Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Đệ Nhất Mỹ Nhân (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 20: 20

Đệ Nhất Mỹ Nhân (Dịch) (Đã Full)

  • 425 lượt xem
  • 2159 chữ
  • 2021-04-19 20:30:23

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Có người nghĩ, thì ra người hắn thích chính là Kiều Vạn Phương. Có người nghĩ, thì ra hắn không thích Cung Khanh. Còn có người nghĩ, tại sao người hắn thích không phải mình nhỉ?

Nhưng cũng có người nghĩ, thật tốt quá, người hắn chọn không phải là mình. A Di Đà Phật.

Lúc này, Tiết Giai cười hi hi: “Di mẫu, ở đây vẫn còn một người chưa đề cử?”

A Cửu lúc này cười nói: “Thẩm đại nhân cũng đề cử một người đi”. Nàng ấy gượng gạo cười nhìn người trong lòng mình, vẻ mặt phơi phới như gió xuân, nhưng trong tim lại lạnh băng như ngày đông giá rét, nhủ thầm, được rồi, để xem ngươi chọn ai, rồi ta sẽ “chăm sóc” nàng ta thật chu đáo. Đề cử nhanh đi, Thẩm đại nhân.

Thẩm Túy Thạch từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, đây là lần đầu tiên phải ở trong một phòng đầy những giai nhân xinh đẹp vây quanh, nên rất lúng túng. Không những thế hắn còn ở cùng một chỗ với Thái tử điện hạ, người mà dường như hoàn toàn vô cảm với những giai nhân xuân sắc đầy ở trong phòng này. Thái tử đổi sắc, trầm ổn thanh tao đưa cho hắn một tờ giấy: “Đã tới thì an tâm ở lại, nhập gia tùy tục chọn một người đi.”

A Cửu cười tỏ vẻ “quan tâm”: “Ngươi không biết tên cũng không sao, chỉ cần viết số thứ tự là được rồi.” Nàng ấy giống như một tay thợ săn lành nghề đợi con mồi mắc câu, trong lòng cười gằn: “Nếu thông minh, ngươi hãy tùy ý viết tên một người xấu nhất, còn nếu như dám lựa chọn một cô nương xinh đẹp, thì ngươi chết chắc rồi, à không, là nàng ta chết chắc!”

Thẩm Túy Thạch bị áp lực, đành phải nhấc bút viết tên một người.

Độc Cô Hoàng hậu nhận tờ giấy, ngạc nhiên phát hiện hắn không viết số thứ tự, mà viết một cái tên: Cung Khanh.

A Cửu là người quan tâm đến lựa chọn của hắn nhất, lập tức sáp tới để nhìn. Vừa nhìn thì thôi rồi, một cơn ghen tức vạn năm ngùn ngụt kéo đến xông thẳng lên đỉnh đầu, hắn lựa chọn Cung Khanh, không những thế còn không cần viết số thứ tự mà lại viết rõ ràng tên của nàng ta! Sao hắn lại biết nàng ta nhỉ? Lại còn biết cả khuê danh nữa?

Cơn giận dữ khiến A Cửu chỉ muốn ngay lập tức nhảy dựng lên, nhưng Thẩm Túy Thạch đang ở trước mặt, nàng ta vẫn muốn giữ gìn hình tượng thục nữ đoan trang cao quý của mình, nên lập tức cố kìm nén cơn giận dữ trong lòng, trừng mắt hung dữ nhìn Cung Khanh, hận không thể dùng ánh mắt sắc như dao của mình giết chết nàng ấy ngay tại chỗ.

Cung Khanh đã dự cảm được Thẩm túy Thạch sẽ viết tên ai, cho nên vừa cúi đầu tránh ánh mắt sắc như dao của Cửu Công chúa, vừa âm thầm lặng lẽ chuẩn bị trong lòng đối phó với việc tính sổ của Cửu Công chúa giáng tới.

Việc Thẩm Túy Thạch biết tên Cung Khanh cũng khiến cho Độc Cô Hoàng hậu có chút ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại một chút thì có thể hiểu ngay, nhất định Cung Cẩm Lan đã từng mời hắn đến phủ, quan trạng nguyên tân khoa này được nhiều người mời đến ăn cơm cũng là chuyện bình thường, chẳng có gì lạ cả, nhưng Thẩm Túy Thạch lại biết được khuê danh nhi nữ của Cung Cẩm Lan, chắc chắn còn có ẩn tình nào khác. Lúc này trong lòng Độc Cô Hoàng hậu bỗng mơ hồ nảy sinh một chút không hài lòng.

An phu nhân hoàn toàn không biết tâm sự của hai mẹ con hoàng hậu, thấy người Thẩm Túy Thạch chọn không phải là Kiều Vạn Phương, cũng không phải là Hứa Cẩm Ca, liền cười theo nhỏ giọng nói: “Nương nương, việc đề cử hoa thần này rốt cuộc định thế nào?”

