Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Dị giới
  3. Dạ Vô Cương (Dịch)
  4. Chương 13: Tái sinh 2

Dạ Vô Cương (Dịch)

  • 1 lượt xem
  • 1728 chữ
  • 2025-12-05 23:12:27

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

“Nguyên liệu nấu ăn xịn như vậy, thịt sinh vật biến dị mới là mỹ vị chân chính.”

Tần Minh cười cười, giọng nói nửa như đùa giỡn, nửa như dụ dỗ.

Văn Duệ nuốt nước miếng cái ực, nhưng vẫn cố chống đỡ:

“Lần này… không ăn. Đợi tiểu thúc tái sinh xong, nhất định có thể săn được một con sinh vật biến dị to lớn, hung dữ hơn nữa. Ta… ta đợi ngươi thành công rồi mới ăn.”

Nói thì mạnh miệng, nhưng đáy mắt nó vẫn lóe lên tia thèm thuồng, chỉ là cuối cùng lòng thương hại vẫn thắng nổi cám dỗ.

Con sóc biến dị kia bị trói lại, toàn thân run rẩy, đôi mắt đen láy căng thẳng nhìn chằm chằm con dao trong tay Tần Minh, thỉnh thoảng lại “chít chít” kêu lên với Văn Duệ, giống như đang liều mạng cầu xin tha mạng.

Lương Uyển Thanh đứng bên cạnh cũng thấy hơi kinh ngạc:

“Con thú nhỏ này… thật thông minh. Cứ như là nó nghe hiểu các ngươi đang nói gì vậy. Nhìn cái mặt nhỏ của nó kìa, căng thẳng đến nhăn hết cả lại.”

Tần Minh trầm ngâm một thoáng, rồi cất con dao găm đi.

Một sinh vật nhỏ như vậy, thật ra thịt chẳng được bao nhiêu. Lúc đầu hắn chỉ tính giết nó cho hai hài tử giải cơn thèm. Nhưng nếu hai đứa lại thích sinh vật sống hơn, coi như thú nuôi cũng được.

Lục Trạch hơi nhíu mày, vẫn không khỏi lên tiếng:

“Mùa đông năm nay không giống những mùa trước, bão tuyết, đêm nông kéo dài, cả Thôn Song Thụ đều sắp không trụ nổi. Lấy đâu ra thức ăn thừa mà nuôi nó?”

Con sóc biến dị lại càng hoảng, hai mắt tròn xoe, dán chặt vào chiếc túi da thú căng phồng ở góc phòng – bên trong toàn bộ là “tài sản cả đời” của nó.

Tần Minh cũng nhận ra, con thú nhỏ này quả thực linh tính dị thường, không giống dã thú thông thường trong rừng.

Hắn lấy từ đống quả khô ra một nắm quả sồi, giơ lên nói:

“Loại hạt này phải chế biến mới ăn được. Nếu ăn sống sẽ hơi độc, lại đắng, người bình thường không nuốt nổi. Nhưng để nuôi sóc thì vừa vặn.”

Con sóc đỏ lặng im, đôi mắt trừng lớn, hơi thở dồn dập, bộ lông toàn thân dựng đứng, rõ ràng là hiểu hắn đang nói gì.

“Được sống mà còn không biết điều?”

Khóe môi Tần Minh cong lên, giọng nói mang theo ý cảnh cáo:

“Nhớ kỹ, nếu dám cắn người, ta đảm bảo sẽ ném ngươi vào nồi hầm.”

Dứt lời, hắn nhốt nó vào một chiếc lồng sắt nuôi chim, đóng chốt lại cẩn thận.

Trong mắt Lục Trạch, việc này chẳng đáng để vui vẻ:

“Thật ra… mang con sóc biến dị này đi đổi đồ còn hơn. Bộ lông đỏ rực như lửa, ở ngoài chắc có người chịu bỏ ra không ít Thái Dương thạch hoặc lương khô để mua. Giữ lại nuôi, vừa tốn sức vừa tốn thức ăn.”

Nhưng khi hắn ta quay đầu, bắt gặp hai hài tử đang vui đến mức nhảy nhót quanh lồng sắt, vừa cười vừa gọi con sóc, đôi mắt tràn đầy ánh sáng hiếm hoi giữa mùa đông rét mướt này… lời phản đối cuối cùng cũng nghẹn lại nơi cổ họng, không nói nữa.

Trước khi rời đi, Lục Trạch mang theo chiếc lồng sắt và một đống quả sồi, không lấy bất kỳ loại đồ khô nào khác.

Tần Minh thì không nói nhiều, chỉ lặng lẽ nhét túi vải đựng quả óc chó và hạt thông vào tay Lương Uyển Thanh:

“Cho hai đứa nhỏ làm đồ ăn vặt. Mùa đông thế này, có thứ gì để nhai cũng tốt hơn.”

…

Tạm thời thoát khỏi tình cảnh thiếu ăn, tâm trí Tần Minh mới thực sự trầm xuống, bắt đầu nghiêm túc cân nhắc hai chữ “tái sinh”.

Câu nói vô tâm của Lục Trạch ban nãy – nói hắn bị “mánh khóe vặt vãnh” làm chậm trễ – vậy mà lại khơi dậy trong lòng hắn một gợn sóng sâu kín.

Tần Minh mơ hồ nhớ lại vài mảnh ký ức đứt đoạn thuở còn rất nhỏ. Tựa hồ từng có người nói với hắn: những động tác cổ quái kia quả thực có nguồn gốc, nhưng muốn luyện thành thì khó như lên trời, phần lớn người trong cả đời này cũng chỉ dừng lại ở mức “rèn thân thể”.

Một lát sau, hắn ra sân. Tuyết đọng chưa tan hết, gió lạnh vẫn cắt da.

Hắn hít sâu một hơi, theo nhịp điệu đã quen thuộc từ mười mấy năm nay, bắt đầu luyện lại “mánh khóe vặt vãnh” mà người ta vẫn cười nhạo.

Lúc này, với thân thể đang dần phục hồi, cùng với dòng khí nóng khó hiểu trong người mấy ngày gần đây, cảm giác khi vận động hoàn toàn khác trước.

Khớp xương toàn thân phát ra những tiếng “lách tách” giòn giã.

Tần Minh xoay người, vặn lưng, kéo giãn gân cốt, lật người, tung mình, động tác liền mạch như nước chảy mây trôi. Hắn đột nhiên bật lên khỏi mặt đất, nhanh như một mũi tên sắt phá không mà ra, còn khi đáp xuống lại nhẹ như chim én, gần như không phát ra tiếng động.

Hắn chuyển từ tĩnh sang động, từ động nhập tĩnh:

Ngồi thì như hổ phục, đi thì như lội bùn sâu, tiến lui tùy tâm, xoay chuyển linh hoạt.

Tiếp đó, hắn đột ngột xoay người, một cước đá ngang, tốc độ nhanh đến mức mắt thường khó mà bắt kịp, bóng chân như rồng rắn quẫy đuôi quét qua không trung, phát ra tiếng “ầm” trầm đục.

Sau khi khởi động xong, Tần Minh bắt đầu những động tác khó hơn, sâu hơn, bí ẩn hơn.

“Hô hấp dẫn khí, bỏ trọc lấy thanh, gấu đi, chim nhìn…”

Hắn lẩm bẩm khẩu quyết cũ kỹ mà chính mình cũng không hiểu hết ý nghĩa, thân thể kéo dài, duỗi thẳng, từng chiêu từng thức bộc phát ra lực đạo mơ hồ vượt khỏi phạm trù phàm nhân.

Từng vòng gió xoáy nhỏ xuất hiện quanh người hắn, tuyết dưới đất bị cuốn bay lên, xoay tròn trong không trung rồi tản ra xung quanh.

Rất nhanh, cảm giác quen thuộc kia đã đến.

Trong lỗ chân lông toàn thân Tần Minh, như có những sợi tơ bạc cực nhỏ đan xen, lan tỏa thành từng vòng gợn sóng, kết lại thành một tầng quang mang nhạt bao phủ lấy thân thể.

Dần dần, toàn thân hắn phảng phất bốc lên một tầng khí trắng, như sương như khói.

Một luồng nhiệt lưu ấm áp chảy trong huyết nhục, như trận mưa rào giáng xuống vùng đất khô nứt lâu ngày, bị thân thể hắn tham lam hấp thu.

Động tác rõ ràng tiêu hao không ít thể lực, nhưng hắn chẳng những không mệt, ngược lại càng ngày càng phấn chấn, tinh thần như lửa bùng lên.

Cơ thể như đang reo hò, như đã đói rất lâu, bỗng nhiên được ngon ăn – điên cuồng cắn nuốt những gợn sóng màu bạc, khiến huyết nhục đều ngứa ngáy, căng tràn lực lượng.

“Chẳng lẽ… đây chính là tái sinh?”

Trong lòng hắn mơ hồ sinh ra một ý niệm như vậy.

Thân thể Tần Minh dần nóng ran, giống như bên trong có vô số ngọn lửa nhỏ đang bùng cháy, thôi thúc hắn – chạy đi, bộc phát đi, giải phóng hết tất cả năng lượng dư thừa này!

Thế là hắn động.

Hắn phi thân lao ra khỏi sân, vượt qua những nóc nhà bị tuyết phủ, chạy thẳng vào vùng hoang dã trắng xóa, để lại phía sau chỉ còn chuỗi dấu chân lún sâu trên tuyết. Tốc độ càng lúc càng nhanh, thân ảnh mơ hồ như một vệt sao băng rạch ngang đêm nông, thẳng hướng khu vực rừng núi đằng xa.

Trên cánh đồng tuyết mịt mù, cách đó không biết bao xa, một nữ tử cao gầy, mảnh khảnh lặng lẽ đứng trên tảng đá xanh.

Áo choàng lông thú màu đen trên người nàng khẽ lay động, tỏa ra một tầng quang mang đen nhạt, che lấp chiếc cổ trắng ngần, chỉ để lộ chiếc cằm thanh tú, đường nét lạnh lùng mà bí ẩn.

Bên cạnh nàng, một con quạ đen đậu trên bụi gai, toàn thân lông đen như mực, đôi mắt lại là màu tím u quang. Nó mở mỏ, phát ra… tiếng người:

“Ồ… thân thể tự tái sinh, ngay giai đoạn đầu đã xuất hiện hiện tượng bất thường. Gợn sóng quanh người hắn… giống ánh trăng vỡ vụn rơi xuống, chỉ là màu bạc, không phải màu vàng.”

Nó nghiêng đầu, chăm chú nhìn theo bóng dáng đang lao đi như điên kia:

“Ta thấy đây là một mầm non hiếm có. Ở nơi hẻo lánh như Thôn Song Thụ, vậy mà lại xuất hiện một thân thể như thế, thật hiếm.”

“Không phải lão sư của ngươi đang chọn quan môn đệ tử sao? Thiếu niên này… đủ tư cách.”

Nữ tử đứng thẳng trên đỉnh tảng đá, gió núi gào thét, mái tóc đen bóng tung bay, dán lên một bên má trắng ngần. Áo choàng đen rộng thùng thình bị cuồng phong ép sát vào thân hình duyên dáng, càng lộ rõ những đường cong tuyệt đẹp.

Chỉ là giọng nói của nàng cực kỳ lạnh nhạt:

“Đã có người phù hợp hơn hắn.”

Tần Minh dường như có cảm giác bị người nhìn chằm chằm, quay đầu lại, tầm mắt xuyên qua gió tuyết, bàn tay vô thức đặt lên cung tên sau lưng.

“Trực giác rất nhạy.”

Con quạ nhẹ giọng đánh giá, thân hình đã lùi vào trong rừng, tiếp tục nói với nữ tử:

“Con đường mà lão sư ngươi đi, xưa nay vốn khác người. Đừng để vuột mất một hạt giống có thể nảy mầm thành đại thụ che trời.”

“Không được chọn, đó là tiếc nuối mà hắn ta không biết. Còn ta… ta sẽ không tiếc nuối.”

Giọng nữ tử vẫn bình thản:

“Bởi vì ta đã chọn người tốt nhất.”

Gió núi hú dài, như dã thú ẩn mình trong băng tuyết rống lên. Mái tóc nàng tung bay che khuất nửa khuôn mặt, chỉ còn lộ ra đường cằm tinh tế. Một thân áo đen như dung nhập vào màn đêm và gió tuyết, làm nét đẹp thanh lệ kia càng thêm xa cách, lạnh lẽo.

Nàng bước về phía bóng núi, giọng nói mơ hồ tan vào gió:

“Hiện giờ, vào núi điều tra hỏa tuyền và mạch Thái Dương thạch mới là quan trọng nhất.”

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top