Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Khoa Huyễn
  3. Đệ Nhất Danh Sách (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 199: Khương Vô Thành Siêu Phàm Giả

Đệ Nhất Danh Sách (Dịch) (Đã Full)

  • 386 lượt xem
  • 1294 chữ
  • 2022-06-07 22:32:41

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Giờ khắc này, cơn đói khiến nạn dân như mê muội. Nghe được hai chữ đồ ăn liền điên cuồng chạy về phía Khương Vô.

Vì lúc trước họ đã chú y đội ngũ này. Mối quan hệ của nhóm Khương Vô và Nhâm Tiểu Túc không tệ lắm. Nhưng tóm lại cũng không đi chung, chẳng phải hai bên ăn cơm đều chia ra mà ăn đó sao?

Nhưng họ không rõ, đây là do Khương Vô muốn tự lập, không liên lụy đám Nhâm Tiểu Túc mà thôi.

Thời điểm đám ô hợp chạy về phía kv, Trần Vô Địch đã nhanh chân hơn đi tới. Đây là sư phụ đã nói với hắn, dù là thiên quân vạn mã cũng phải cầm chân cho được!

Đối với Trần Vô Địch mà nói, đám người trước mắt không phải nạn dân nữa, mà là yêu ma đầy trời. Trong mắt hắn, đám nạn dân lần lượt hóa thành khói đen, tay chân là nanh vuốt.

Thế nhưng….không chờ Trần Vô Địch đi tới trước mặt Khương Vô. Hắn đã thấy Khương Vô kiên quyết giơ súng lên bắn về phía đám người.

Đám người xông về phía Khương Vô ngạc nhiên nhìn. Người bị bắn trúng ngã xuống, vẻ mặt khó lòng tin được.

Người đó bị đạn bắn xuyên tim, máu từ vết thương của hắn bắn ra ngoài, văng lên khuôn mắt Khương Vô, tạo thành một mảnh huyết hồng.

Học sinh thấy thế cũng không sợ hãi, ngược lại cảm thấy vết máu kia chẳng khác nào một đóa hoa mai.

Đám người bị tiếng súng lần nữa khiến cho kinh hãi. Khương Vô không ngừng thở dốc, có chút ngây người.

Nhâm Tiểu Túc ở bên cạnh chứng kiến một màn này. Thế đạo này đã bức người như Khương Vô cũng phải nổ súng giết người.

Tiểu Ngọc Tỷ đi qua, chậm rãi gỡ khẩu súng lục trên tay Khương Vô xuống. Lúc này Khương Vô mới dần tỉnh lại, Tiểu Ngọc Tỷ an ủi:

- Không sao, không sao.

Nhâm Tiểu Túc nhìn Khương Vô hỏi:

- Có sợ không?

Ánh lửa hồng cam chập chờn dưới đêm tuyết trắng chiếu rọi khuôn mặt nhu hòa của Khương Vô. Khương Vô đỏ mắt, quay đầu nói với Nhâm Tiểu Túc:

- Ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục.

Một khắc này, Nhâm Tiểu Túc thấy rõ vết máu trên người Khương Vô không tự chủ tụ hợp về phía bàn tay nàng. Cuối cùng kết thành hình xăm một cành hoa mai màu máu. Trên cành hoa chỉ có một đóa hoa mai, cánh hoa kia sắc bén như đao.

Ngay sau đó, đóa hoa năm cánh bay ra, xoay quanh cơ thể Khương Vô. Mái tóc mềm mại của Khương Vô chẳng khác nào một sinh mạng sống.

Nhâm Tiểu Túc như có điều suy nghĩ, ném một cây củi về phía nàng. Đóa hoa mai như có mắt, cắt cây củi tan tành.

Hình ảnh này khiến Nhâm Tiểu Túc ngạc nhiên, hắn tuyệt đối không ngờ Khương Vô lại trở thành siêu phàm giả.

Đám học sinh mừng rỡ nhìn Khương Vô. Khi đám học sinh đi tới, đóa hoa trở lại trên cành, tựa như nụ hoa vừa chớm nở.

- Lão sư, ngươi trở thành siêu phàm giả rồi.

Đám học sinh cao hứng bừng bừng nói.

Lúc này, Vương Phú Quý móc súng lục của mình ra. Đây là súng lục Nhâm Tiểu Túc đưa cho hắn trước đó. Vương Phú Quý nhìn súng lục, lại nhìn đám ô hợp đang chạy đi, trong mắt là sự giãy dụa

Nhâm Tiểu Túc tức giận:

- Không quan hệ tới việc dùng súng giết người, chỉ là ý chí tinh thần đạt tới cảnh giới thăng hoa mà thành thôi.

- Vậy ta có thể thăng hoa không?

Vương Phú Quý chờ mong nói. Hắn thấy Vương Đại Long suốt ngày hoài nghi huyết thống của mình, vì thế mới muốn chứng minh một chút.

Nhâm Tiểu Túc cũng bị Vương Phú Quý chọc cười:

- Đừng có nghĩ lung tung. Không phải ai cũng có thể thành siêu phàm giả đâu. Dù không phải siêu phàm giả, người vẫn có thể sống tốt mà.

Lúc này, đám nạn dân ô hợp đã chạy xa. Họ sợ Nhâm Tiểu Túc tìm họ tính sổ. Cho tới lúc này, họ mới hiểu được đạo đức và dư luận dùng được trong hàng rào nay đã chẳng còn tác dụng ở nơi này.

Đây là nơi hoang dã chết chóc, không phải hàng rào.

Trước kia họ cho rằng chỉ cần nhiều người, chỉ cần làm rộn lên thì nhất định sẽ được như ý.

Trước kia, họ cho rằng chỉ cần họ dùng đạo đức ra nói chuyện, người khác sẽ khuất phục.

Nhưng ở nơi hoang dã thì khác, Nhâm Tiểu Túc dùng tiếng súng nói cho họ biết, họ đã sai.

Nếu tất cả mọi người đã nhận ra, Nhâm Tiểu Túc dứt khoát cầm con thỏ làm và bắt đầu nướng, cũng cho cả đám được ăn đồ ăn mặn.

Cách đây không lâu, khi vào hàng rào, hắn phát hiện thịt trong hàng rào rất mắc, dù là thịt vụn cũng không rẻ. Vì thế ở trong đó họ ăn rất ít thịt.

Bấy giờ ở nơi hoang dã, Nhâm Tiểu Túc có năng lực đi săn, tất nhiên có thể tìm dã thú về làm thịt.

Mấy năm nay, tuy đi săn nhưng vì thân thể và tố chất mà mục tiêu săn bắn của hắn rất hạn chế. Hiện giờ thứ hắn săn không chỉ là chim sẻ nữa.

Mỡ lăn theo người con thỏ chảy xèo xèo trên đống lửa. Nhâm Tiểu Túc lấy mật ong cất trong không gian ra. Hắn cắt vài đường rồi bôi mật ong lên đó. Rất nhanh, mỡ và mật ong trộn lẫn vào nhau nhỏ giọt.

Đám học sinh nhìn thèm tới chảy nước bọt. Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc không mời họ ăn, họ cũng chỉ có thể nhìn vào mắt.

Trong lúc chạy nạn, Khương Vô đã dặn đi dặn lại, bảo hết thảy họ phải tự dựa vào sức mình, không được gửi gắm dựa dẫm vào người khác.

Đột nhiên, Nhâm Tiểu Túc cười nói:

- Các ngươi cũng ăn đi.

Đám học sinh chờ mong nhìn Khương Vô:

- Được chứ lão sư?

Khương Vô cười gật đầu:

- Ừ, nhớ cám ơn.

Chỉ với một ít thịt nướng, không lâu sau Nhâm Tiểu Túc đã đạt được hơn 40 cảm tạ tệ. Có không ít đệ tử nói tới mấy lần cảm ơn, mỗi lần đều là lời cảm ơn thật tâm.

Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ, đám học sinh được giáo dục này thật lễ phép quá:

- Ha ha ha, ăn nhiều chút, ăn nhiều chút!

Một đám người mong chờ vây quanh đống lửa. Nhâm Tiểu Túc nhìn đám học sinh ôm đầu ngồi bên cạnh, nhìn thịt không ngừng chảy nước bọt.

Nhâm Tiểu Túc thấy tầng thịt bên ngoài đã khô vàng thì cắt một khối thịt phân cho mọi người. Đám học sinh nhường nhau lên nhận, chỉ cắt lấy một ít rồi cho người bên cạnh.

Không thể không nói, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy Khương Vô dạy dỗ đám người này rất tốt.

Lúc này, mùi thịt nướng bay theo gió thổi về phía đám nạn dân. Đám nạn dân ngơ ngác ngồi trên tuyết, chỉ có thể ngửi chứ không được ăn.

Từ trước tới giờ họ không nghĩ tới, họ nhiều người như vậy, nếu đoàn kết lại, săn một ít thú rừng về ăn thịt là không thành vấn đề. Đám động vật nơi hoang dã kia không ngừng sinh sôi nảy nở nên số lượng rất nhiều.

Có điều đám nạn dân không nghĩ tới chuyện tự thân nỗ lực đạt được thứ mình muốn.

Đám học sinh vừa ăn vừa nói với Nhâm Tiểu Túc:

- Ngươi có thể dạy chúng ta đi săn nha. Hoặc chỉ chúng ta dùng súng. Chúng ta muốn dựa vào năng lực bản thân kiếm đồ ăn, về sau còn phải bảo vệ lão sư.
 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top