“Vậy muội cảm thấy, biểu hiện của ai hôm nay khiến cho người khác dễ rung động nhất?”
Cung Khanh nghĩ ngợi một lát đáp: “Tiết Giai.”
“Tại sao? Nàng ấy rõ ràng vừa ngu vừa đần, đến một cái tửu lệnh cũng không nghĩ ra.” Khi nói ra lời này Uyển Ngọc hoàn toàn không nghĩ đến bản thân mình cũng là nhờ có Cung Khanh mới đưa ra được tửu lệnh.
“Tỷ tỷ, trong một bể cá các con cá khác đều chìm dưới nước, bỗng có một con cá nhỏ nhảy lên khỏi mặt nước, liệu có thu hút ánh nhìn của tỷ không?”
Hướng Uyển Ngọc bất ngờ, đúng là như vậy, tất cả người đẹp tối nay đều ngồi nghiêm chỉnh, không có ai dám cười, không có ai dám nói to, càng đừng nói là quay người làm duyên. Cho nên tuy tất cả đều dung mạo như hoa, nhưng nhìn thì cổ điển lỗi thời, chỉ duy nhất có Tiết Giai, giống như một cây liễu non mơn mởn, yểu điệu thướt tha.
Hướng Uyển Ngọc chua chát nỏi: “Nhưng muội vừa mới nói nàng ấy không thể được chọn làm Thái tử phi mà?”
“Nàng ấy không thể là Thái tử phi, nhưng lại khiến người ta ưa thích. Nếu muội là một nam nhân, nhất định cũng phải ngắm nhìn.”
Hướng Uyển Ngọc im lặng không nói, tuy trong lòng cũng rất tán đồng, khi dung mạo của mọi người không hơn kém nhau là bao, thì xem ra tính cách lại rất quan trọng, nếu như một người nhìn vừa mắt, mà tính tình lại làm người ta yêu thích, thì như thế mới có thể làm Mộ Trầm Hoằng để ý và có ấn tượng đặc biệt.
Cho nên việc làm thế nào để có thể thu hút ánh nhìn của chàng, gây được sự chú ý với chàng chính là việc mà thời gian còn lại nàng phải gắng sức làm.
“Tỷ không muốn Độc Cô Đạc, chàng ta chỉ có chức vị Hầu gia, tiền đồ chẳng có mà khả năng cũng không. Nếu tỷ đã được chọn vào cung thì đương nhiên cũng có cơ hội rồi phải không?”
Cung Khanh không trả lời, vì theo nàng thấy, Hướng Uyển Ngọc lần này được chọn vào cung không phải là vì Độc Cô hoàng hậu muốn xem nàng có hợp làm Thái tử phi hay không, mà chỉ là khảo sát xem nàng có thể làm được nữ chủ nhân của Định Viễn Hầu phủ hay không mà thôi.
Nhưng Hướng Uyển Ngọc không nghĩ như vậy, trong lòng nàng muốn nắm lấy cơ hội này để tiến đến đích cuối. Nàng nắm lấy tay Cung Khanh, tha thiết nhìn biểu muội nói: “Mong là muội có thể giúp tỷ một tay.”
Cung Khanh đành phải gật đầu đồng ý, trong lòng thầm nghĩ, sóng gió trong cung sau này chưa chắc khiến tỷ có thể an khang hạnh phúc, tiếc là tỷ không biết phía trước nguy hiểm trùng trùng, nhất định muốn lấy bằng được, tính cách can đảm bướng bỉnh như vậy, thật ra cũng là có dũng khí.
Hướng Uyển Ngọc thấy Cung Khanh đồng ý giúp mình, lập tức cười nói: “Mặc dù bọn họ đều có xuất thân, nhưng chúng ta cũng có thuận lợi hơn người. Ngày mai chúng ta cùng đi thăm cô nãi nãi nhé.”
Cung Khanh đáp: “Cũng được, mẫu thân bảo muội mang theo một ít bánh ngọt của Thụy Phong Viên, đang muốn mang đến cho lão nhân gia người.”
Cô nãi nãi trong lời của Hướng Uyển Ngọc chính là cô mẫu của Cung phu nhân – Hướng Thái phi.
Sáng hôm sau, trời quang nắng đẹp, Cung Khanh và Hướng Uyển Ngọc cùng nhau đi đến Trùng Dương cung của Hướng Thái phi.
Mẫu thân của Tuyên Văn đế qua đời, tiên đế không lập hoàng hậu mới, khi đó việc hậu cung đều do Hướng quý phi quản lý, sau đó tiên đế băng hà, khi Tuyên Văn đế đăng cơ, Độc Cô hoàng hậu thủ đoạn cứng rắn, Hướng Thái phi chỉ có thể an tâm dưỡng già ở Trùng Dương cung.
Bà không có con, lúc còn nhỏ Cung Khanh thường cùng mẫu thân vào cung thăm bà. Nhưng khi Cung Khanh dần dần trưởng thành, Cung phu nhân không giữ lệ này nữa, bà không cho nhi nữ vào cung để tránh gặp phải hoàng hậu hoặc thái tử, sợ những người này có ấn tượng với con gái mình.
Trong Trùng Dương cung, Hướng Thái phi biết tin từ sớm đoán là thế nào các càng cũng đến, liền nằm sưởi nắng ngoài hành lang đợi hai nha đầu này.
Cung Khanh và Hướng Uyển Ngọc vừa đến liền vội bước lên trước kiến lễ lão nhân gia.
Hướng Thái phi tươi cười kéo tay hai người, nhìn kỹ một lượt.
Một người là cháu nội, một người là cháu ngoại, về lý mà nói thì lẽ ra Hướng Uyển Ngọc sẽ càng thân hơn, nhưng trong lòng bà lại thầm thích Cung Khanh. Mới mấy tháng không gặp mà nha đầu này đã ngày càng xinh đẹp rạng ngời, mỗi ánh mắt mỗi nụ cười cũng đủ làm người ta say đắm, cử chỉ thì phong lưu nhàn nhã, trông giống như một bức tranh phong thủy vậy. Một tuyệt sắc giai nhân thế này, chỉ có ngồi vào ngôi vị mẫu nghi thiên hạ thì mới không phụ sự hậu ái của tạo hóa. Đáng tiếc là đứa bé lại giống hệt mẹ nó, không có chí cầu tiến, rõ ràng là một dung mạo tuyệt sắc, mà lại tìm mọi cách trốn tránh vào cung.
Hướng Thái phi tuy trong lòng yêu quý Cung Khanh hơn, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra thân thiết với Hướng Uyển Ngọc, bà kéo tay nàng hỏi hết chuyện này đến chuyện khác.
Hướng Uyển Ngọc sau khi bẩm báo mọi việc trong nhà, liền tươi cười lấy ra một hộp gấm nhỏ.
“Lão nhân gia, người xem có thích không?” Từ lúc có ý định tuyển vào Đông Cung, nàng càng cố lấy lòng người bà cô này, lần tiến cung hôm nay, nàng đã tự mình bỏ ra một món tiền lớn để mua chiếc nhẫn bằng đá mắt mèo tuyệt đỉnh, làm quà tặng cho bà.
Hướng Thái phi cười ha ha lấy chiếc nhẫn ra, ngắm nhìn viên đá mắt mèo dưới ánh nắng: “Đây đúng là một món đồ quý, tặng cho bà già này thì phí quá, bàn tay già nua nhăn nheo của ta thì đeo làm sao mà đẹp được.”
Hướng Thái phi cười rạng rỡ, rõ là bà rất thích, tuy nói vậy nhưng lại không kìm lòng được, hứng khởi đeo chiếc nhẫn vào ngón vô danh của mình. Quả nhiên, trên đời này mọi nữ nhân đều yêu châu báu, mà tình yêu ấy lại bất phân tuổi tác, cũng chẳng hao mòn đi theo năm tháng.
So sánh với lễ vật của Hướng Uyển Ngọc, Cung Khanh cảm thấy hộp bánh mà mình mang đến cho cô nãi nãi quả thật tầm thường.
May là Hướng Thái phi ngoài việc yêu thích châu báo, cũng thích ăn ngon.
Nhận được hai món quà khác nhau, lão nhân gia đã ở trong cung đến hơn nửa đời người, tất nhiên nhận ra hai đứa cháu gái này, một đứa có cái cầu, một đứa không cầu gì cả.
Chỉ đáng tiếc, trong lòng bà muốn đổi tâm sự của hai đứa cho nhau.
Hướng Uyển Ngọc cố ý nũng nịu hỏi: “Lão nhân gia, người nói xem có lạ không nhé, vẫn còn nửa tháng nữa mới đến lễ hội hoa, vậy mà Hoàng hậu đã triệu bọn cháu vào cung. Năm ngoái đâu có tiền lệ này?”
Chính điểm này là điều mà Hướng Thái phi không thích ở nàng nhất. Rõ ràng là người một nhà, có gì cứ nói, lại còn vòng vo. Trước mặt bà già này mà còn tự tỏ ra thông minh thì chẳng khác gì múa rìu qua mắt thợ, bà đã ở hậu cung hơn nửa đời người, điều ấy đã biết quá nhiều.
Bà cười nhạt: “Nha đầu ngươi yên tâm, việc của An quốc công chính là việc của ta. Ta sẽ thay các ngươi để ý.”
Hướng Uyển Ngọc nghe được câu nói này thì giống như được uống một viên thuốc an thần, nàng ngồi trò chuyện với Hướng Thái phi một lát xong thì cùng Cung Khanh đứng dậy cáo từ.
Cô cô quản gia Ninh Tâm ở bên cạnh Hướng Thái phi cười nói: “Thái phi phúc khí thật tốt, hai vị tiểu thư đều kiều diễm, giống như hai đóa hoa tươi thắm.”
Hướng Thái phi lại thở dài nói: “Việc trên đời này không bào giờ được như ý, đứa có ý thì lại không có phúc khí, đứa có phúc khí thì lại không có ý.” Dừng lại một lát, bà nói tiếp: “Những ngày này chú ý hơn đến tin tức của Đông Cung.”
Ninh Tâm cười đáp: “Thái phi yên tâm, nô tỳ biết nên làm thế nào.”
Cung Khanh và Hướng Uyển Ngọc trở về Minh Hoa cung, từ xa đã nghe thấy tiếng oanh oanh yến yến.
Các thiếu nữ được truyền tiến cung đều là nhi nữ con nhà quyền quý trong thành, bình thường ở kinh đô đều quen biết lẫn nhau, hơn nữa tuổi tác cũng tương đương, nên bọn họ nhanh chóng chơi đùa cùng nhau thành một nhóm. Trong đó tiếng cười của Tiết Giai là vang nhất.
Nàng từ Hồ Châu đến, thực ra được coi là người ngoài trong nhóm quý tộc kinh thành này, nhưng vì là cháu gái của Độc Cô hoàng hậu, nên các cô gái khác ít nhiều cũng có ý nịnh nọt, vì thế nàng được coi là trung tâm của mọi người. Do nhỏ tuổi nhất nên nhìn nàng vô cùng hoạt bát.
Khi Cung Khanh tiến vào, nàng đang cỗ tay cười, vừa nhìn thấy Cung khanh liền không cười nữa, mà đưa một ngón tay ra chỉ chỉ Cung Khanh rồi hỏi người đứng bên cạnh: “Cung tỷ tỷ là Kinh thành đệ nhất mỹ nhân phải không?”
Mọi người đều quay người nhìn chằm chằm vào Cung Khanh.
Cung Khanh bỗng có cảm giác như bị mưa bão vây quanh.
“Đúng vậy, Kinh thành đệ nhất mỹ nhân chính là nói thiên kim tiểu thư của Cung thượng thư.” Nhi nữ của Đại Lý Tự khanh – Chương Hàm Kha cười chua chát nói.
Nhi nữ của Binh bộ thị lang Quách Lâm cũng gượng cười phụ họa: “Đúng vậy, người đẹp tựa tiên nữ.”
Tiếp đó là sự đáp lời không mấy thiện ý của vài ba nguồi nữa, bọn họ mong rằng có thể khơi gợi sự đố kỵ trong lòng của Tiết Giai để nhằm mục đích mượn đao giết người.
Đáng tiếc là vẻ mặt Tiết Giai chẳng có chút nào biểu hiện sự ghen tị, mà trái lại nàng cười hì hì tiến đến trước mặt Cung Khanh, ngây người nhìn nàng nói rằng: “Đúng là danh bất hư truyền, tối qua ở Tiêu Phòng điện, muội thấy tỷ là người đẹp nhất, hấp dẫn nhất.”
Lời này vừa thốt ra, bỗng nhiên nụ cười trên mặt của phần lớn các cô nương ở đó như bị đông cứng lại, biến thành đóa hoa khô.
Còn Cung Khanh thì sau cảm giác bị mưa bão bao vây, giờ lại có cảm giác toàn thân bị tưới đầu dấm chua, ướt sũng.
Nàng đành cười ngượng: “Đều là lời đồn, Tiết tiểu thư đừng coi là thật.”
Tiết Giai không chút cảm thấy mình đang khuấy cả một chậu dấm chua lên để ngửi, nên vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm cào Cung Khanh, miệng không ngừng nói: “Sao lại có thể đẹp đến thế. y da, nếu như muội là nam tử, thì nhất định muốn lấy tỷ làm vợ.”
Cung Khanh đã ngại càng thêm ngại. Người nhà Tiết Giai đều có phong cách như vậy sao? Cứ nhìn người ta chằm chằm, tác phong chẳng có ý tứ chút nào, đúng là giống hệt anh trai Tiết Nhị của nàng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận