Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Xuyên không
  3. Đại Đạo Triều Thiên (Dịch)
  4. Chương 95: Dã hỏa không thiêu hết được hận này

Đại Đạo Triều Thiên (Dịch)

  • 376 lượt xem
  • 10290 chữ
  • 2022-04-10 22:13:01

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Ở dưới vô số đạo ánh mắt khiếp sợ, Liễu Thập Tuế đi tới nơi này.

Hắn cúi đầu, tóc như cỏ dại che đi ánh mắt, nhìn tựa như một phạm nhân.

"Ngươi tới làm gì?"

Bạch Như Kính trưởng lão nhìn hắn lớn tiếng quát, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Thân là Thiên Quang phong Phá Hải cảnh trưởng lão, lại dạy dỗ ra nghiệt đồ ăn trộm yêu đan, có thể nói là nhục nhã lớn nhất cuộc đời này của hắn.

Liễu Thập Tuế không có ngẩng đầu, thanh âm hơi nghẹn nói: "Đệ tử muốn tham gia thử kiếm."

Bạch Như Kính vẻ mặt càng thêm rét lạnh, quát lên: "Ngươi có tư cách gì tham gia thử kiếm? Còn không mau mau lui ra!"

"Sư phụ... Ta cũng là đệ tử Thanh Sơn, tại sao không thể tham gia?"

Liễu Thập Tuế vẫn cúi đầu, thanh âm vẫn khàn khàn như vậy.

Nhìn bộ dáng hiện tại của hắn, nghe thanh âm của hắn, rất nhiều đệ tử sinh ra đồng tình.

Thanh Dung phong chút ít nữ đệ tử càng có chút thương cảm.

Giản Nhược Sơn nhìn Liễu Thập Tuế cười lạnh nói: "Năm đó ngươi ăn trộm yêu đan, hại huynh trưởng ta vô tội bị giam cầm, còn từng phạm phải sai lầm lớn khác, nếu không phải sư trưởng không tìm được chứng cớ, ngươi bây giờ cũng sớm đã bị phế tu vi, trục xuất sơn môn, hiện tại ngươi còn có thể diện đi ra ngoài, còn có mặt mũi hỏi tại sao ư!"

Liễu Thập Tuế trầm mặc không nói, không để ý tới hắn, chờ Bạch Như Kính trả lời.

Giản Nhược Sơn bỗng nhiên nở nụ cười, đùa cợt nói: "Ngươi đã nhất định muốn tham gia thử kiếm, vừa lúc ta ở chỗ này, bằng không chúng ta đánh một cuộc?"

Nói xong câu đó, hắn gọi ra phi kiếm của mình.

Đó là một đạo phi kiếm dùng ô kim luyện thành, dài chừng hai thước rưỡi, phát ra ô ô thanh âm, đang lấy tốc độ nhìn bằng mắt thường không rõ chấn động.

Liễu Thập Tuế bỗng nhiên phất tay.

Ống tay áo cũ rách phất ra tàn ảnh.

Cuồng phong đột khởi.

Mấy đạo thanh quang rời ống tay áo, hướng Giản Nhược Sơn phất qua.

Chỉ nghe một tiếng kiếm kêu thanh thúy.

Ô kim kiếm tà tà bay đi.

Ba ba ba ba mấy tiếng muộn hưởng.

Giản Nhược Sơn bị đánh bay chừng mười trượng, đụng vào trên vách đá dựng đứng, phun ra một ngụm tiên huyết, cũng không cách nào đứng lên được nữa.

Trên người của hắn xuất hiện mấy đạo vết rách, vô cùng rõ ràng.

"Kiếm cương!"

"Ly kiếm!"

Chung quanh vang lên một trận kinh hô.

Có chút sư trưởng khiếp sợ đứng lên.

Chính là đại nhân vật như Thanh Dung phong chủ, vẻ mặt cũng trở nên ngưng trọng.

Bất kể là kiếm cương hay là ly kiếm cũng cực kỳ khó tu luyện, bởi vì thứ này cần một điều kiện tiên quyết.

Đúng vậy, Liễu Thập Tuế kiếm ý thối thể không phải mới thành lập, mà là đã đại thành.

Thiên Quang phong gian nhà đá u tĩnh không người nào tới dò nhìn, cũng không có đỉnh Vân Hành phong nhiều đạo kiếm ý bén nhọn như vậy.

Nhưng trong lòng của hắn có một ngọn lửa tên là không cam lòng.

Đám dã hỏa kia đã thiêu suốt hai năm, thiêu đốt hắn hàng đêm khó ngủ.

"Ngươi lại dám hành hung đánh lén ư!"

Bạch Như Kính nổi giận chí cực, quát lên: "Hôm nay ta muốn phế ngươi!"

Mắt thấy chính là một vở kịch thầy trò tương tàn, lại bị người ngăn trở.

"Bạch Trưởng lão chậm đã."

Trì Yến mặt không chút thay đổi nói: "Ta thấy rất rõ ràng, lên tiếng khiêu chiến chính là Giản Nhược Sơn, xuất kiếm trước cũng là Giản Nhược Sơn, làm sao có thể nói là Liễu Thập Tuế hành hung đánh lén?"

Y theo quy củ Thanh Sơn thử kiếm, khi một phương triệu ra phi kiếm, tương đương tỏ vẻ có thể bắt đầu.

Trì Yến là Thượng Đức phong trưởng lão, lý giải môn quy tự nhiên sẽ không sai.

Vấn đề là tại sao hắn muốn giúp Liễu Thập Tuế nói chuyện?

Các đệ tử qua một hồi mới suy nghĩ cẩn thận, đây liên quan đến đến hai đỉnh núi tranh giành.

Thiên Quang phong xuất hiện một cái nghiệt đồ như Liễu Thập Tuế, Thượng Đức phong hẳn là cao hứng nhất.

Tại Thanh Sơn, Thiên Quang phong cùng Thượng Đức phong quan hệ từ trước đến giờ phức tạp.

Tất cả mọi người biết nguyên nhân, chỉ là không có ai dám nói.

Trên thạch đài Phong chủ cùng các trưởng lão cũng vẫn duy trì trầm mặc, các đệ tử làm sao còn dám lên tiếng.

"Ngươi nói không sai, chỉ cần một ngày ngươi không bị trục xuất sơn môn, chính là Thanh Sơn đệ tử, có tư cách tham gia thử kiếm."

Trì Yến nhìn Liễu Thập Tuế mặt không chút thay đổi nói: "Nhưng ngươi nên biết, rút thăm cũng đã sớm kết thúc."

Liễu Thập Tuế cúi đầu nói: "Ta muốn chỉ tên."

Giản Nhược Sơn có thể chỉ tên khiêu chiến, như vậy dĩ nhiên hắn cũng có thể.

Trì Yến trầm mặc một chút, hỏi: "Ngươi muốn chỉ tên ai?"

Liễu Thập Tuế ngẩng đầu lên, nhìn về nơi nào đó trên núi.

Ánh mắt của hắn rất sáng, tóc rối bời như cỏ dại căn bản không che hết.

"Giản Nhược Vân... Sư huynh."

Lại là một mảnh xôn xao.

Thạch lâm bốn phía các đệ tử khiếp sợ chí cực.

Hai năm trước, là bởi vì Liễu Thập Tuế ăn trộm yêu đan, hôn mê bất tỉnh, Giản Nhược Vân bị liên lụy, bị giam vào thạch thất nửa năm. Hiện tại Liễu Thập Tuế không biết mình sai, lại còn muốn chỉ tên khiêu chiến đối phương, thật là quá hoang đường, chẳng lẽ hắn cho rằng mình rơi vào kết quả như vậy thật là sai lầm của đối phương ư?

...

...

Kiếm quang khẽ động, Giản Nhược Vân đi tới, nhìn Liễu Thập Tuế cảm khái nói: "Liễu sư đệ, cần gì như thế? Chẳng lẽ ngươi còn cho là đó là lỗi của ta ư? Không sai, ta quả thật không để ý tới ngươi, làm cho ngươi phạm phải sai lầm lớn, nhưng mà... Phạm sai lầm cuối cùng là bản thân ngươi."

Liễu Thập Tuế tức giận nói: "Phải không? Phạm sai lầm thật sự là ta ư?"

Giản Nhược Vân vẻ mặt khẽ biến.

Liễu Thập Tuế quan sát ánh mắt của hắn nói: "Ngươi rõ ràng lúc ấy xảy ra chuyện gì nhất, nhưng ngươi chưa từng nói, lúc ấy rõ ràng là..."

"Nhiều lời vô ích, ngươi đã cảm thấy là lỗi của ta, vậy thì tới đi, nhưng ta muốn nói cho ngươi, cho dù ngươi ăn yêu đan, cũng không thể nào là đối thủ của ta."

Giản Nhược Vân bỗng nhiên đoạt cắt đứt lời của hắn, chẳng biết tại sao sắc mặt có chút tái nhợt.

Liễu Thập Tuế trầm mặc một chút, nói: "Đúng vậy a, trong hai năm qua những lời này ta đã nói nhiều lần như vậy, nhưng thủy chung không ai tin ta, như vậy xong rồi hãy nói."

Nói xong câu đó, hắn không nhiều lời nữa, đạp kiếm mà lên, rơi vào trên cột đá phía tây.

Giản Nhược Vân khẽ nhíu mày, cũng không có nói gì, ngự kiếm mà lên đáp vào một cây cột đá phía đông.

Hai cây cột đá cách xa nhau hơn ba trăm trượng.

Giản Nhược Vân ở Lưỡng Vong phong đứng hàng thứ thứ tư, kiếm đạo tu vi vốn cực kỳ thâm hậu, nghe nói trong vòng nửa năm bị giam trong thạch thất còn có đột phá, đã là Vô Chương thượng cảnh.

Cho thêm hắn mấy năm, không chừng thật có thể thấy cánh cửa Du Dã cảnh.

Trừ Quá Nam Sơn mấy người cùng với Trác Như Tuế còn đang bế quan ở Thiên Quang phong, trong tam đại đệ tử có ai có thể là đối thủ của hắn?

Thạch lâm bốn phía yên lặng như tờ.

Không ai cảm thấy Liễu Thập Tuế có bất cứ cơ hội nào, chỉ sợ hắn kiếm ý thối thể đại thành, lại càng tu thành kiếm cương.

Sau một khắc yên tĩnh bị đánh phá, ngọn núi khắp nơi đều là tiếng kinh hô, nhất là thạch đài của Cửu Phong sư trưởng.

Bởi vì Liễu Thập Tuế xuất kiếm.

Không phải bởi vì kiếm của hắn kinh khủng như thế nào, ngược lại, kiếm của hắn vô cùng an tĩnh.

An tĩnh loại từ ngữ này dùng để hình dung phi kiếm, vốn là chuyện vô cùng quái lạ.

Kiếm của Liễu Thập Tuế hướng phía trước bay đi.

Rất chậm chạp.

Tựa như chất chứa rất nhiều sức nặng.

Nặng như gánh cả bầu trời.

...

...

Bạch Như Kính vẻ mặt khẽ biến.

Đây tự nhiên là hắn dạy cho Liễu Thập Tuế.

Vấn đề là hắn chỉ dạy Liễu Thập Tuế nửa năm, không ngờ Liễu Thập Tuế lại đã nắm giữ chân nghĩa của Thừa Thiên Kiếm quyết.

Hắn bỗng nhiên sinh ra chút ít hối hận.Ở dưới vô số đạo ánh mắt khiếp sợ, Liễu Thập Tuế đi tới nơi này.

Hắn cúi đầu, tóc như cỏ dại che đi ánh mắt, nhìn tựa như một phạm nhân.

"Ngươi tới làm gì?"

Bạch Như Kính trưởng lão nhìn hắn lớn tiếng quát, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Thân là Thiên Quang phong Phá Hải cảnh trưởng lão, lại dạy dỗ ra nghiệt đồ ăn trộm yêu đan, có thể nói là nhục nhã lớn nhất cuộc đời này của hắn.

Liễu Thập Tuế không có ngẩng đầu, thanh âm hơi nghẹn nói: "Đệ tử muốn tham gia thử kiếm."

Bạch Như Kính vẻ mặt càng thêm rét lạnh, quát lên: "Ngươi có tư cách gì tham gia thử kiếm? Còn không mau mau lui ra!"

"Sư phụ... Ta cũng là đệ tử Thanh Sơn, tại sao không thể tham gia?"

Liễu Thập Tuế vẫn cúi đầu, thanh âm vẫn khàn khàn như vậy.

Nhìn bộ dáng hiện tại của hắn, nghe thanh âm của hắn, rất nhiều đệ tử sinh ra đồng tình.

Thanh Dung phong chút ít nữ đệ tử càng có chút thương cảm.

Giản Nhược Sơn nhìn Liễu Thập Tuế cười lạnh nói: "Năm đó ngươi ăn trộm yêu đan, hại huynh trưởng ta vô tội bị giam cầm, còn từng phạm phải sai lầm lớn khác, nếu không phải sư trưởng không tìm được chứng cớ, ngươi bây giờ cũng sớm đã bị phế tu vi, trục xuất sơn môn, hiện tại ngươi còn có thể diện đi ra ngoài, còn có mặt mũi hỏi tại sao ư!"

Liễu Thập Tuế trầm mặc không nói, không để ý tới hắn, chờ Bạch Như Kính trả lời.

Giản Nhược Sơn bỗng nhiên nở nụ cười, đùa cợt nói: "Ngươi đã nhất định muốn tham gia thử kiếm, vừa lúc ta ở chỗ này, bằng không chúng ta đánh một cuộc?"

Nói xong câu đó, hắn gọi ra phi kiếm của mình.

Đó là một đạo phi kiếm dùng ô kim luyện thành, dài chừng hai thước rưỡi, phát ra ô ô thanh âm, đang lấy tốc độ nhìn bằng mắt thường không rõ chấn động.

Liễu Thập Tuế bỗng nhiên phất tay.

Ống tay áo cũ rách phất ra tàn ảnh.

Cuồng phong đột khởi.

Mấy đạo thanh quang rời ống tay áo, hướng Giản Nhược Sơn phất qua.

Chỉ nghe một tiếng kiếm kêu thanh thúy.

Ô kim kiếm tà tà bay đi.

Ba ba ba ba mấy tiếng muộn hưởng.

Giản Nhược Sơn bị đánh bay chừng mười trượng, đụng vào trên vách đá dựng đứng, phun ra một ngụm tiên huyết, cũng không cách nào đứng lên được nữa.

Trên người của hắn xuất hiện mấy đạo vết rách, vô cùng rõ ràng.

"Kiếm cương!"

"Ly kiếm!"

Chung quanh vang lên một trận kinh hô.

Có chút sư trưởng khiếp sợ đứng lên.

Chính là đại nhân vật như Thanh Dung phong chủ, vẻ mặt cũng trở nên ngưng trọng.

Bất kể là kiếm cương hay là ly kiếm cũng cực kỳ khó tu luyện, bởi vì thứ này cần một điều kiện tiên quyết.

Đúng vậy, Liễu Thập Tuế kiếm ý thối thể không phải mới thành lập, mà là đã đại thành.

Thiên Quang phong gian nhà đá u tĩnh không người nào tới dò nhìn, cũng không có đỉnh Vân Hành phong nhiều đạo kiếm ý bén nhọn như vậy.

Nhưng trong lòng của hắn có một ngọn lửa tên là không cam lòng.

Đám dã hỏa kia đã thiêu suốt hai năm, thiêu đốt hắn hàng đêm khó ngủ.

"Ngươi lại dám hành hung đánh lén ư!"

Bạch Như Kính nổi giận chí cực, quát lên: "Hôm nay ta muốn phế ngươi!"

Mắt thấy chính là một vở kịch thầy trò tương tàn, lại bị người ngăn trở.

"Bạch Trưởng lão chậm đã."

Trì Yến mặt không chút thay đổi nói: "Ta thấy rất rõ ràng, lên tiếng khiêu chiến chính là Giản Nhược Sơn, xuất kiếm trước cũng là Giản Nhược Sơn, làm sao có thể nói là Liễu Thập Tuế hành hung đánh lén?"

Y theo quy củ Thanh Sơn thử kiếm, khi một phương triệu ra phi kiếm, tương đương tỏ vẻ có thể bắt đầu.

Trì Yến là Thượng Đức phong trưởng lão, lý giải môn quy tự nhiên sẽ không sai.

Vấn đề là tại sao hắn muốn giúp Liễu Thập Tuế nói chuyện?

Các đệ tử qua một hồi mới suy nghĩ cẩn thận, đây liên quan đến đến hai đỉnh núi tranh giành.

Thiên Quang phong xuất hiện một cái nghiệt đồ như Liễu Thập Tuế, Thượng Đức phong hẳn là cao hứng nhất.

Tại Thanh Sơn, Thiên Quang phong cùng Thượng Đức phong quan hệ từ trước đến giờ phức tạp.

Tất cả mọi người biết nguyên nhân, chỉ là không có ai dám nói.

Trên thạch đài Phong chủ cùng các trưởng lão cũng vẫn duy trì trầm mặc, các đệ tử làm sao còn dám lên tiếng.

"Ngươi nói không sai, chỉ cần một ngày ngươi không bị trục xuất sơn môn, chính là Thanh Sơn đệ tử, có tư cách tham gia thử kiếm."

Trì Yến nhìn Liễu Thập Tuế mặt không chút thay đổi nói: "Nhưng ngươi nên biết, rút thăm cũng đã sớm kết thúc."

Liễu Thập Tuế cúi đầu nói: "Ta muốn chỉ tên."

Giản Nhược Sơn có thể chỉ tên khiêu chiến, như vậy dĩ nhiên hắn cũng có thể.

Trì Yến trầm mặc một chút, hỏi: "Ngươi muốn chỉ tên ai?"

Liễu Thập Tuế ngẩng đầu lên, nhìn về nơi nào đó trên núi.

Ánh mắt của hắn rất sáng, tóc rối bời như cỏ dại căn bản không che hết.

"Giản Nhược Vân... Sư huynh."

Lại là một mảnh xôn xao.

Thạch lâm bốn phía các đệ tử khiếp sợ chí cực.

Hai năm trước, là bởi vì Liễu Thập Tuế ăn trộm yêu đan, hôn mê bất tỉnh, Giản Nhược Vân bị liên lụy, bị giam vào thạch thất nửa năm. Hiện tại Liễu Thập Tuế không biết mình sai, lại còn muốn chỉ tên khiêu chiến đối phương, thật là quá hoang đường, chẳng lẽ hắn cho rằng mình rơi vào kết quả như vậy thật là sai lầm của đối phương ư?

...

...

Kiếm quang khẽ động, Giản Nhược Vân đi tới, nhìn Liễu Thập Tuế cảm khái nói: "Liễu sư đệ, cần gì như thế? Chẳng lẽ ngươi còn cho là đó là lỗi của ta ư? Không sai, ta quả thật không để ý tới ngươi, làm cho ngươi phạm phải sai lầm lớn, nhưng mà... Phạm sai lầm cuối cùng là bản thân ngươi."

Liễu Thập Tuế tức giận nói: "Phải không? Phạm sai lầm thật sự là ta ư?"

Giản Nhược Vân vẻ mặt khẽ biến.

Liễu Thập Tuế quan sát ánh mắt của hắn nói: "Ngươi rõ ràng lúc ấy xảy ra chuyện gì nhất, nhưng ngươi chưa từng nói, lúc ấy rõ ràng là..."

"Nhiều lời vô ích, ngươi đã cảm thấy là lỗi của ta, vậy thì tới đi, nhưng ta muốn nói cho ngươi, cho dù ngươi ăn yêu đan, cũng không thể nào là đối thủ của ta."

Giản Nhược Vân bỗng nhiên đoạt cắt đứt lời của hắn, chẳng biết tại sao sắc mặt có chút tái nhợt.

Liễu Thập Tuế trầm mặc một chút, nói: "Đúng vậy a, trong hai năm qua những lời này ta đã nói nhiều lần như vậy, nhưng thủy chung không ai tin ta, như vậy xong rồi hãy nói."

Nói xong câu đó, hắn không nhiều lời nữa, đạp kiếm mà lên, rơi vào trên cột đá phía tây.

Giản Nhược Vân khẽ nhíu mày, cũng không có nói gì, ngự kiếm mà lên đáp vào một cây cột đá phía đông.

Hai cây cột đá cách xa nhau hơn ba trăm trượng.

Giản Nhược Vân ở Lưỡng Vong phong đứng hàng thứ thứ tư, kiếm đạo tu vi vốn cực kỳ thâm hậu, nghe nói trong vòng nửa năm bị giam trong thạch thất còn có đột phá, đã là Vô Chương thượng cảnh.

Cho thêm hắn mấy năm, không chừng thật có thể thấy cánh cửa Du Dã cảnh.

Trừ Quá Nam Sơn mấy người cùng với Trác Như Tuế còn đang bế quan ở Thiên Quang phong, trong tam đại đệ tử có ai có thể là đối thủ của hắn?

Thạch lâm bốn phía yên lặng như tờ.

Không ai cảm thấy Liễu Thập Tuế có bất cứ cơ hội nào, chỉ sợ hắn kiếm ý thối thể đại thành, lại càng tu thành kiếm cương.

Sau một khắc yên tĩnh bị đánh phá, ngọn núi khắp nơi đều là tiếng kinh hô, nhất là thạch đài của Cửu Phong sư trưởng.

Bởi vì Liễu Thập Tuế xuất kiếm.

Không phải bởi vì kiếm của hắn kinh khủng như thế nào, ngược lại, kiếm của hắn vô cùng an tĩnh.

An tĩnh loại từ ngữ này dùng để hình dung phi kiếm, vốn là chuyện vô cùng quái lạ.

Kiếm của Liễu Thập Tuế hướng phía trước bay đi.

Rất chậm chạp.

Tựa như chất chứa rất nhiều sức nặng.

Nặng như gánh cả bầu trời.

...

...

Bạch Như Kính vẻ mặt khẽ biến.

Đây tự nhiên là hắn dạy cho Liễu Thập Tuế.

Vấn đề là hắn chỉ dạy Liễu Thập Tuế nửa năm, không ngờ Liễu Thập Tuế lại đã nắm giữ chân nghĩa của Thừa Thiên Kiếm quyết.

Hắn bỗng nhiên sinh ra chút ít hối hận.Ở dưới vô số đạo ánh mắt khiếp sợ, Liễu Thập Tuế đi tới nơi này.

Hắn cúi đầu, tóc như cỏ dại che đi ánh mắt, nhìn tựa như một phạm nhân.

"Ngươi tới làm gì?"

Bạch Như Kính trưởng lão nhìn hắn lớn tiếng quát, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Thân là Thiên Quang phong Phá Hải cảnh trưởng lão, lại dạy dỗ ra nghiệt đồ ăn trộm yêu đan, có thể nói là nhục nhã lớn nhất cuộc đời này của hắn.

Liễu Thập Tuế không có ngẩng đầu, thanh âm hơi nghẹn nói: "Đệ tử muốn tham gia thử kiếm."

Bạch Như Kính vẻ mặt càng thêm rét lạnh, quát lên: "Ngươi có tư cách gì tham gia thử kiếm? Còn không mau mau lui ra!"

"Sư phụ... Ta cũng là đệ tử Thanh Sơn, tại sao không thể tham gia?"

Liễu Thập Tuế vẫn cúi đầu, thanh âm vẫn khàn khàn như vậy.

Nhìn bộ dáng hiện tại của hắn, nghe thanh âm của hắn, rất nhiều đệ tử sinh ra đồng tình.

Thanh Dung phong chút ít nữ đệ tử càng có chút thương cảm.

Giản Nhược Sơn nhìn Liễu Thập Tuế cười lạnh nói: "Năm đó ngươi ăn trộm yêu đan, hại huynh trưởng ta vô tội bị giam cầm, còn từng phạm phải sai lầm lớn khác, nếu không phải sư trưởng không tìm được chứng cớ, ngươi bây giờ cũng sớm đã bị phế tu vi, trục xuất sơn môn, hiện tại ngươi còn có thể diện đi ra ngoài, còn có mặt mũi hỏi tại sao ư!"

Liễu Thập Tuế trầm mặc không nói, không để ý tới hắn, chờ Bạch Như Kính trả lời.

Giản Nhược Sơn bỗng nhiên nở nụ cười, đùa cợt nói: "Ngươi đã nhất định muốn tham gia thử kiếm, vừa lúc ta ở chỗ này, bằng không chúng ta đánh một cuộc?"

Nói xong câu đó, hắn gọi ra phi kiếm của mình.

Đó là một đạo phi kiếm dùng ô kim luyện thành, dài chừng hai thước rưỡi, phát ra ô ô thanh âm, đang lấy tốc độ nhìn bằng mắt thường không rõ chấn động.

Liễu Thập Tuế bỗng nhiên phất tay.

Ống tay áo cũ rách phất ra tàn ảnh.

Cuồng phong đột khởi.

Mấy đạo thanh quang rời ống tay áo, hướng Giản Nhược Sơn phất qua.

Chỉ nghe một tiếng kiếm kêu thanh thúy.

Ô kim kiếm tà tà bay đi.

Ba ba ba ba mấy tiếng muộn hưởng.

Giản Nhược Sơn bị đánh bay chừng mười trượng, đụng vào trên vách đá dựng đứng, phun ra một ngụm tiên huyết, cũng không cách nào đứng lên được nữa.

Trên người của hắn xuất hiện mấy đạo vết rách, vô cùng rõ ràng.

"Kiếm cương!"

"Ly kiếm!"

Chung quanh vang lên một trận kinh hô.

Có chút sư trưởng khiếp sợ đứng lên.

Chính là đại nhân vật như Thanh Dung phong chủ, vẻ mặt cũng trở nên ngưng trọng.

Bất kể là kiếm cương hay là ly kiếm cũng cực kỳ khó tu luyện, bởi vì thứ này cần một điều kiện tiên quyết.

Đúng vậy, Liễu Thập Tuế kiếm ý thối thể không phải mới thành lập, mà là đã đại thành.

Thiên Quang phong gian nhà đá u tĩnh không người nào tới dò nhìn, cũng không có đỉnh Vân Hành phong nhiều đạo kiếm ý bén nhọn như vậy.

Nhưng trong lòng của hắn có một ngọn lửa tên là không cam lòng.

Đám dã hỏa kia đã thiêu suốt hai năm, thiêu đốt hắn hàng đêm khó ngủ.

"Ngươi lại dám hành hung đánh lén ư!"

Bạch Như Kính nổi giận chí cực, quát lên: "Hôm nay ta muốn phế ngươi!"

Mắt thấy chính là một vở kịch thầy trò tương tàn, lại bị người ngăn trở.

"Bạch Trưởng lão chậm đã."

Trì Yến mặt không chút thay đổi nói: "Ta thấy rất rõ ràng, lên tiếng khiêu chiến chính là Giản Nhược Sơn, xuất kiếm trước cũng là Giản Nhược Sơn, làm sao có thể nói là Liễu Thập Tuế hành hung đánh lén?"

Y theo quy củ Thanh Sơn thử kiếm, khi một phương triệu ra phi kiếm, tương đương tỏ vẻ có thể bắt đầu.

Trì Yến là Thượng Đức phong trưởng lão, lý giải môn quy tự nhiên sẽ không sai.

Vấn đề là tại sao hắn muốn giúp Liễu Thập Tuế nói chuyện?

Các đệ tử qua một hồi mới suy nghĩ cẩn thận, đây liên quan đến đến hai đỉnh núi tranh giành.

Thiên Quang phong xuất hiện một cái nghiệt đồ như Liễu Thập Tuế, Thượng Đức phong hẳn là cao hứng nhất.

Tại Thanh Sơn, Thiên Quang phong cùng Thượng Đức phong quan hệ từ trước đến giờ phức tạp.

Tất cả mọi người biết nguyên nhân, chỉ là không có ai dám nói.

Trên thạch đài Phong chủ cùng các trưởng lão cũng vẫn duy trì trầm mặc, các đệ tử làm sao còn dám lên tiếng.

"Ngươi nói không sai, chỉ cần một ngày ngươi không bị trục xuất sơn môn, chính là Thanh Sơn đệ tử, có tư cách tham gia thử kiếm."

Trì Yến nhìn Liễu Thập Tuế mặt không chút thay đổi nói: "Nhưng ngươi nên biết, rút thăm cũng đã sớm kết thúc."

Liễu Thập Tuế cúi đầu nói: "Ta muốn chỉ tên."

Giản Nhược Sơn có thể chỉ tên khiêu chiến, như vậy dĩ nhiên hắn cũng có thể.

Trì Yến trầm mặc một chút, hỏi: "Ngươi muốn chỉ tên ai?"

Liễu Thập Tuế ngẩng đầu lên, nhìn về nơi nào đó trên núi.

Ánh mắt của hắn rất sáng, tóc rối bời như cỏ dại căn bản không che hết.

"Giản Nhược Vân... Sư huynh."

Lại là một mảnh xôn xao.

Thạch lâm bốn phía các đệ tử khiếp sợ chí cực.

Hai năm trước, là bởi vì Liễu Thập Tuế ăn trộm yêu đan, hôn mê bất tỉnh, Giản Nhược Vân bị liên lụy, bị giam vào thạch thất nửa năm. Hiện tại Liễu Thập Tuế không biết mình sai, lại còn muốn chỉ tên khiêu chiến đối phương, thật là quá hoang đường, chẳng lẽ hắn cho rằng mình rơi vào kết quả như vậy thật là sai lầm của đối phương ư?

...

...

Kiếm quang khẽ động, Giản Nhược Vân đi tới, nhìn Liễu Thập Tuế cảm khái nói: "Liễu sư đệ, cần gì như thế? Chẳng lẽ ngươi còn cho là đó là lỗi của ta ư? Không sai, ta quả thật không để ý tới ngươi, làm cho ngươi phạm phải sai lầm lớn, nhưng mà... Phạm sai lầm cuối cùng là bản thân ngươi."

Liễu Thập Tuế tức giận nói: "Phải không? Phạm sai lầm thật sự là ta ư?"

Giản Nhược Vân vẻ mặt khẽ biến.

Liễu Thập Tuế quan sát ánh mắt của hắn nói: "Ngươi rõ ràng lúc ấy xảy ra chuyện gì nhất, nhưng ngươi chưa từng nói, lúc ấy rõ ràng là..."

"Nhiều lời vô ích, ngươi đã cảm thấy là lỗi của ta, vậy thì tới đi, nhưng ta muốn nói cho ngươi, cho dù ngươi ăn yêu đan, cũng không thể nào là đối thủ của ta."

Giản Nhược Vân bỗng nhiên đoạt cắt đứt lời của hắn, chẳng biết tại sao sắc mặt có chút tái nhợt.

Liễu Thập Tuế trầm mặc một chút, nói: "Đúng vậy a, trong hai năm qua những lời này ta đã nói nhiều lần như vậy, nhưng thủy chung không ai tin ta, như vậy xong rồi hãy nói."

Nói xong câu đó, hắn không nhiều lời nữa, đạp kiếm mà lên, rơi vào trên cột đá phía tây.

Giản Nhược Vân khẽ nhíu mày, cũng không có nói gì, ngự kiếm mà lên đáp vào một cây cột đá phía đông.

Hai cây cột đá cách xa nhau hơn ba trăm trượng.

Giản Nhược Vân ở Lưỡng Vong phong đứng hàng thứ thứ tư, kiếm đạo tu vi vốn cực kỳ thâm hậu, nghe nói trong vòng nửa năm bị giam trong thạch thất còn có đột phá, đã là Vô Chương thượng cảnh.

Cho thêm hắn mấy năm, không chừng thật có thể thấy cánh cửa Du Dã cảnh.

Trừ Quá Nam Sơn mấy người cùng với Trác Như Tuế còn đang bế quan ở Thiên Quang phong, trong tam đại đệ tử có ai có thể là đối thủ của hắn?

Thạch lâm bốn phía yên lặng như tờ.

Không ai cảm thấy Liễu Thập Tuế có bất cứ cơ hội nào, chỉ sợ hắn kiếm ý thối thể đại thành, lại càng tu thành kiếm cương.

Sau một khắc yên tĩnh bị đánh phá, ngọn núi khắp nơi đều là tiếng kinh hô, nhất là thạch đài của Cửu Phong sư trưởng.

Bởi vì Liễu Thập Tuế xuất kiếm.

Không phải bởi vì kiếm của hắn kinh khủng như thế nào, ngược lại, kiếm của hắn vô cùng an tĩnh.

An tĩnh loại từ ngữ này dùng để hình dung phi kiếm, vốn là chuyện vô cùng quái lạ.

Kiếm của Liễu Thập Tuế hướng phía trước bay đi.

Rất chậm chạp.

Tựa như chất chứa rất nhiều sức nặng.

Nặng như gánh cả bầu trời.

...

...

Bạch Như Kính vẻ mặt khẽ biến.

Đây tự nhiên là hắn dạy cho Liễu Thập Tuế.

Vấn đề là hắn chỉ dạy Liễu Thập Tuế nửa năm, không ngờ Liễu Thập Tuế lại đã nắm giữ chân nghĩa của Thừa Thiên Kiếm quyết.

Hắn bỗng nhiên sinh ra chút ít hối hận.Ở dưới vô số đạo ánh mắt khiếp sợ, Liễu Thập Tuế đi tới nơi này.

Hắn cúi đầu, tóc như cỏ dại che đi ánh mắt, nhìn tựa như một phạm nhân.

"Ngươi tới làm gì?"

Bạch Như Kính trưởng lão nhìn hắn lớn tiếng quát, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Thân là Thiên Quang phong Phá Hải cảnh trưởng lão, lại dạy dỗ ra nghiệt đồ ăn trộm yêu đan, có thể nói là nhục nhã lớn nhất cuộc đời này của hắn.

Liễu Thập Tuế không có ngẩng đầu, thanh âm hơi nghẹn nói: "Đệ tử muốn tham gia thử kiếm."

Bạch Như Kính vẻ mặt càng thêm rét lạnh, quát lên: "Ngươi có tư cách gì tham gia thử kiếm? Còn không mau mau lui ra!"

"Sư phụ... Ta cũng là đệ tử Thanh Sơn, tại sao không thể tham gia?"

Liễu Thập Tuế vẫn cúi đầu, thanh âm vẫn khàn khàn như vậy.

Nhìn bộ dáng hiện tại của hắn, nghe thanh âm của hắn, rất nhiều đệ tử sinh ra đồng tình.

Thanh Dung phong chút ít nữ đệ tử càng có chút thương cảm.

Giản Nhược Sơn nhìn Liễu Thập Tuế cười lạnh nói: "Năm đó ngươi ăn trộm yêu đan, hại huynh trưởng ta vô tội bị giam cầm, còn từng phạm phải sai lầm lớn khác, nếu không phải sư trưởng không tìm được chứng cớ, ngươi bây giờ cũng sớm đã bị phế tu vi, trục xuất sơn môn, hiện tại ngươi còn có thể diện đi ra ngoài, còn có mặt mũi hỏi tại sao ư!"

Liễu Thập Tuế trầm mặc không nói, không để ý tới hắn, chờ Bạch Như Kính trả lời.

Giản Nhược Sơn bỗng nhiên nở nụ cười, đùa cợt nói: "Ngươi đã nhất định muốn tham gia thử kiếm, vừa lúc ta ở chỗ này, bằng không chúng ta đánh một cuộc?"

Nói xong câu đó, hắn gọi ra phi kiếm của mình.

Đó là một đạo phi kiếm dùng ô kim luyện thành, dài chừng hai thước rưỡi, phát ra ô ô thanh âm, đang lấy tốc độ nhìn bằng mắt thường không rõ chấn động.

Liễu Thập Tuế bỗng nhiên phất tay.

Ống tay áo cũ rách phất ra tàn ảnh.

Cuồng phong đột khởi.

Mấy đạo thanh quang rời ống tay áo, hướng Giản Nhược Sơn phất qua.

Chỉ nghe một tiếng kiếm kêu thanh thúy.

Ô kim kiếm tà tà bay đi.

Ba ba ba ba mấy tiếng muộn hưởng.

Giản Nhược Sơn bị đánh bay chừng mười trượng, đụng vào trên vách đá dựng đứng, phun ra một ngụm tiên huyết, cũng không cách nào đứng lên được nữa.

Trên người của hắn xuất hiện mấy đạo vết rách, vô cùng rõ ràng.

"Kiếm cương!"

"Ly kiếm!"

Chung quanh vang lên một trận kinh hô.

Có chút sư trưởng khiếp sợ đứng lên.

Chính là đại nhân vật như Thanh Dung phong chủ, vẻ mặt cũng trở nên ngưng trọng.

Bất kể là kiếm cương hay là ly kiếm cũng cực kỳ khó tu luyện, bởi vì thứ này cần một điều kiện tiên quyết.

Đúng vậy, Liễu Thập Tuế kiếm ý thối thể không phải mới thành lập, mà là đã đại thành.

Thiên Quang phong gian nhà đá u tĩnh không người nào tới dò nhìn, cũng không có đỉnh Vân Hành phong nhiều đạo kiếm ý bén nhọn như vậy.

Nhưng trong lòng của hắn có một ngọn lửa tên là không cam lòng.

Đám dã hỏa kia đã thiêu suốt hai năm, thiêu đốt hắn hàng đêm khó ngủ.

"Ngươi lại dám hành hung đánh lén ư!"

Bạch Như Kính nổi giận chí cực, quát lên: "Hôm nay ta muốn phế ngươi!"

Mắt thấy chính là một vở kịch thầy trò tương tàn, lại bị người ngăn trở.

"Bạch Trưởng lão chậm đã."

Trì Yến mặt không chút thay đổi nói: "Ta thấy rất rõ ràng, lên tiếng khiêu chiến chính là Giản Nhược Sơn, xuất kiếm trước cũng là Giản Nhược Sơn, làm sao có thể nói là Liễu Thập Tuế hành hung đánh lén?"

Y theo quy củ Thanh Sơn thử kiếm, khi một phương triệu ra phi kiếm, tương đương tỏ vẻ có thể bắt đầu.

Trì Yến là Thượng Đức phong trưởng lão, lý giải môn quy tự nhiên sẽ không sai.

Vấn đề là tại sao hắn muốn giúp Liễu Thập Tuế nói chuyện?

Các đệ tử qua một hồi mới suy nghĩ cẩn thận, đây liên quan đến đến hai đỉnh núi tranh giành.

Thiên Quang phong xuất hiện một cái nghiệt đồ như Liễu Thập Tuế, Thượng Đức phong hẳn là cao hứng nhất.

Tại Thanh Sơn, Thiên Quang phong cùng Thượng Đức phong quan hệ từ trước đến giờ phức tạp.

Tất cả mọi người biết nguyên nhân, chỉ là không có ai dám nói.

Trên thạch đài Phong chủ cùng các trưởng lão cũng vẫn duy trì trầm mặc, các đệ tử làm sao còn dám lên tiếng.

"Ngươi nói không sai, chỉ cần một ngày ngươi không bị trục xuất sơn môn, chính là Thanh Sơn đệ tử, có tư cách tham gia thử kiếm."

Trì Yến nhìn Liễu Thập Tuế mặt không chút thay đổi nói: "Nhưng ngươi nên biết, rút thăm cũng đã sớm kết thúc."

Liễu Thập Tuế cúi đầu nói: "Ta muốn chỉ tên."

Giản Nhược Sơn có thể chỉ tên khiêu chiến, như vậy dĩ nhiên hắn cũng có thể.

Trì Yến trầm mặc một chút, hỏi: "Ngươi muốn chỉ tên ai?"

Liễu Thập Tuế ngẩng đầu lên, nhìn về nơi nào đó trên núi.

Ánh mắt của hắn rất sáng, tóc rối bời như cỏ dại căn bản không che hết.

"Giản Nhược Vân... Sư huynh."

Lại là một mảnh xôn xao.

Thạch lâm bốn phía các đệ tử khiếp sợ chí cực.

Hai năm trước, là bởi vì Liễu Thập Tuế ăn trộm yêu đan, hôn mê bất tỉnh, Giản Nhược Vân bị liên lụy, bị giam vào thạch thất nửa năm. Hiện tại Liễu Thập Tuế không biết mình sai, lại còn muốn chỉ tên khiêu chiến đối phương, thật là quá hoang đường, chẳng lẽ hắn cho rằng mình rơi vào kết quả như vậy thật là sai lầm của đối phương ư?

...

...

Kiếm quang khẽ động, Giản Nhược Vân đi tới, nhìn Liễu Thập Tuế cảm khái nói: "Liễu sư đệ, cần gì như thế? Chẳng lẽ ngươi còn cho là đó là lỗi của ta ư? Không sai, ta quả thật không để ý tới ngươi, làm cho ngươi phạm phải sai lầm lớn, nhưng mà... Phạm sai lầm cuối cùng là bản thân ngươi."

Liễu Thập Tuế tức giận nói: "Phải không? Phạm sai lầm thật sự là ta ư?"

Giản Nhược Vân vẻ mặt khẽ biến.

Liễu Thập Tuế quan sát ánh mắt của hắn nói: "Ngươi rõ ràng lúc ấy xảy ra chuyện gì nhất, nhưng ngươi chưa từng nói, lúc ấy rõ ràng là..."

"Nhiều lời vô ích, ngươi đã cảm thấy là lỗi của ta, vậy thì tới đi, nhưng ta muốn nói cho ngươi, cho dù ngươi ăn yêu đan, cũng không thể nào là đối thủ của ta."

Giản Nhược Vân bỗng nhiên đoạt cắt đứt lời của hắn, chẳng biết tại sao sắc mặt có chút tái nhợt.

Liễu Thập Tuế trầm mặc một chút, nói: "Đúng vậy a, trong hai năm qua những lời này ta đã nói nhiều lần như vậy, nhưng thủy chung không ai tin ta, như vậy xong rồi hãy nói."

Nói xong câu đó, hắn không nhiều lời nữa, đạp kiếm mà lên, rơi vào trên cột đá phía tây.

Giản Nhược Vân khẽ nhíu mày, cũng không có nói gì, ngự kiếm mà lên đáp vào một cây cột đá phía đông.

Hai cây cột đá cách xa nhau hơn ba trăm trượng.

Giản Nhược Vân ở Lưỡng Vong phong đứng hàng thứ thứ tư, kiếm đạo tu vi vốn cực kỳ thâm hậu, nghe nói trong vòng nửa năm bị giam trong thạch thất còn có đột phá, đã là Vô Chương thượng cảnh.

Cho thêm hắn mấy năm, không chừng thật có thể thấy cánh cửa Du Dã cảnh.

Trừ Quá Nam Sơn mấy người cùng với Trác Như Tuế còn đang bế quan ở Thiên Quang phong, trong tam đại đệ tử có ai có thể là đối thủ của hắn?

Thạch lâm bốn phía yên lặng như tờ.

Không ai cảm thấy Liễu Thập Tuế có bất cứ cơ hội nào, chỉ sợ hắn kiếm ý thối thể đại thành, lại càng tu thành kiếm cương.

Sau một khắc yên tĩnh bị đánh phá, ngọn núi khắp nơi đều là tiếng kinh hô, nhất là thạch đài của Cửu Phong sư trưởng.

Bởi vì Liễu Thập Tuế xuất kiếm.

Không phải bởi vì kiếm của hắn kinh khủng như thế nào, ngược lại, kiếm của hắn vô cùng an tĩnh.

An tĩnh loại từ ngữ này dùng để hình dung phi kiếm, vốn là chuyện vô cùng quái lạ.

Kiếm của Liễu Thập Tuế hướng phía trước bay đi.

Rất chậm chạp.

Tựa như chất chứa rất nhiều sức nặng.

Nặng như gánh cả bầu trời.

...

...

Bạch Như Kính vẻ mặt khẽ biến.

Đây tự nhiên là hắn dạy cho Liễu Thập Tuế.

Vấn đề là hắn chỉ dạy Liễu Thập Tuế nửa năm, không ngờ Liễu Thập Tuế lại đã nắm giữ chân nghĩa của Thừa Thiên Kiếm quyết.

Hắn bỗng nhiên sinh ra chút ít hối hận.Ở dưới vô số đạo ánh mắt khiếp sợ, Liễu Thập Tuế đi tới nơi này.

Hắn cúi đầu, tóc như cỏ dại che đi ánh mắt, nhìn tựa như một phạm nhân.

"Ngươi tới làm gì?"

Bạch Như Kính trưởng lão nhìn hắn lớn tiếng quát, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Thân là Thiên Quang phong Phá Hải cảnh trưởng lão, lại dạy dỗ ra nghiệt đồ ăn trộm yêu đan, có thể nói là nhục nhã lớn nhất cuộc đời này của hắn.

Liễu Thập Tuế không có ngẩng đầu, thanh âm hơi nghẹn nói: "Đệ tử muốn tham gia thử kiếm."

Bạch Như Kính vẻ mặt càng thêm rét lạnh, quát lên: "Ngươi có tư cách gì tham gia thử kiếm? Còn không mau mau lui ra!"

"Sư phụ... Ta cũng là đệ tử Thanh Sơn, tại sao không thể tham gia?"

Liễu Thập Tuế vẫn cúi đầu, thanh âm vẫn khàn khàn như vậy.

Nhìn bộ dáng hiện tại của hắn, nghe thanh âm của hắn, rất nhiều đệ tử sinh ra đồng tình.

Thanh Dung phong chút ít nữ đệ tử càng có chút thương cảm.

Giản Nhược Sơn nhìn Liễu Thập Tuế cười lạnh nói: "Năm đó ngươi ăn trộm yêu đan, hại huynh trưởng ta vô tội bị giam cầm, còn từng phạm phải sai lầm lớn khác, nếu không phải sư trưởng không tìm được chứng cớ, ngươi bây giờ cũng sớm đã bị phế tu vi, trục xuất sơn môn, hiện tại ngươi còn có thể diện đi ra ngoài, còn có mặt mũi hỏi tại sao ư!"

Liễu Thập Tuế trầm mặc không nói, không để ý tới hắn, chờ Bạch Như Kính trả lời.

Giản Nhược Sơn bỗng nhiên nở nụ cười, đùa cợt nói: "Ngươi đã nhất định muốn tham gia thử kiếm, vừa lúc ta ở chỗ này, bằng không chúng ta đánh một cuộc?"

Nói xong câu đó, hắn gọi ra phi kiếm của mình.

Đó là một đạo phi kiếm dùng ô kim luyện thành, dài chừng hai thước rưỡi, phát ra ô ô thanh âm, đang lấy tốc độ nhìn bằng mắt thường không rõ chấn động.

Liễu Thập Tuế bỗng nhiên phất tay.

Ống tay áo cũ rách phất ra tàn ảnh.

Cuồng phong đột khởi.

Mấy đạo thanh quang rời ống tay áo, hướng Giản Nhược Sơn phất qua.

Chỉ nghe một tiếng kiếm kêu thanh thúy.

Ô kim kiếm tà tà bay đi.

Ba ba ba ba mấy tiếng muộn hưởng.

Giản Nhược Sơn bị đánh bay chừng mười trượng, đụng vào trên vách đá dựng đứng, phun ra một ngụm tiên huyết, cũng không cách nào đứng lên được nữa.

Trên người của hắn xuất hiện mấy đạo vết rách, vô cùng rõ ràng.

"Kiếm cương!"

"Ly kiếm!"

Chung quanh vang lên một trận kinh hô.

Có chút sư trưởng khiếp sợ đứng lên.

Chính là đại nhân vật như Thanh Dung phong chủ, vẻ mặt cũng trở nên ngưng trọng.

Bất kể là kiếm cương hay là ly kiếm cũng cực kỳ khó tu luyện, bởi vì thứ này cần một điều kiện tiên quyết.

Đúng vậy, Liễu Thập Tuế kiếm ý thối thể không phải mới thành lập, mà là đã đại thành.

Thiên Quang phong gian nhà đá u tĩnh không người nào tới dò nhìn, cũng không có đỉnh Vân Hành phong nhiều đạo kiếm ý bén nhọn như vậy.

Nhưng trong lòng của hắn có một ngọn lửa tên là không cam lòng.

Đám dã hỏa kia đã thiêu suốt hai năm, thiêu đốt hắn hàng đêm khó ngủ.

"Ngươi lại dám hành hung đánh lén ư!"

Bạch Như Kính nổi giận chí cực, quát lên: "Hôm nay ta muốn phế ngươi!"

Mắt thấy chính là một vở kịch thầy trò tương tàn, lại bị người ngăn trở.

"Bạch Trưởng lão chậm đã."

Trì Yến mặt không chút thay đổi nói: "Ta thấy rất rõ ràng, lên tiếng khiêu chiến chính là Giản Nhược Sơn, xuất kiếm trước cũng là Giản Nhược Sơn, làm sao có thể nói là Liễu Thập Tuế hành hung đánh lén?"

Y theo quy củ Thanh Sơn thử kiếm, khi một phương triệu ra phi kiếm, tương đương tỏ vẻ có thể bắt đầu.

Trì Yến là Thượng Đức phong trưởng lão, lý giải môn quy tự nhiên sẽ không sai.

Vấn đề là tại sao hắn muốn giúp Liễu Thập Tuế nói chuyện?

Các đệ tử qua một hồi mới suy nghĩ cẩn thận, đây liên quan đến đến hai đỉnh núi tranh giành.

Thiên Quang phong xuất hiện một cái nghiệt đồ như Liễu Thập Tuế, Thượng Đức phong hẳn là cao hứng nhất.

Tại Thanh Sơn, Thiên Quang phong cùng Thượng Đức phong quan hệ từ trước đến giờ phức tạp.

Tất cả mọi người biết nguyên nhân, chỉ là không có ai dám nói.

Trên thạch đài Phong chủ cùng các trưởng lão cũng vẫn duy trì trầm mặc, các đệ tử làm sao còn dám lên tiếng.

"Ngươi nói không sai, chỉ cần một ngày ngươi không bị trục xuất sơn môn, chính là Thanh Sơn đệ tử, có tư cách tham gia thử kiếm."

Trì Yến nhìn Liễu Thập Tuế mặt không chút thay đổi nói: "Nhưng ngươi nên biết, rút thăm cũng đã sớm kết thúc."

Liễu Thập Tuế cúi đầu nói: "Ta muốn chỉ tên."

Giản Nhược Sơn có thể chỉ tên khiêu chiến, như vậy dĩ nhiên hắn cũng có thể.

Trì Yến trầm mặc một chút, hỏi: "Ngươi muốn chỉ tên ai?"

Liễu Thập Tuế ngẩng đầu lên, nhìn về nơi nào đó trên núi.

Ánh mắt của hắn rất sáng, tóc rối bời như cỏ dại căn bản không che hết.

"Giản Nhược Vân... Sư huynh."

Lại là một mảnh xôn xao.

Thạch lâm bốn phía các đệ tử khiếp sợ chí cực.

Hai năm trước, là bởi vì Liễu Thập Tuế ăn trộm yêu đan, hôn mê bất tỉnh, Giản Nhược Vân bị liên lụy, bị giam vào thạch thất nửa năm. Hiện tại Liễu Thập Tuế không biết mình sai, lại còn muốn chỉ tên khiêu chiến đối phương, thật là quá hoang đường, chẳng lẽ hắn cho rằng mình rơi vào kết quả như vậy thật là sai lầm của đối phương ư?

...

...

Kiếm quang khẽ động, Giản Nhược Vân đi tới, nhìn Liễu Thập Tuế cảm khái nói: "Liễu sư đệ, cần gì như thế? Chẳng lẽ ngươi còn cho là đó là lỗi của ta ư? Không sai, ta quả thật không để ý tới ngươi, làm cho ngươi phạm phải sai lầm lớn, nhưng mà... Phạm sai lầm cuối cùng là bản thân ngươi."

Liễu Thập Tuế tức giận nói: "Phải không? Phạm sai lầm thật sự là ta ư?"

Giản Nhược Vân vẻ mặt khẽ biến.

Liễu Thập Tuế quan sát ánh mắt của hắn nói: "Ngươi rõ ràng lúc ấy xảy ra chuyện gì nhất, nhưng ngươi chưa từng nói, lúc ấy rõ ràng là..."

"Nhiều lời vô ích, ngươi đã cảm thấy là lỗi của ta, vậy thì tới đi, nhưng ta muốn nói cho ngươi, cho dù ngươi ăn yêu đan, cũng không thể nào là đối thủ của ta."

Giản Nhược Vân bỗng nhiên đoạt cắt đứt lời của hắn, chẳng biết tại sao sắc mặt có chút tái nhợt.

Liễu Thập Tuế trầm mặc một chút, nói: "Đúng vậy a, trong hai năm qua những lời này ta đã nói nhiều lần như vậy, nhưng thủy chung không ai tin ta, như vậy xong rồi hãy nói."

Nói xong câu đó, hắn không nhiều lời nữa, đạp kiếm mà lên, rơi vào trên cột đá phía tây.

Giản Nhược Vân khẽ nhíu mày, cũng không có nói gì, ngự kiếm mà lên đáp vào một cây cột đá phía đông.

Hai cây cột đá cách xa nhau hơn ba trăm trượng.

Giản Nhược Vân ở Lưỡng Vong phong đứng hàng thứ thứ tư, kiếm đạo tu vi vốn cực kỳ thâm hậu, nghe nói trong vòng nửa năm bị giam trong thạch thất còn có đột phá, đã là Vô Chương thượng cảnh.

Cho thêm hắn mấy năm, không chừng thật có thể thấy cánh cửa Du Dã cảnh.

Trừ Quá Nam Sơn mấy người cùng với Trác Như Tuế còn đang bế quan ở Thiên Quang phong, trong tam đại đệ tử có ai có thể là đối thủ của hắn?

Thạch lâm bốn phía yên lặng như tờ.

Không ai cảm thấy Liễu Thập Tuế có bất cứ cơ hội nào, chỉ sợ hắn kiếm ý thối thể đại thành, lại càng tu thành kiếm cương.

Sau một khắc yên tĩnh bị đánh phá, ngọn núi khắp nơi đều là tiếng kinh hô, nhất là thạch đài của Cửu Phong sư trưởng.

Bởi vì Liễu Thập Tuế xuất kiếm.

Không phải bởi vì kiếm của hắn kinh khủng như thế nào, ngược lại, kiếm của hắn vô cùng an tĩnh.

An tĩnh loại từ ngữ này dùng để hình dung phi kiếm, vốn là chuyện vô cùng quái lạ.

Kiếm của Liễu Thập Tuế hướng phía trước bay đi.

Rất chậm chạp.

Tựa như chất chứa rất nhiều sức nặng.

Nặng như gánh cả bầu trời.

...

...

Bạch Như Kính vẻ mặt khẽ biến.

Đây tự nhiên là hắn dạy cho Liễu Thập Tuế.

Vấn đề là hắn chỉ dạy Liễu Thập Tuế nửa năm, không ngờ Liễu Thập Tuế lại đã nắm giữ chân nghĩa của Thừa Thiên Kiếm quyết.

Hắn bỗng nhiên sinh ra chút ít hối hận.Ở dưới vô số đạo ánh mắt khiếp sợ, Liễu Thập Tuế đi tới nơi này.

Hắn cúi đầu, tóc như cỏ dại che đi ánh mắt, nhìn tựa như một phạm nhân.

"Ngươi tới làm gì?"

Bạch Như Kính trưởng lão nhìn hắn lớn tiếng quát, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Thân là Thiên Quang phong Phá Hải cảnh trưởng lão, lại dạy dỗ ra nghiệt đồ ăn trộm yêu đan, có thể nói là nhục nhã lớn nhất cuộc đời này của hắn.

Liễu Thập Tuế không có ngẩng đầu, thanh âm hơi nghẹn nói: "Đệ tử muốn tham gia thử kiếm."

Bạch Như Kính vẻ mặt càng thêm rét lạnh, quát lên: "Ngươi có tư cách gì tham gia thử kiếm? Còn không mau mau lui ra!"

"Sư phụ... Ta cũng là đệ tử Thanh Sơn, tại sao không thể tham gia?"

Liễu Thập Tuế vẫn cúi đầu, thanh âm vẫn khàn khàn như vậy.

Nhìn bộ dáng hiện tại của hắn, nghe thanh âm của hắn, rất nhiều đệ tử sinh ra đồng tình.

Thanh Dung phong chút ít nữ đệ tử càng có chút thương cảm.

Giản Nhược Sơn nhìn Liễu Thập Tuế cười lạnh nói: "Năm đó ngươi ăn trộm yêu đan, hại huynh trưởng ta vô tội bị giam cầm, còn từng phạm phải sai lầm lớn khác, nếu không phải sư trưởng không tìm được chứng cớ, ngươi bây giờ cũng sớm đã bị phế tu vi, trục xuất sơn môn, hiện tại ngươi còn có thể diện đi ra ngoài, còn có mặt mũi hỏi tại sao ư!"

Liễu Thập Tuế trầm mặc không nói, không để ý tới hắn, chờ Bạch Như Kính trả lời.

Giản Nhược Sơn bỗng nhiên nở nụ cười, đùa cợt nói: "Ngươi đã nhất định muốn tham gia thử kiếm, vừa lúc ta ở chỗ này, bằng không chúng ta đánh một cuộc?"

Nói xong câu đó, hắn gọi ra phi kiếm của mình.

Đó là một đạo phi kiếm dùng ô kim luyện thành, dài chừng hai thước rưỡi, phát ra ô ô thanh âm, đang lấy tốc độ nhìn bằng mắt thường không rõ chấn động.

Liễu Thập Tuế bỗng nhiên phất tay.

Ống tay áo cũ rách phất ra tàn ảnh.

Cuồng phong đột khởi.

Mấy đạo thanh quang rời ống tay áo, hướng Giản Nhược Sơn phất qua.

Chỉ nghe một tiếng kiếm kêu thanh thúy.

Ô kim kiếm tà tà bay đi.

Ba ba ba ba mấy tiếng muộn hưởng.

Giản Nhược Sơn bị đánh bay chừng mười trượng, đụng vào trên vách đá dựng đứng, phun ra một ngụm tiên huyết, cũng không cách nào đứng lên được nữa.

Trên người của hắn xuất hiện mấy đạo vết rách, vô cùng rõ ràng.

"Kiếm cương!"

"Ly kiếm!"

Chung quanh vang lên một trận kinh hô.

Có chút sư trưởng khiếp sợ đứng lên.

Chính là đại nhân vật như Thanh Dung phong chủ, vẻ mặt cũng trở nên ngưng trọng.

Bất kể là kiếm cương hay là ly kiếm cũng cực kỳ khó tu luyện, bởi vì thứ này cần một điều kiện tiên quyết.

Đúng vậy, Liễu Thập Tuế kiếm ý thối thể không phải mới thành lập, mà là đã đại thành.

Thiên Quang phong gian nhà đá u tĩnh không người nào tới dò nhìn, cũng không có đỉnh Vân Hành phong nhiều đạo kiếm ý bén nhọn như vậy.

Nhưng trong lòng của hắn có một ngọn lửa tên là không cam lòng.

Đám dã hỏa kia đã thiêu suốt hai năm, thiêu đốt hắn hàng đêm khó ngủ.

"Ngươi lại dám hành hung đánh lén ư!"

Bạch Như Kính nổi giận chí cực, quát lên: "Hôm nay ta muốn phế ngươi!"

Mắt thấy chính là một vở kịch thầy trò tương tàn, lại bị người ngăn trở.

"Bạch Trưởng lão chậm đã."

Trì Yến mặt không chút thay đổi nói: "Ta thấy rất rõ ràng, lên tiếng khiêu chiến chính là Giản Nhược Sơn, xuất kiếm trước cũng là Giản Nhược Sơn, làm sao có thể nói là Liễu Thập Tuế hành hung đánh lén?"

Y theo quy củ Thanh Sơn thử kiếm, khi một phương triệu ra phi kiếm, tương đương tỏ vẻ có thể bắt đầu.

Trì Yến là Thượng Đức phong trưởng lão, lý giải môn quy tự nhiên sẽ không sai.

Vấn đề là tại sao hắn muốn giúp Liễu Thập Tuế nói chuyện?

Các đệ tử qua một hồi mới suy nghĩ cẩn thận, đây liên quan đến đến hai đỉnh núi tranh giành.

Thiên Quang phong xuất hiện một cái nghiệt đồ như Liễu Thập Tuế, Thượng Đức phong hẳn là cao hứng nhất.

Tại Thanh Sơn, Thiên Quang phong cùng Thượng Đức phong quan hệ từ trước đến giờ phức tạp.

Tất cả mọi người biết nguyên nhân, chỉ là không có ai dám nói.

Trên thạch đài Phong chủ cùng các trưởng lão cũng vẫn duy trì trầm mặc, các đệ tử làm sao còn dám lên tiếng.

"Ngươi nói không sai, chỉ cần một ngày ngươi không bị trục xuất sơn môn, chính là Thanh Sơn đệ tử, có tư cách tham gia thử kiếm."

Trì Yến nhìn Liễu Thập Tuế mặt không chút thay đổi nói: "Nhưng ngươi nên biết, rút thăm cũng đã sớm kết thúc."

Liễu Thập Tuế cúi đầu nói: "Ta muốn chỉ tên."

Giản Nhược Sơn có thể chỉ tên khiêu chiến, như vậy dĩ nhiên hắn cũng có thể.

Trì Yến trầm mặc một chút, hỏi: "Ngươi muốn chỉ tên ai?"

Liễu Thập Tuế ngẩng đầu lên, nhìn về nơi nào đó trên núi.

Ánh mắt của hắn rất sáng, tóc rối bời như cỏ dại căn bản không che hết.

"Giản Nhược Vân... Sư huynh."

Lại là một mảnh xôn xao.

Thạch lâm bốn phía các đệ tử khiếp sợ chí cực.

Hai năm trước, là bởi vì Liễu Thập Tuế ăn trộm yêu đan, hôn mê bất tỉnh, Giản Nhược Vân bị liên lụy, bị giam vào thạch thất nửa năm. Hiện tại Liễu Thập Tuế không biết mình sai, lại còn muốn chỉ tên khiêu chiến đối phương, thật là quá hoang đường, chẳng lẽ hắn cho rằng mình rơi vào kết quả như vậy thật là sai lầm của đối phương ư?

...

...

Kiếm quang khẽ động, Giản Nhược Vân đi tới, nhìn Liễu Thập Tuế cảm khái nói: "Liễu sư đệ, cần gì như thế? Chẳng lẽ ngươi còn cho là đó là lỗi của ta ư? Không sai, ta quả thật không để ý tới ngươi, làm cho ngươi phạm phải sai lầm lớn, nhưng mà... Phạm sai lầm cuối cùng là bản thân ngươi."

Liễu Thập Tuế tức giận nói: "Phải không? Phạm sai lầm thật sự là ta ư?"

Giản Nhược Vân vẻ mặt khẽ biến.

Liễu Thập Tuế quan sát ánh mắt của hắn nói: "Ngươi rõ ràng lúc ấy xảy ra chuyện gì nhất, nhưng ngươi chưa từng nói, lúc ấy rõ ràng là..."

"Nhiều lời vô ích, ngươi đã cảm thấy là lỗi của ta, vậy thì tới đi, nhưng ta muốn nói cho ngươi, cho dù ngươi ăn yêu đan, cũng không thể nào là đối thủ của ta."

Giản Nhược Vân bỗng nhiên đoạt cắt đứt lời của hắn, chẳng biết tại sao sắc mặt có chút tái nhợt.

Liễu Thập Tuế trầm mặc một chút, nói: "Đúng vậy a, trong hai năm qua những lời này ta đã nói nhiều lần như vậy, nhưng thủy chung không ai tin ta, như vậy xong rồi hãy nói."

Nói xong câu đó, hắn không nhiều lời nữa, đạp kiếm mà lên, rơi vào trên cột đá phía tây.

Giản Nhược Vân khẽ nhíu mày, cũng không có nói gì, ngự kiếm mà lên đáp vào một cây cột đá phía đông.

Hai cây cột đá cách xa nhau hơn ba trăm trượng.

Giản Nhược Vân ở Lưỡng Vong phong đứng hàng thứ thứ tư, kiếm đạo tu vi vốn cực kỳ thâm hậu, nghe nói trong vòng nửa năm bị giam trong thạch thất còn có đột phá, đã là Vô Chương thượng cảnh.

Cho thêm hắn mấy năm, không chừng thật có thể thấy cánh cửa Du Dã cảnh.

Trừ Quá Nam Sơn mấy người cùng với Trác Như Tuế còn đang bế quan ở Thiên Quang phong, trong tam đại đệ tử có ai có thể là đối thủ của hắn?

Thạch lâm bốn phía yên lặng như tờ.

Không ai cảm thấy Liễu Thập Tuế có bất cứ cơ hội nào, chỉ sợ hắn kiếm ý thối thể đại thành, lại càng tu thành kiếm cương.

Sau một khắc yên tĩnh bị đánh phá, ngọn núi khắp nơi đều là tiếng kinh hô, nhất là thạch đài của Cửu Phong sư trưởng.

Bởi vì Liễu Thập Tuế xuất kiếm.

Không phải bởi vì kiếm của hắn kinh khủng như thế nào, ngược lại, kiếm của hắn vô cùng an tĩnh.

An tĩnh loại từ ngữ này dùng để hình dung phi kiếm, vốn là chuyện vô cùng quái lạ.

Kiếm của Liễu Thập Tuế hướng phía trước bay đi.

Rất chậm chạp.

Tựa như chất chứa rất nhiều sức nặng.

Nặng như gánh cả bầu trời.

...

...

Bạch Như Kính vẻ mặt khẽ biến.

Đây tự nhiên là hắn dạy cho Liễu Thập Tuế.

Vấn đề là hắn chỉ dạy Liễu Thập Tuế nửa năm, không ngờ Liễu Thập Tuế lại đã nắm giữ chân nghĩa của Thừa Thiên Kiếm quyết.

Hắn bỗng nhiên sinh ra chút ít hối hận.Ở dưới vô số đạo ánh mắt khiếp sợ, Liễu Thập Tuế đi tới nơi này.

Hắn cúi đầu, tóc như cỏ dại che đi ánh mắt, nhìn tựa như một phạm nhân.

"Ngươi tới làm gì?"

Bạch Như Kính trưởng lão nhìn hắn lớn tiếng quát, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Thân là Thiên Quang phong Phá Hải cảnh trưởng lão, lại dạy dỗ ra nghiệt đồ ăn trộm yêu đan, có thể nói là nhục nhã lớn nhất cuộc đời này của hắn.

Liễu Thập Tuế không có ngẩng đầu, thanh âm hơi nghẹn nói: "Đệ tử muốn tham gia thử kiếm."

Bạch Như Kính vẻ mặt càng thêm rét lạnh, quát lên: "Ngươi có tư cách gì tham gia thử kiếm? Còn không mau mau lui ra!"

"Sư phụ... Ta cũng là đệ tử Thanh Sơn, tại sao không thể tham gia?"

Liễu Thập Tuế vẫn cúi đầu, thanh âm vẫn khàn khàn như vậy.

Nhìn bộ dáng hiện tại của hắn, nghe thanh âm của hắn, rất nhiều đệ tử sinh ra đồng tình.

Thanh Dung phong chút ít nữ đệ tử càng có chút thương cảm.

Giản Nhược Sơn nhìn Liễu Thập Tuế cười lạnh nói: "Năm đó ngươi ăn trộm yêu đan, hại huynh trưởng ta vô tội bị giam cầm, còn từng phạm phải sai lầm lớn khác, nếu không phải sư trưởng không tìm được chứng cớ, ngươi bây giờ cũng sớm đã bị phế tu vi, trục xuất sơn môn, hiện tại ngươi còn có thể diện đi ra ngoài, còn có mặt mũi hỏi tại sao ư!"

Liễu Thập Tuế trầm mặc không nói, không để ý tới hắn, chờ Bạch Như Kính trả lời.

Giản Nhược Sơn bỗng nhiên nở nụ cười, đùa cợt nói: "Ngươi đã nhất định muốn tham gia thử kiếm, vừa lúc ta ở chỗ này, bằng không chúng ta đánh một cuộc?"

Nói xong câu đó, hắn gọi ra phi kiếm của mình.

Đó là một đạo phi kiếm dùng ô kim luyện thành, dài chừng hai thước rưỡi, phát ra ô ô thanh âm, đang lấy tốc độ nhìn bằng mắt thường không rõ chấn động.

Liễu Thập Tuế bỗng nhiên phất tay.

Ống tay áo cũ rách phất ra tàn ảnh.

Cuồng phong đột khởi.

Mấy đạo thanh quang rời ống tay áo, hướng Giản Nhược Sơn phất qua.

Chỉ nghe một tiếng kiếm kêu thanh thúy.

Ô kim kiếm tà tà bay đi.

Ba ba ba ba mấy tiếng muộn hưởng.

Giản Nhược Sơn bị đánh bay chừng mười trượng, đụng vào trên vách đá dựng đứng, phun ra một ngụm tiên huyết, cũng không cách nào đứng lên được nữa.

Trên người của hắn xuất hiện mấy đạo vết rách, vô cùng rõ ràng.

"Kiếm cương!"

"Ly kiếm!"

Chung quanh vang lên một trận kinh hô.

Có chút sư trưởng khiếp sợ đứng lên.

Chính là đại nhân vật như Thanh Dung phong chủ, vẻ mặt cũng trở nên ngưng trọng.

Bất kể là kiếm cương hay là ly kiếm cũng cực kỳ khó tu luyện, bởi vì thứ này cần một điều kiện tiên quyết.

Đúng vậy, Liễu Thập Tuế kiếm ý thối thể không phải mới thành lập, mà là đã đại thành.

Thiên Quang phong gian nhà đá u tĩnh không người nào tới dò nhìn, cũng không có đỉnh Vân Hành phong nhiều đạo kiếm ý bén nhọn như vậy.

Nhưng trong lòng của hắn có một ngọn lửa tên là không cam lòng.

Đám dã hỏa kia đã thiêu suốt hai năm, thiêu đốt hắn hàng đêm khó ngủ.

"Ngươi lại dám hành hung đánh lén ư!"

Bạch Như Kính nổi giận chí cực, quát lên: "Hôm nay ta muốn phế ngươi!"

Mắt thấy chính là một vở kịch thầy trò tương tàn, lại bị người ngăn trở.

"Bạch Trưởng lão chậm đã."

Trì Yến mặt không chút thay đổi nói: "Ta thấy rất rõ ràng, lên tiếng khiêu chiến chính là Giản Nhược Sơn, xuất kiếm trước cũng là Giản Nhược Sơn, làm sao có thể nói là Liễu Thập Tuế hành hung đánh lén?"

Y theo quy củ Thanh Sơn thử kiếm, khi một phương triệu ra phi kiếm, tương đương tỏ vẻ có thể bắt đầu.

Trì Yến là Thượng Đức phong trưởng lão, lý giải môn quy tự nhiên sẽ không sai.

Vấn đề là tại sao hắn muốn giúp Liễu Thập Tuế nói chuyện?

Các đệ tử qua một hồi mới suy nghĩ cẩn thận, đây liên quan đến đến hai đỉnh núi tranh giành.

Thiên Quang phong xuất hiện một cái nghiệt đồ như Liễu Thập Tuế, Thượng Đức phong hẳn là cao hứng nhất.

Tại Thanh Sơn, Thiên Quang phong cùng Thượng Đức phong quan hệ từ trước đến giờ phức tạp.

Tất cả mọi người biết nguyên nhân, chỉ là không có ai dám nói.

Trên thạch đài Phong chủ cùng các trưởng lão cũng vẫn duy trì trầm mặc, các đệ tử làm sao còn dám lên tiếng.

"Ngươi nói không sai, chỉ cần một ngày ngươi không bị trục xuất sơn môn, chính là Thanh Sơn đệ tử, có tư cách tham gia thử kiếm."

Trì Yến nhìn Liễu Thập Tuế mặt không chút thay đổi nói: "Nhưng ngươi nên biết, rút thăm cũng đã sớm kết thúc."

Liễu Thập Tuế cúi đầu nói: "Ta muốn chỉ tên."

Giản Nhược Sơn có thể chỉ tên khiêu chiến, như vậy dĩ nhiên hắn cũng có thể.

Trì Yến trầm mặc một chút, hỏi: "Ngươi muốn chỉ tên ai?"

Liễu Thập Tuế ngẩng đầu lên, nhìn về nơi nào đó trên núi.

Ánh mắt của hắn rất sáng, tóc rối bời như cỏ dại căn bản không che hết.

"Giản Nhược Vân... Sư huynh."

Lại là một mảnh xôn xao.

Thạch lâm bốn phía các đệ tử khiếp sợ chí cực.

Hai năm trước, là bởi vì Liễu Thập Tuế ăn trộm yêu đan, hôn mê bất tỉnh, Giản Nhược Vân bị liên lụy, bị giam vào thạch thất nửa năm. Hiện tại Liễu Thập Tuế không biết mình sai, lại còn muốn chỉ tên khiêu chiến đối phương, thật là quá hoang đường, chẳng lẽ hắn cho rằng mình rơi vào kết quả như vậy thật là sai lầm của đối phương ư?

...

...

Kiếm quang khẽ động, Giản Nhược Vân đi tới, nhìn Liễu Thập Tuế cảm khái nói: "Liễu sư đệ, cần gì như thế? Chẳng lẽ ngươi còn cho là đó là lỗi của ta ư? Không sai, ta quả thật không để ý tới ngươi, làm cho ngươi phạm phải sai lầm lớn, nhưng mà... Phạm sai lầm cuối cùng là bản thân ngươi."

Liễu Thập Tuế tức giận nói: "Phải không? Phạm sai lầm thật sự là ta ư?"

Giản Nhược Vân vẻ mặt khẽ biến.

Liễu Thập Tuế quan sát ánh mắt của hắn nói: "Ngươi rõ ràng lúc ấy xảy ra chuyện gì nhất, nhưng ngươi chưa từng nói, lúc ấy rõ ràng là..."

"Nhiều lời vô ích, ngươi đã cảm thấy là lỗi của ta, vậy thì tới đi, nhưng ta muốn nói cho ngươi, cho dù ngươi ăn yêu đan, cũng không thể nào là đối thủ của ta."

Giản Nhược Vân bỗng nhiên đoạt cắt đứt lời của hắn, chẳng biết tại sao sắc mặt có chút tái nhợt.

Liễu Thập Tuế trầm mặc một chút, nói: "Đúng vậy a, trong hai năm qua những lời này ta đã nói nhiều lần như vậy, nhưng thủy chung không ai tin ta, như vậy xong rồi hãy nói."

Nói xong câu đó, hắn không nhiều lời nữa, đạp kiếm mà lên, rơi vào trên cột đá phía tây.

Giản Nhược Vân khẽ nhíu mày, cũng không có nói gì, ngự kiếm mà lên đáp vào một cây cột đá phía đông.

Hai cây cột đá cách xa nhau hơn ba trăm trượng.

Giản Nhược Vân ở Lưỡng Vong phong đứng hàng thứ thứ tư, kiếm đạo tu vi vốn cực kỳ thâm hậu, nghe nói trong vòng nửa năm bị giam trong thạch thất còn có đột phá, đã là Vô Chương thượng cảnh.

Cho thêm hắn mấy năm, không chừng thật có thể thấy cánh cửa Du Dã cảnh.

Trừ Quá Nam Sơn mấy người cùng với Trác Như Tuế còn đang bế quan ở Thiên Quang phong, trong tam đại đệ tử có ai có thể là đối thủ của hắn?

Thạch lâm bốn phía yên lặng như tờ.

Không ai cảm thấy Liễu Thập Tuế có bất cứ cơ hội nào, chỉ sợ hắn kiếm ý thối thể đại thành, lại càng tu thành kiếm cương.

Sau một khắc yên tĩnh bị đánh phá, ngọn núi khắp nơi đều là tiếng kinh hô, nhất là thạch đài của Cửu Phong sư trưởng.

Bởi vì Liễu Thập Tuế xuất kiếm.

Không phải bởi vì kiếm của hắn kinh khủng như thế nào, ngược lại, kiếm của hắn vô cùng an tĩnh.

An tĩnh loại từ ngữ này dùng để hình dung phi kiếm, vốn là chuyện vô cùng quái lạ.

Kiếm của Liễu Thập Tuế hướng phía trước bay đi.

Rất chậm chạp.

Tựa như chất chứa rất nhiều sức nặng.

Nặng như gánh cả bầu trời.

...

...

Bạch Như Kính vẻ mặt khẽ biến.

Đây tự nhiên là hắn dạy cho Liễu Thập Tuế.

Vấn đề là hắn chỉ dạy Liễu Thập Tuế nửa năm, không ngờ Liễu Thập Tuế lại đã nắm giữ chân nghĩa của Thừa Thiên Kiếm quyết.

Hắn bỗng nhiên sinh ra chút ít hối hận.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top