Phong Linh vội vàng đẩy cánh cửa khép hờ phòng khỉ đá ra. Trong phòng không một bóng người.
Cô bé giật mình.
Khỉ đá không có ở đây, Dương Thiền cũng không.
- Bọn họ...
Phong Linh luống cuống, gấp đến độ nước mắt ở đảo quanh vành mắt.
Lúc này, bỗng có những tiếng ầm ĩ từ đằng xa truyền đến, là ở phía núi bên kia.
Phong Linh quay phắt đầu lại, hoảng sợ nhìn phía xa.
- Khỉ... Là khỉ...
Dưới ánh trăng, Phong Linh tựa như một đứa trẻ bất lực.
Cắn cắn môi, cô bé xoay người tiến vào phòng của mình, mở rương gỗ, lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ.
Phong Linh hơi do dự, nhưng chỉ là nháy mắt, ngay sau đó, cô bé cắn chặt răng, mở hộp, nuốt viên đan dược trong đó vào miệng.
...
Bên cạnh bụi cỏ lau, khỉ đá mở miệng cười lộ hết hàm răng, phát ra những tiếng gào thét trầm thấp như dã thú, hai tay mở ra, lộ những móng tay sắc nhọn.
Đạo đồ mặt sẹo lắc lắc đầu, bày ra tư thế tay không đọ sức.
- Chúng ta chỉ làm việc theo lệnh, đắc tội, sư thúc.
Phía sau, đạo đồ chột mắt cũng đã đặt tay lên chuôi đao, nhưng chưa rút ra khỏi vỏ.
Tiếng bước chân từ xa đã càng lúc càng gần. Một khi bị vây lại, sẽ không còn cơ hội chạy trốn.
Xoay người, khỉ đá nhanh chóng nhảy lên một tảng đá cao chừng một trượng.
Đạo đồ chột mắt vỗ vỗ chuôi đao, giương mắt lạnh lẽo nhìn khỉ đá, nhưng không định đuổi lên theo.
Còn đạo đồ mặt sẹo đã nhảy lên tảng đá kia.
Không đợi y đứng vững, khỉ đá đã gầm lên, đá một cước tới.
Đạo đồ mặt sẹo không chút hoang mang, hơi co người lại, tiện tay bắt được cổ chân khỉ đá.
Nhưng mà, ngay sau đó, y ngạc nhiên.
Khỉ đá liều lĩnh như một con dã thú rơi vào bẫy, dùng sức cố rụt cái chân bị bắt lại, khiến cả người tiến gần tới trước mặt đạo đồ mặt sẹo.
Đây quả thực là không phải cách đánh nhau bình thường, thậm chí phải nói là đây không phải cách đánh nhau của con người.
Hai bên sát vào gần, đạo đồ mặt sẹo thấy rõ được nét mặt dữ tợn che kín gân xanh, cùng tiếng gầm rú như ác quỷ từ địa ngục.
Trong nháy mắt đó, tim của y như ngừng đập. Sợ, y thật sự sợ.
Buông lỏng chân khỉ đá ra, vốn nên đánh một quyền, giờ y lại dùng tay bảo vệ mặt của mình.
Hai bên đụng vào nhau thật mạnh.
Khỉ đá chụp vào cổ tay đạo đồ mặt sẹo, máu tươi tóe ra.
Một tiếng hét thảm.
Sau cú va chạm nặng nề, hai người cùng bị bay khỏi tảng đá, rơi xuống đất.
Độ cao một trượng, đối với người tu tiên có lẽ không coi vào đâu, nhưng còn không đến mức hoàn toàn không cảm thấy gì.
Những người tu tiên cấp thấp vốn vẫn còn bản năng sợ hãi. Thế nhưng khỉ đá lại không có.
Không hề thấy sợ hãi, tựa như một thanh đao đã ra khỏi vỏ, chỉ còn lại công kích, mà không hề sợ sệt.
Cho dù là bật nhảy lên, hay rơi xuống tốc độ cao, động tác của hắn đều không dừng lại chút nào. Công kích, chỉ còn lại công kích, hơn nữa công kích theo cách không thể tưởng tượng, đơn thuần là theo bản năng.
Đạo đồ chột mắt trợn trừng con mắt còn sót lại, khiến nó trông như sắp rớt ra ngoài. Gã há to mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, thậm chí quên cả việc ra tay giúp đồng bạn của mình.
Công kích của khỉ đá là đơn thuần nhất, trực tiếp nhất, dùng móng tay cào, dùng miệng cắn.
Đạo đồ mặt sẹo trong cơn kinh hãi chỉ còn biết phòng thủ, thậm chí không kịp kéo khoảng cách ra đã bị khỉ đá áp sát tới.
Dùng hai chân kẹp lấy eo đối thủ, khỉ đá áp toàn thân lên y, điên cuồng cắn xé.
Nặng nề ngã xuống mặt đất, đạo đồ mặt sẹo khẽ rên một tiếng, nhưng khỉ đá cũng đang bị thương lại không để y kịp kêu thảm, lập tức đánh tiếp.
Như một con dã thú đánh về phía con mồi của mình.
Ở trước mặt hắn, đạo đồ mặt sẹo chỉ còn biết phòng thủ. Tuy rằng theo sở liệu của y, nếu hai bên đường đường chính chính mà đánh, khỉ đá sẽ không phải đối thủ. Nhưng chỉ trong thời gian một cái nháy mắt kia, y đã thua ngay từ sĩ khí, thua hoàn toàn. Thua chỉ còn lại có giãy giụa.
- Đừng.... Đừng...
Tiếng kêu thảm thiết từ đồng bạn cuối cùng đánh thức đạo đồ chột mắt vẫn ngây người đứng một bên. Gã vội ra tay. Một tiếng rít chói tai, loan đao dắt bên hông gã bay ra ngoài. Theo hai tay gã bấm pháp quyết, loan đao kia như có linh tính, nhanh chóng xoay tròn rồi bay tới khỉ đá.
"Vèo..."
Vì tránh né loan đao cắt qua, khỉ đá đành dừng cắn xé đạo đồ mặt sẹo, tách ra, nhảy lên một vách đá, một tay níu lấy một sợi dây leo lơ lửng, làm ra tư thế sẵn sàng tiến công. Gân xanh hiện rõ trên mặt, hắn há miệng, rít gào.
Lúc này toàn thân hắn là máu, máu người khác. Dưới ánh trăng, gương mặt hắn càng thêm dữ tợn.
Đạo đồ chột mắt vội vàng chạy tới nâng đạo đồ mặt sẹo lên.
Run rẩy ngồi dậy, đạo đồ mặt sẹo mới bỏ hai tay bảo vệ mặt xuống.
Lúc này gã run bần bật, cả người là máu, tay, ngực, mặt đều đầy vết cào, cẳng tay thậm chí còn bị lột mất một miếng thịt.
Miếng thịt kia còn vương trên mép khỉ đá.
Tất cả chuyện vừa rồi quá nhanh, quá đột ngột, nhanh đến mức đạo đồ chột mắt chưa kịp làm ra phản ứng đã bị hù dạo ngây người.
Tuy rằng bọn họ bí mật gọi khỉ đá là súc sinh, nhưng trăm triệu lần không ngờ, hắn thật sự là một con dã thú.
Lúc này, hai người đều kinh hãi nói không ra lời.
Khỉ đá thoáng liếc về một phía trống trải. Động tác nho nhỏ này bị đạo đồ chột mắt bắt được, đoạn ngoắc đầu ngón tay, loan đao lại vẽ một vòng trên không trung, nhanh chóng chặn đường của khỉ đá.
Thực hiển nhiên, chuôi loan đao này là một món pháp khí.
Khỉ đá lau miệng, nhổ khối thịt giắt ở khẽ răng sang một bên, trừng mắt quát:
- Còn muốn tiếp tục?
Vẻ mặt này điên cuồng mà lại mang theo hương vị khiêu khích nhàn nhạt, để cho hai đạo đồ ngộ giả đạo có tu vi Nạp Thần phải sợ, nhịn không được xê bước chân về sau.
Tu tiên là vì sinh, không phải vì tử, ngộ giả đạo lại càng theo lợi tránh hại. Bọn họ còn chưa bao giờ gặp phải một con khỉ tu tiên điên cuồng như vậy, lúc nào cũng sẵn sàng liều mạng.
Người như vậy, chỉ sợ còn chưa bước lên đỉnh tu hành đã mất mạng rồi. Mà bọn họ lại càng không có hứng thú đánh với người như vậy.
Thế nhưng đây là lệnh của Đan Đồng Tử, thả, là tuyệt đối không được!
Đạo đồ mặt sẹo vất vả lắm mới đứng được lên, lại cùng đạo đồ chột mắt tách ra hai bên, cẩn thận nhìn chằm chằm khỉ đá, nhưng cũng không dám tiến gần, tựa hồ là đợi các đạo đồ khác đuổi tới.
Những vết thương này cũng không thể làm cho đạo đồ mặt sẹo mất sức chiến đấu. Tuy rằng ngộ giả đạo không thiện đánh nhau, nhưng dù sao hai bên cũng hơn kém nhau tròn một cấp độ.
Hơn nữa, trước mắt, là hai đánh với một!
Xa xa, lẩn khuất theo bóng cây, Dương Thiền ngồi ở một bụi cỏ, nhìn không chuyển mắt những thứ trước mắt. Hồi lâu sau, nàng ta mới khẽ than một câu:
- Con khỉ này... Đủ điên cuồng!
Dứt lời, nét kinh ngạc trên mặt nàng ta chậm rãi chuyển sang vui mừng, lại khanh khách nở nụ cười, tựa hồ rất cao hứng.
Tiếng bước chân từ xa đã rất gần, dường như nhân số không ít.
- Tránh ra!
Khỉ đá gầm thét với hai người.
Một tiếng thét này để đạo đồ mặt sẹo kinh hồn bạt vía, nhưng chỉ thế không hơn. Y cũng không định lùi lại, ngược lại từ trong tay áo lấy ra trảo sắt ba móng dài hơn một thước, đeo vào trong tay.
Đây chính là pháp khí của y.
Không được, không thể đợi thêm nữa. Những người đó vừa đến, khỉ đá sẽ không thể chạy trốn nữa. Kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì ai cũng không biết.
Khỉ đá nhún chân, cả người bật mạnh như một mũi tên ra khỏi cung. Mà nghênh đón hắn, là loan đao đã chuẩn bị sẵn sàng!
Mắt thấy loan đao muốn cắt tới đầu khỉ đá, Dương Thiền bắt đầu do dự có nên ra tay cứu hay không. Dù sao nếu khỉ đá chết như vậy cũng không phải kết quả nàng ta muốn.
Nhưng ngay trong nháy mắt nàng ta do dự, khỉ đá đã vươn tay đấm thẳng lên trên loan đao.
Một tiếng cắt sắc nhọn vang lên.
Khỉ đá nắm thời cơ cực kỳ chuẩn xác, trực tiếp chặn công kích của loan đao, đấm bay nó ra xa mấy trượng, mà cái giá phải trả là lông khỉ rơi rụng đầy trời.
Hạ xuống đất, hai người có thể thấy rõ, trên cẳng tay khỉ đá trụi lủi, còn có máu chảy ra, hiển nhiên thứ bị loan đao lột bỏ không chỉ là một dúm lông khỉ, mà là còn một lớp da thịt mỏng.
- Điên rồi, điên rồi!
Dương Thiền không khỏi bật cười. Loại phương thức chiến đấu này quả thực là... Đơn thuần thú tính?
Dương Thiền hoàn toàn tin rằng trên Thiên Đình sẽ không ai thích một đối thủ như vậy. Cho dù dưới tình huống tu vi có cao hơn, đối mặt đối thủ thế này, Đại La thần tiên cũng sẽ thất bại thảm hại - đây quả thực là một cỗ máy chiến đấu đơn thuần - dùng bản năng mà chiến!
Hai người còn chưa có kịp phản ứng, khỉ đá đã chịu đựng cơn đau mà chạy như điên, dùng cả tay lẫn chân mà chạy.
Lúc này, xa xa phía sau hắn, rất nhiều đạo đồ đã đuổi tới. Bọn họ giơ cây đuốc, cầm trong tay các loại vũ khí kỳ quái, thậm chỉ có cả gậy gỗ, liềm cắt cỏ.
Nhưng dù có tới rồi thì lại làm gì?
Mắt thấy khỉ đá đã ẩn vào rừng cây, đừng nói những đạo đồ cảnh giới Ngưng Thần bình thường, dù cả hai Nạp Thần ở chỗ này, bọn họ có gan vào rừng lục soát một con khỉ như vậy sao?
Đúng vào lúc này, khỉ đá bỗng cảm giác hai chân mình cách mặt đất, lơ lửng trên không, giống như có một đôi tay vô hình ở đằng sau tóm lấy mình, rồi không khoan nhượng kéo ngược mình trở lại!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận