên nhăn đầu lông mày, nói:
- Chỗ đầm lầy kia không thể thăm dò phạm vi sao?
Hoa Vân Phi nói:
- Rất khó. Muốn thăm dò phạm vi đầm lầy ít nhất cũng phải mất 3-5 ngày. Đây chỉ là thăm dò phạm vi, chúng ta không thể nào xác định đến tột cùng con đường trong đầm thông về hướng nào. Cho nên muốn dùng biện pháp vây quanh thì phải vây quanh toàn bộ nơi đó. Như vậy thì không có mấy vạn người sẽ không làm được. Còn nếu xuất động mấy vạn người, chỉ sợ cách bọn chúng gần trăm dặm đã bị phát hiện rồi.
Diệp Tiểu Thiên thở ra nhẹ nhàng, đứng đậy chống nạnh, xem địa đồ đơn sơ được vẽ trên mặt đất, lông mày vặn thành một cục lớn. Một dũng sĩ Sinh Miêu ở bên cạnh làm bầm nói vài câu. Diệp Tiểu Thiên liếc gã, rồi hỏi cái người Miếu hiểu Hán ngữ:
- Hắn nói gì vậy?
Ngời kia cười khổ nói:
- Hắn nói.... Đã tìm được nơi ở của bọn chúng, cứ xông vào giết, lề mề chậm chạp làm cái gì?
Diệp Tiểu Thiên nghĩ nghĩ, phấn khởi nói:
- Đúng. Đã không có cách nào mu lợi vậy thì cứ xông vào.
Hoa Vân Phi lo lắng, nói:
- Đại ca, như vậy không thể cam đoan Lâm viên ngoại không có việc gì. Ngộ nhỡ bọn chúng mang con tin chạy trốn tiếp thì sao.
Diệp Tiểu Thiên nói:
-- Bọn chúng ra điều kiện với Lâm gia, đòi năm ngàn lượng bạc. Chúng muốn bọn họ đưa đến địa phương được chỉ định, sau khi thu được bạc mới có thể thả người. Như vậy, cuối cùng có thả người hay không thì không có người nào đảm bảo, tiếng tăm của Nhất Đầu Long thì không mấy tốt đẹp.
Bây giờ, thậm chí chúng ta còn không xác định được Lâm viên ngoại còn sống hay không. Và lại, cho dù phủ Đồng Nhân hay huyện thái gia bản huyện đều không hy vọng Lâm gia giao nộp tiền chuộc. Nếu Lâm gia giao tiền chuộc, thì Lâm viên ngoại có được thả ra, quan phủ cũng sẽ mất hết mặt mũi.
Diệp Tiểu Thiên gằn từng tiếng:
- Ta không quan tâm mặt mũi của quan phủ, nhưng ta quan tâm về sau tên họ Long còn hại bao nh người nữa. Lần này chúng ta trăm cay nghìn đăng mới tìm được nơi ở của y, cơ hội ngàn năm có một như vậy không thể bỏ qua.
Diệp Tiểu Thiên quét chân qua bản địa đồ trên mặt đất, nói:
- Binh quý thần tốc, các ngươi chuẩn bị một chút. Ta đi tìm Hoa tri huyện bàn bạc việc xuất binh.
000000 000000 000000 Hoa Tình Phong vừa mới bưng bát cơm lên, liền có nha hoàn chạy tới bẩm báo, nói Diệp Tiểu Thiên cầu kiến.
Hoa Tình Phong dừng lại, tức giận nói:
- Không gặp.
Tô Nhã liếc y, thản nhiên nói:
- Làm sao vậy, đang êm đẹp lại phát cáu rồi.
Hoa Tình Phong hừ lạnh một tiếng, nói:
- Hắn có chuyện gì mà ban ngày không nói với ta, lại phải chờ tới lúc này đến nói?
Tô Nhã múc cho y chén canh, đẩy khe khẽ đến trước mặt:
- Lúc này còn đến gặp chắc là có công vụ trọng yếu. Tướng công vẫn nên ra gặp đi.
Hoa Tình Phong suy nghĩ một lúc rồi bưng chén canh lên uống một ngụm, đừnglên tức giận, nói:
- Gặp.kêu hắn chờ ta tại tam đường.
Hoa Tình Phong đã nghe nói về chuyện phát sinh ở cổng huyện nha môn, cố nhiên biết Phùng La Phúc đã bị trêu đùa. Nhưng y là chứng nhân chủ chốt cũng mất hết mặt mũi. Thẹn quá thành giận, Hoa Tình Phong từng muốn một lần nữa phủ nhận hiệu lực phân chứng từ của Phùng Lai Phúc nhưng sau đó, y âm thầm cân nhắc một chút. Vương chủ bộ không hề ra tay. Đừng nhìn lão gia hỏa này gần đây không mở miệng, hơn nữa lúc gặp chuyện biến thành kẻ dối trả, kỳ thực thực lực không thể khinh thường. Nếu xảy ra cảnh tranh đấu, chắc chắn y không có cơ hội chiến thắng. Bởi thế, y chọn cách dứt khoát giả vờ câm điếc.
Diệp Tiểu Thiên từng nói giúp cháu gái Vương chủ bộ khi ở huyện nha, theo Hoa Tình Phong thấy thì Diệp Tiểu Thiên cũng chen một chân vào nên càng thêm khó chịu. Y thay đổi áo bào, mặt không vui đi đến tam đường. Vừa thấy Diệp Tiểu Thiên liền âm dương quái khi nói:
- Diệp đại nhân, có chuyện gì cần bàn bạc thì hãy quang minh chính đại nói lúc ban ngày, không cần lén lút ước hẹn sau lưng.
Diệp Tiểu Thiên khẽ giật mình, thầm nghĩ: " Sao bỗng dưng con rùa đen này lại nổi cáu, mở miệng ra liền chỉnh người? " Hắn nói:
- Huyện tôn đại nhân, chuyện này thật không tiện nói với người khác.
Hoa Tình Phong khinh thường:
- Quân tử phóng khoáng, không có gì không thể nói với người. Chúng ta làm quan, xử lý công việc ở công đình, không được bàn bạc ở phòng riêng Diệp Tiểu Thiên quay đầu với chào y, thành khẩn nói:
- Huyện tôn đại nhân dạy phải, hạ quan tiếp thu. Như vậy, chờ ngày mai mở nha môn, hạ quan sẽ xin đại nhân chỉ thị xuất binh tiêu diệt tội phạm Nhất Đầu Long. Hiện tại, xin phép cáo lui.
Diệp Tiểu Thiên nói xong, xoay người rời đi. Hoa Tình Phong ngẩn người, vội vàng kêu:
- Chậm đã, chậm đã. Diệp điển sử dụng bước. Diệp điển sử xin dừng bước.
Diệp Tiểu Thiên chân trong chân ngoài, quay đầu vẻ mặt kinh ngạc nói:
- Đại nhân còn có việc gì?
Hoa Tình Phong tươi cười đuổi theo, nói:
- Bản huyện bề bộn nên hô đô rồi. Vậy mà đã quên đại sự trọng yếu như vậy. Loại chuyện này đương nhiên không thể thông báo cho nhiều người biết.
Diệp Tiểu Thiên chần chờ, nói:
- Thế nhưng mà... quân tử phóng khoáng, chúng ta làm quan, xử lý công việc ở công đình, không được bàn bạc ở phòng riêng.
Nét mặt Hoa Tình Phong đỏ lên, cười ha hả nói:
- Vua mà không kín lời (cẩn mật) thì mất bê tôi; bề tôi mà không kín lời thì mất thân mình; mưu cơ mà không giữ kín thì tai hại sinh ra. Dụng binh diệt giặc chính là việc quân sự nên giữ bí mật, nên giữ bí mật, ha ha...
Hoa Tình Phong ấn Diệp Tiểu Thiên ngồi trên ghế dựa. Cuối cùng đại sự quan trọng hơn, Diệp Tiểu Thiên không phải là người không biết phân biệt nặng nhẹ, nên cũng không tiếp tục làm khó quan trên. Sau khi ngồi xuống, hắn thuật lại tình huống đã thăm dò được cho Hoa Tình Phong.
Diệp Tiểu Thiên không nói tỉ mỉ, nên Hoa Tình Phong cũng không rõ Diệp Tiểu Thiên phải nhiều người như vậy, hơn nữa người hắn vận dụng đều là chiến sĩ tinh anh rừng nhiệt đới. Hắn chỉ nói mướn một kẻ giỏi việc truy tìm dấu vết. Hoa Tình Phong thầm nghĩ trong lòng: " Cái thằng này thật có biện pháp. Qua nhiều năm như vậy, triều đình không có cách gì để đối phó với Nhất Đầu Long, mà hắn, trong thời gian ngắn như vậy, đã điều tra được tung tích của Nhất Đầu Long. " Lại nghĩ tới ý định của Diệp Tiểu Thiên, lông mày y liền nhíu lại.
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Thế nào, đại nhân không có cùng quan điểm với biện pháp của hạ quan?
Hoa Tình Phong lắc đầu, nói:
- Không. Phía bên kia Đồng Nhân đã truyền tin tức. Nhóm sơn tặc này hoàn thời gian giao tiền chuộc mà không rõ nguyên nhân. Lâm gia đều cho rằng Lâm viên ngoại sợ là đã dữ nhiều lành ít. Hơn nữa, mặc dù còn sống, Tri phủ đại nhân muốn cứu cha vợ nhưng lại lo lắng uy phong của mình bị mất hết nên cũng không thể thỏa hiệp với bọn chúng được.
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Hóa ra là như vậy...
Hoa Tình Phong nói:
- Bản huyện đang nghĩ, chỉ bằng những binh lính tuần kiểm của huyện Hồ chúng ta, liệu có thể đối phó được những tội phạm này hay không. Nếu bị nhân mã của Nhất Đầu Long đánh cho không còn mảnh giáp, vậy chẳng khác nào ăn trộm gà không thành còn bị mất nắm gạo.
Diệp Tiểu Thiên làm sao không rõ sức chiến đấu của Tuần kiểm ti bàn huyện. Không chỉ - đám linh thủ hạ La Tuần kiểm, cho dù biến quân được huấn luyện nghiêm chỉnh, trang bị hoàn mõmà vào chỗ sâu trong khu rừng nhiệt đới, kể cả khi đối phương chịu quang minh chính đại đánh một trận, nếu không có số lượng chiếm ưu thế tuyệt đối thì cũng khó thắng.
Cho nên Diệp Tiểu Thiên cũng không trông cậy vào những quan binh tuần kiểm này. Hắn dựa vào chính là những chiến sĩ Sinh Miếu kia, nhưng phải để quan binh ra mặt. Có bọn họ tham dự mới coi là hành vi hợp pháp. Vả lại, nếu quan binh không tham dự, cho dù hắn bắt được những tên đạo tặc kia, vậy hắn giải thích như thế nào về lực lượng mà hắn có? Chắc chắn sẽ rước lấy tai họa.
Dĩ nhiên, Diệp Tiểu Thiên không tiết lộ suy nghĩ của mình mà hỏi ngược lại:
- Như vậy, huyện tôn đại nhân có tính toán gì không?
Hoa Tri huyện trầm ngâm, nói - Bản huyện cho rằng, việc này báo cáo với Đồng Nhân Trương tri phủ, điều động thổ binh Đông Nhân đến, nếu như vẫn còn ngại chưa đủ, thì báo cáo với Đề hình Án sát ti cùng Bố chính sử ti xin Độ chỉ huy sứ Quý Châu điều quan binh đến.
Diệp Tiểu Thiên nói - Nếu như vậy, chưa nói tới việc Nhất Đầu Long có di chuyển hay không, cho dù bọn chúng vẫn ở nguyên đó thì với động tĩnh lớn như vậy, chẳng lẽ bọn chúng không phát giác ra?
Hoa tri huyện nói:
- Nhóm tội phạm này không phải là những kẻ trộm thông thường. Chỉ với lực lượng huyện Hồ, thì rất khó để đưa bọn chúng đem ra công lý. Một khi không bắt được kẻ trộm, ngược lại tốn binh hao tướng, đến lúc đó thì báo cáo với cấp trên như thế nào đây?
Diệp Tiểu Thiên hiểu rõ Hoa Tình Phong không dám gánh vác trách nhiệm, cười lạnh nói:
- Đại nhân, nếu như phải báo cáo chuyện này xin bề trên định đoạt, chắc chắn bỏ lỡ - cơ hội chiến đấu. Đến lúc đó trách nhiệm này vẫn thuộc về huyện Hồ chúng ta. Hạ quan đã từng nói một mình gánh chịu, nhưng một Điển sự như ta có thể ổn định sóng gió này sao?
Đến lúc đó Vương chủ bộ, Từ huyện thừa có đầy đủ lý do, duy chỉ có Tri huyện đại nhân muốn tránh cũng không được. Hôm nay hạ quan có biện pháp, chỉ cần đại nhân đồng ý thì khả năng thành công rất lớn. Đại nhân, người khác có đường lui, coi có. Thành công thì công lao bằng trời, ván bài này ngài có muốn đánh cược cùng ta?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận