Dịch: Hoangforever
Sợi khói thuốc lá lẳng lặng cháy, giữa làn khói xám lượn lờ, Lưu Ngao lười biếng rúc mình vào chiếc sofa ở góc quán cà phê.
Ngón tay hắn lướt nhẹ, không ngừng làm mới trang web trên chiếc laptop đặt trên đùi, đồng thời lặng lẽ theo dõi những tin nhắn trong nhóm chat VX.
Đây là một buổi chiều tĩnh lặng đến nhàm chán, bình thường đến khô khan. Đã tháng 10, nhưng mọi thứ ngoài cửa sổ dường như vẫn đang tận hưởng cái nắng gay gắt của mùa hè.
Lưu Ngao quay đầu nhìn ra ngoài khung cửa kính sát đất, liếc qua vòng hào quang mặt trời đang treo cao giữa bầu trời, khóe miệng giật giật.
“Hôm nay mặt trời chói chang đến quỷ dị!”
Gõ một đoạn tin nhắn vào nhóm, hắn thuần thục chuyển màn hình, nhấn vào nút "gửi hồ sơ xin việc" trên trình duyệt.
Đây là kỳ nghỉ hè cuối cùng mà Lưu Ngao có thể coi là nghỉ hè.
Năm nay hắn 23 tuổi, vừa kết thúc giai đoạn học tập hạnh phúc nhất trong cuộc đời, chuẩn bị bước vào cái gọi là xã hội, chuẩn bị cống hiến cho sự tiến bộ của xã hội loài người, chuẩn bị gia nhập vào đội quân nhân viên văn phòng với cuộc sống đơn điệu hai điểm một đường.
*hai điểm một đường: hai điểm là nhà và cơ quan, một đường là đường đi từ nhà tới cơ quan.
“Đúng vậy, chỗ chúng tôi cũng vậy. Mấy hôm trước trời cứ âm u mưa gió, đài khí tượng còn báo hôm nay tiếp tục mưa, kết quả hôm nay…”
“+1”
“+1”
Lưu Ngao liếc nhìn tin nhắn trong nhóm VX có tên là “Nhóm Game”, rồi không để tâm tới nữa.
Hắn còn vô số bản hồ sơ cần phải gửi đi, còn vô số công việc tốt đang chờ hắn.
Nếu hôm nay không gửi hết, những công ty đó sẽ mất đi một nhân tài tinh anh, thậm chí có thể sẽ bỏ lỡ cơ hội niêm yết lên sàn chính khoán trong tương lai nữa.
Lưu Ngao cảm thấy, hắn có trách nhiệm không để chuyện như thế xảy ra được!
…..
“Hành tinh tương ứng, cơ thể sinh vật thông minh…”
Hử?
Âm thanh gì vậy?
Một giọng nữ máy móc vang lên rõ ràng trong đầu hắn.
Hắn căng thẳng ngẩng đầu, nhìn quanh, bởi vì giọng nói này rõ ràng ở bên tai hắn, gần như là đang ghé sát tai mà nói.
Tuy nhiên, không có ai cả.
Người gần hắn nhất là nhân viên phục vụ duy nhất trong quán cà phê vắng vẻ này, ít nhất cũng cách hắn hơn 20 mét. Hơn nữa, nhân viên đó rõ ràng là đàn ông.
Kỳ lạ là, nhân viên phục vụ quán cà phê cũng có động tác gần giống hệt hắn — mặt đầy nghi hoặc, đảo mắt nhìn quanh.
Hình như, hắn ta cũng nghe thấy điều gì đó...
Chưa kịp để Lưu Ngao hiểu chuyện gì đang xảy ra, giọng nữ máy móc kia lại vang lên, nhịp điệu chậm rãi mà nặng nề.
“Dựa theo quy tắc trật tự Ngân Hà, tất cả sinh vật nhận được Linh âm đều phải tham gia vào Du Hành Nguyên Điểm …”
* Du Hành Nguyên Điểm : Vòng Du Hành tại điểm khởi nguyên
Cái quỷ gì vậy? Ngân hà? Trật tự? Linh âm? Nguyên Điểm Du Ly?
Lưu Ngao vẻ mặt ngơ ngác.
“Ai đang la hét loạn xạ vậy! Không thể yên tĩnh một chút sao?”
Không xa, một gã đàn ông đầu đinh , ngoài 40 tuổi giận dữ đứng phắt dậy, gào lên, trừng mắt nhìn xung quanh.
Bản nhạc Pháp du dương vẫn vang lên trong quán cà phê.
Gã đàn ông vạm vỡ đảo mắt nhìn quanh một vòng, phát hiện không có ai lên tiếng.
Không khí trong quán café bỗng chốc trở nên lúng túng.
Lúc này, nhân viên phục vụ rất biết điều, lặng lẽ tắt âm nhạc trong quán đi.
“Xét thấy hành tinh này chưa từng tiến hành thu thập sinh vật trên quy mô lớn, lần Du ly đầu tiên sẽ được thực hiện vào thang vũ trụ 0.0021ε, tương ứng với thời gian hành tinh là 30 phút sau…”
Một đoạn tàn thuốc cháy dở rơi xuống từ kẽ ngón tay Lưu Ngao.
"Mọi người nghe thấy không?"
Vẻ mặt nhân viên phục vụ có chút hoảng hốt.
“Cậu cũng nghe thấy à? Cái gì mà hành tinh? Sinh vật gì đó?”
Gã đàn ông vạm vỡ vừa nãy còn nổi giận, giờ lại lộ ra vẻ do dự, đáp lời.
Nhân viên phục vụ khẽ gật đầu.
Lưu Ngao nhìn thấy, những vị khách khác trong quán cà phê cũng đều đang lặng lẽ gật đầu.
Hắn đột ngột nhìn ra ngoài cửa sổ, dưới ánh mặt trời chói chang, đám đông vốn nên vội vã bước đi, lại tĩnh lặng một cách quỷ dị.
Có người mỉa mai, có người kinh hoàng, có người đầy nghi hoặc — nhưng có một điều Lưu Ngao có thể khẳng định: tất cả mọi người, tất cả những ai hắn nhìn thấy, đều đã nghe thấy cùng một âm thanh.
“Tôi vừa nghe thấy một âm thanh kỳ lạ, nhưng bên cạnh tôi không có ai, có lẽ tôi gặp ma rồi...."
Trong nhóm trò chuyện trên VX, đột nhiên có người gõ ra một dòng tin nhắn.
“Cậu cũng nghe thấy à!?!???”
"Mấy người đang diễn trò với tôi đúng không?...."
“Đệch!”
“Tôi!!!”
"Có phải game nào đó công bố thử nghiệm sớm hay không?"
"......Cút!"
“Tôi đang ở Tiền Đường, tôi cũng nghe thấy, và những người xung quanh tôi cũng nghe thấy, là giọng của một người phụ nữ."
Lưu Ngao lập tức gõ bàn phím, đáp lại.
"Tôi ở Yến Kinh, tôi cũng nghe thấy, bạn học của tôi cũng nghe thấy, là giọng nữ."
Có người trả lời ngay.
"Dương Thành cũng vậy!"
"Thục Quận cũng vậy! Nhưng tôi chắc chắn, ông nội tôi không nghe thấy!"
"Kim Lăng cũng vậy......Đợi đã, anh nói ông nội anh không nghe thấy?"
"Đúng vậy, ông tôi đang ở ngay cạnh, ông ấy xác nhận là không nghe thấy gì cả!”
“……”
“Các anh em, tôi có cảm giác chuyện lớn sắp xảy ra rồi. Đây không phải là thứ mà khoa học hiện tại có thể làm được.”
Một đại lão trong nhóm lên tiếng,
"Chúng ta nghe thấy không phải là âm thanh, mà là một loại cộng hưởng hoặc cộng chấn sóng ngắn nào đó. Hơn nữa âm thanh này không đến từ thính giác, mà là một thứ gì đó sâu xa hơn."
Lưu Ngao vừa nhìn tin nhắn trong nhóm, vừa gọi điện thoại cho ba hắn.
Điện thoại nhanh chóng kết nối.
"Ba, ba có nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ không?"
Lưu Ngao nắm chặt điện thoại sốt ruột hỏi.
"Con cũng nghe thấy?"
Đầu dây bên kia, người cha luôn bình tĩnh trước mọi việc, giọng nói có chút run rẩy, nói.
“Đúng vậy, con đã hỏi nhiều bạn bè ở các thành phố khác nhau, và họ bảo cũng nghe thấy.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận