Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Lịch sử
  3. Dạ Thiên Tử (Dịch)
  4. Chương 279: Trông gà hóa cuốc.

Dạ Thiên Tử (Dịch)

  • 171 lượt xem
  • 2267 chữ
  • 2023-11-12 04:35:52

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Chuyện Diệp Tiểu Thiên nói, Hoa Tình Phong cũng dễ dàng nhận thấy. Triều đình bất mãn đối với y, đám thổ ty Quý Châu chế y cản trở họ. Nếu như chuyện này bị người lợi dụng mở rộng ảnh hưởng cộng thêm mấy năm qua y không lập được chiến tích, cho dù Diệp Tiểu Thiên chịu giữ chữ tín một mình gánh cả công lận tội thì những vị đại nhân kia sẽ đồng ý sao? Chỉ một chức quan Điển sử có thể dẹp loạn chuyện này?

Trong lòng Hoa Tình Phong giao chiến giãy dụa thật lâu, rồi y chậm rãi ngẩng đầu lên, dùng thanh âm khàn khàn nói:

- Ngươi có ý định gì?

Diệp Tiểu Thiên thấy sau một thời gian trong mắt của y đều đỏ lên cho thấy tâm lý đã trải qua một phen kịch liệt, không khỏi âm thầm buồn cười.

Diệp Tiểu Thiên đi lên từ một tên tiểu tốt, may mắn có được công danh, hơn nữa còn có tôn vị Tôn giả Cô giáo, không có tâm tình lo được lo mất đối với quan trường như Hoa Tình Phong, nên đối với việc phải đấu tranh điên đảo vậy mới đi đến một quyết định như thế hắn thấy rất vớ vẩn.

Diệp Tiểu Thiên nói:

- Muốn đối phó nhóm cướp hung hãn Nhất Đầu Long, càng nhiều người thì bọn chúng lại trốn vào trong núi sâu. Ít người thì khó mà đối phó được bọn chúng. Trừ phi bản lĩnh của chúng ta ngang hàng thậm chí cao hơn bọn chúng một bậc. Cho nên ta định nhờ những chiến sĩ Sinh Miêu chiến sĩ giúp ta xây nhà ra tay. Chiến đấu ở đồng bằng, bọn họ có thể là một đám ô hợp, nhưng vào trong núi thì mỗi người đều là mãnh hổ.

Hoa Tình Phong ngẩn ngơ, kinh ngạc nói:

- Những chiến sĩ Sinh Miêu kia? A... bản huyện cũng sớm nghe nói, ở trong rừng núi sâu thẳm, bọn họ dũng mãnh không ai bằng. Nhưng bọn họ chịu ra sức vì triều đình?

Diệp Tiểu Thiên buông tay nói:

- Đại nhân, ngươi cũng thấy đấy, họ quan chỉ dựng một căn phòng, tiền công cũng không chi nhiều, nhưng lại có nhiều người tới làm. Bọn họ đều nghèo đến điên rồi. Chỉ cần chịu bỏ tiền, muốn bọn họ làm gì mà không được.

Hoa Tình Phong nghe xong lập tức suy sụp, nói:

- Tiền... Bản huyện thiếu nhất chính là tiền. Trước đó mời những Sinh Miếu này đi mở núi đục nham đã quét sạch kho của huyện chúng ta rồi. Giờ chỉ còn một ít tiền do thân sĩ quyên góp, làm gì còn có tiền trả cho bọn họ để diệt giặc.

Diệp Tiểu Thiên cười nói:

- Chuyện này cũng không khó. Những năm gần đây, Nhất Đầu Long tung hoành Quý Châu, chuyên tay trên các con đường thương khách, tất nhiên cướp bóc rất nhiều tiền hàng. Chỉ cần chúng ta đồng ý với bọn họ, một khi phá tan sơn trại Nhất Đầu Long, tiền hàng có thể lấy dùng, như vậy bọn hắn sẽ xông lên đầu. Dù có chết cũng không cần sự trợ cấp của huyện ta.

Hoa Tình Phong cau mày nói:

- Nếu diệt giặc có chỗ thu hoạch, tự nhiên là chiến lợi phẩm, nên giao nộp triều đình, sao có thể...

Diệp Tiểu Thiên nhìn y không nói. Hoa Tình Phong nhìn thấy ánh mắt Diệp Tiểu Thiên, đành ngừng lại, trầm mặc nửa ngày, mãi sau mới chậm rãi nói:

- Phương pháp này... có thể sử dụng được sao?

Diệp Tiểu Thiên nói:

- Có cái gì không được? Hạ quan có thể đi tìm La tuần kiểm bàn bạc. Nếu để bọn họ đi đánh Nhất Đầu Long chẳng khác nào đem đồ ăn dâng tặng Nhất Đầu Long. Hiện tại bọn họ xuất binh chỉ cần làm dáng một chút, có công lao lại được triều đình bạn thưởng, có lẽ nào bọn họ không đáp ứng?

Mà những Sinh Miêu kia, chỉ cần thực hiện đúng lời hứa, để bọn họ lấy hết tiền hàng trên núi, tác dụng của bọn họ đối với chuyện này khỏi cần bàn. Những sơn tặc kia cướp bóc tuy nhiều nhưng tiêu xài chắc cũng không ít. Cuối cùng còn giữ lại được bao nhiêu, ai có thể chắc chắn chứ? Chúng ta phải sơn trại là đã lập được kỳ công. Ai còn cảm thấy không được, găng truy hỏi thu được bao nhiêu? Huyện tôn đại nhân, người làm việc lớn không nên chú ý việc vặt vãnh.

- Hừm...

Hoa Tri huyện chắp hai tay sau lưng, đi tới đi lui trong sảnh, sau một lúc mới đột nhiên đứng lại, vung tay đấm vào không khí, cắn răng nghiến lợi, nói:

- Tốt. Cứ làm như thế.

Hoa Tình Phong thằng người, đứng trước mặt Diệp Tiểu Thiên, trầm giọng nói:

- Đã không thể lui, vậy chúng ta liền được ăn cả ngã về không. Bản huyện viết một thủ lênh, người cùng La Tuần kiểm bàn bạc một chút, thị phi thành bại đều trông vào lần hành động này.

Hiếm thấy Hoa Tình Phong sảng khoái như vậy. Hóa ra con rùa đen cũng có một ngày dữ dằn. Diệp Tiểu Thiên nảy sinh mấy phần hảo cảm đối với y, ôm quyền nói:

- Hạ quan tiếp nhận.

Diệp Tiểu Thiên vội vàng cáo từ. Hoa Tri huyện đứng ở hành lang nhìn xuống thấy Diệp Tiểu Thiên đi xa, bỗng nhiên có loại cảm giác huyết mạch sôi sục.

Từ trước đến nay y gặp chuyện đều rụt đầu rụt đuôi, đây là lần đầu vượt khó tiến lên, đưa ra một quyết định trọng đại chỉ có tiến không có đường lui. Trước đó tuy từng kiêng kị nặng nề, giãy dụa mọi cách nhưng khi chủ ý đã quyết lại cảm thấy trong cơ thể máu như chảy nhanh hơn, có một loại hưng phấn không nói ra được.

Bên trong phòng khách phía sau nhà, Tô Nhã đã dùng bữa tối, đang ngồi trên giường, tràn đầy phấn khởi cắt may quần áo trẻ con. Nàng đã làm không biết bao nhiêu bộ đồ như thế, đầy hết hai ngăn tủ nhưng vẫn không thấy mệt.

- Ah. Tướng công đã trở về.

Tô Nhã nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy Hoa Tình Phong cất bước tiến đến. Nhìn khuôn mặt,, thấy sắc mặt hồng hào, so với thần sắc uể oải trước kia khác nhau rất lớn, cũng không giống bộ dáng tức giận, không khỏi cảm thấy nhẹ lòng, nhân tiện nói:

- Tướng công uống ngụm trà, thiếp thân kêu người mang đồ ăn nóng lên.

Tô Nhã vừa nói xong liền đặt kéo xuống, đứng dậy. Vì để thuận tiện cắt quần áo nàng đem đèn đặt ở bên cạnh giường. Ngọn đèn gần trong gang tấc, chiếu đến khuôn mặt nàng, làn môi đỏ thẫm, làn da tinh tế nhẵn nhụi, phấn trắng ánh hồng, giống như hoa đào.

Nhất là nàng mặc bộ đồ ngủ mỏng tựa cánh ve, lồ lộ ngực cao eo nhỏ, dưới ánh đèn trông càng xinh đẹp bội phần. Áo ngủ khẽ buông lỏng, lộ ra khe hở sâu hun hút giữa hai ngực. Hoa Tình Phong cảm thấy dưới bụng nóng rực.

Hoa Tình Phong lập tức đi đến gần, miệng nói:

- Không vội, ta vẫn chưa đói.

- Tướng công... chàng.

Tô Nhã nhìn thấy hô hấp của Hoa Tình Phong đồn dập, ánh mắt nóng rực, nhiều năm vợ chồng, như thế nào lại không rõ suy nghĩ của y giờ phút này, không khỏi xấu hổ, khẽ gắt nói:

- Trời còn chưa tối, chàng.... thiếp thân đi chuẩn bị đồ ăn cho chàng.

Tô Nhã muốn mau chóng rời đi lại bị Hoa Tình Phong chặn ngang ôm lấy, đẩy ngã xuống giường.

Hoa Tình Phong cũng không hiểu vì sao mình lại có cảm giác đó. Có lẽ là đột nhiên đưa ra một quyết định trọng đại đã kích thích tâm tình của y. Chưa bao giờ chịu mạo hiểm, chưa bao giờ là người chịu gánh trách nhiệm, bỗng nhiên y phải quyết định một cách quyết đoán, chuyện này kích thích tâm lý cực lớn, khiến cho sinh lý của y cũng tỏa ra nam tính hùng phong.

Nha hoàn Tiểu Thúy đi vào trong phòng, cất bước vào cửa vừa muốn nói chuyện, chợt thấy đại nhân cùng phu nhân đang ôm ấp nhau trên giường, cái bàn bị đẩy sang một bên, không khỏi xấu hổ, vội vàng lui ra ngoài, lặng lẽ đóng cửa lại.

000000000000 000000 Một đội tám mươi tên quan binh tuần kiểm ti đứng ở trong rừng rậm rạp không thấy ánh mặt trời, chung quanh là cây cối to lớn cao vút. Trong rừng ngẫu nhiên truyền ra vài tiếng chim hót cổ quái khiến cho bọn họ nghe thấy hoảng sợ hết nhìn đông lại nhìn tây.

La Tiểu Diệp cùng hai gã Sinh Miêu dẫn đường đứng ở phía trước, nhìn đội ngũ của mình, các binh sĩ trải qua đường sá xa xôi, cả đám đều cạn kiệt sức lực, mồ hôi chảy khắp khuôn mặt. Nhưng cho dù mệt mỏi thế nào, cũng không có ai tự ý ngồi xuống, cũng không có một người nào rời khỏi đại đội. Cung cách quân kỷ sâm nghiệm này khiến cho La tuần kiểm rất vui mừng.

Nhưng y cũng rõ ràng, binh lính của y quy củ như thế, cũng không phải bởi vì y bình thường huấn luyện nghiêm chỉnh. Là một đội quân võ trang đóng lâu dài ở Hồ Lĩnh, nhiệm vụ quân sự bọn họ thực hiện thực sự vô cùng ít ỏi, thông thường huấn luyện quân sự là từ những quan quân thế tập phụ trách, binh sĩ dưới tay mỗi người đều là nửa nông dân nửa quân nhân, huấn luyện quân sự quá nghiêm khắc bọn họ lại hiếm khi cần sử dụng, đây là hành vi không thích hợp, làm vậy sẽ mất đi lòng trung thành, cho nên La Tiểu Diệp cũng sẽ không làm trái xu thế.

Nhưng kể từ đó, sức chiến đấu của quân đội bị giảm xuống nghiêm trọng, quân kỷ lỏng lẻo, bọn họ không thể so sánh với quân đội của tổ tiên xuất phát từ Trung Nguyên đến cao nguyên Quý Châu nhưng hôm nay biểu hiện của bọn họ so với tổ tiên, thì quân kỷ cũng được tính là rất nghiêm minh.

Nguyên nhân rất đơn giản, nơi này tràn đầy nguy hiểm, nếu không được người dẫn đường ra hiệu, căn bản bọn họ không dám làm ra cử động gì, thậm chí không dám ngồi trên tảng đá, dựa vào đại thụ nghỉ ngơi một chút, chớ đừng nói là chạy đến bên dòng suối nhỏ rửa cái mặt.

Trên đường hành quân, đã từng có người không nghe người dẫn đường phân phó, kết quả là, có một binh sĩ vì phát hiện một cái cây rất xinh đẹp, thuận tay sờ soạng một cái, liền bị lông cây bám vào thân.

Kết quả một cánh tay cùng khuôn mặt y sưng giống như trứng tôm đun sôi, đỏ rừng rực, trải qua đau đớn gian nan, người dẫn đường hái một loại cỏ dại, không biết tên và thành cỏ bùn thoa lên cánh tay cùng trên mặt, đau đớn mới được giảm bớt, nhưng hiện tại nữa người cởi trần đều bị màu xanh lục cỏ bùn dán lên, chỉ lộ ra con mắt, lỗ mũi cùng miệng, thoạt nhìn như là một gốc cỏ dại thành tinh.

Còn có một binh sĩ nửa đường đi đứng bủn rủn, ngồi trên một tảng đá trong chốc lát, kết quả là bị một loại kiến đen có độc đốt vào mông, hiện tại phải nằm trên cáng cứu thương, cái mông sưng so với mặt trăng ngày mười lăm tháng tám còn tròn hơn, hơn nữa là mặt trăng tím...

Còn có một tên so với hai kẻ kia càng thậm tệ hơn, y nhìn thấy một gốc đại thụ cao vút trong mây, màu sắc trái cây là tím đen, vừa đi tới gần liền ngửi thấy mùi mật đường giống như điềm hương, nhịn không được rút đao chặt một nhánh, kết quả một đao bổ _xuống, đoạn nhánh cây bị chặt đoạn chỗ tràn ra chất lỏng màu trắng bắn tung toé vào con mắt của y.

Sinh Miêu dẫn đường nói, loại cây này là Tiến Độc Mộc rất hiếm thấy, kỳ độc gặp máu là chết, mặc dù bọn họ cứu chữa kịp thời, cũng chỉ cứu được tính mạng của người này, nọc độc bắn trực tiếp vào mắt xác định chắc chắn mù, từ nay về sau biến thành Độc Nhãn Long.

Người ta thường nói " Trông gà hóa cuốc", là để hình dung một người kinh hồn táng đảm, tâm tính nghi thần nghi quỷ, mà ở nơi này, thật là trông gà hóa cuốc. Những người này thân thể tổn thương, tinh thần mệt mỏi, như vậy sao có thể đối đầu với đám đạo tặc ở trong núi?

May mắn..., bọn họ chỉ phụ trách mỗi việc sau khi công chiếm sơn trại, nghênh ngang đi vào, diễn cảnh chiếm lĩnh sơn động mà thôi, chân chính phụ trách chiến đấu cùng đám sơn tặc kia là đám người khác.

La tuần kiểm vui mừng nhìn phương xa, nhưng đáng tiếc ngoại trừ cây cối vô cùng vô tận, y đều không nhìn thấy cái gì. Diệp Tiểu Thiên mang theo những Sinh Miêu kia, còn có một con vượn khổng lồ,, một con Tỳ Hưu, ở một nơi cách y trớc chừng năm mươi dặm, nơi đó mới là hang ổ của Nhất Đầu Long.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top