Có hai người số phiếu tương đương.

A Cửu trong lòng đang vô cùng căm tức, liền nói ngay: “Để Hướng Uyển Ngọc, Chương Hàm Kha và Lí Sùng Minh, Vạn Băng Oánh lựa chọn thêm một lần nữa.”

Nhất thời cả bốn người này cùng đỏ mặt tía tai. Cơn giận dữ của Cửu Công chúa đang phát tiết cuồn cuộn trong lòng, nên đương nhiên nàng ấy chẳng chút giữ gìn thể diện cho mấy giai nhân kia, mà bóc trần tâm ý của họ không chút lưu tình.

Mộ Trầm Hoằng vờ như không biết gì, cười hỏi: “Chẳng phải đã lựa chọn hết rồi sao?”

Cửu Công chúa hừ lạnh: “Tự đề cử, không tính.”

Cả bốn vị cô nương chỉ hận đất không nứt ra một khe để chui xuống. Độc Cô Hoàng hậu biết nhi nữ của mình đang nổi cơn ghen lớn, mấy cô nương này thực đã trở thành nơi trút giận của nó rồi.

Thế là Minh Vũ lại thêm một lần nữa bày giấy bút mực nghiên ra trước mặt bốn người.

Khi thu giấy lại, tất cả bốn người đều nhất tề lựa chọn Kiều Vạn Phương, bởi thái tử cũng đã lựa chọn cô ấy.

Độc Cô Hoàng hậu cười nói: “Vậy, hoa Thần năm nay chính là Kiều tiểu thư.”

Kiều Vạn Phương đứng dậy tạ ơn, duyên dáng yêu kiều, dung mạo dáng vẻ vô cùng xinh đẹp.

Mộ Trầm Hoằng cười mỉm đưa mắt nhìn mấy giai nhân đang cúi đầu, cuối cùng trên sắc mặt của nàng cũng đã nhìn thấy được một chút phiền muộn. A Cửu chẳng phải là người không hay gây sự, thân là ca ca của nàng ấy, hắn đương nhiên hiểu rõ nhất rồi.

Hắn cong môi khẽ cười, rồi đứng dậy nói: “ Hoa Thần đã chọn xong, vậy nhi thần xin cáo lui trước”.

Độc Cô Hoàng hậu nói: “Ta cũng mệt rồi, An phu nhân, ngươi đi sắp xếp cho ổn thỏa những việc của ngày hội hoa”. Nói rồi bà cũng đứng dậy cùng Mộ Trầm Hoằng rời khỏi Hiệt Phương các.

A Cửu cũng đi theo sau Độc Cô Hoàng hậu, nhưng trước lúc rời đi, nàng ấy còn không quên liếc mắt hung tợn nhìn Cung Khanh đang cúi gằm mặt.

Độc Cô Hoàng hậu đi được vài bước, liền nhỏ giọng hỏi nhi tử: “Con thích Kiều Vạn Phương?”

Mộ Trầm Hoằng đáp: “Không ạ.”

“Vậy sao con lại chọn nàng ấy?”

Mộ Trầm Hoằng mỉm cười nho nhã: “Con thấy nàng ấy ít hơn Hứa Cấm Ca một phiếu thì lựa chọn thôi.”

Độc Cô Hoàng hậu: “… Con cố tình gây thêm phiền phức đúng không?”

Mộ Trầm Hoằng thấy hoàng hậu mặt dài thuỗn ra, liền cười nói: “Mẫu hậu thích ai thì chọn người đó, hà tất phải hỏi ý kiến của nhi thần.”

“Con!”

“Nhi thần có việc phải đi trước”.

Thẩm Túy Thạch cũng khom người thi lễ: “Thần xin cáo lui.”

A Cửu lập tức dùng giọng điệu nửa yêu nửa hận nói: “Thẩm đại nhân hãy khoan, ta có việc muốn hỏi ngài.”

“Xin công chúa cứ hỏi.” Thẩm Túy Thạch khom lưng thi một lễ, trên mặt không chút biểu cảm nhìn thẳng vào đôi mắt đang chất chứa đầy sự ghen tuông dữ dội của A Cửu.

Mộ Trầm Hoằng không biết vị Thẩm đại nhân này đọc sách nhiều quá nên về mặt tình cảm có chút trì độn, hay hắn chính là kẻ tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi. Nhưng tóm lại là biểu hiện của hắn vẫn điềm tĩnh bình thường chẳng có chút gì là tỏ ra sợ hãi, thật đúng là rất có khí chất nam nhân, vô cùng hấp dẫn người khác, đặc biệt là những tiểu cô nương luôn được sủng ái nuông chiều đến mức sinh hư như A Cửu. Muội ấy từ nhỏ đến lớn đã quen nhìn những cảnh tâng bốc xu nịnh, mọi người luôn phải ngoan ngoãn phục tùng, vẻ lạnh nhạt thờ ơ của Thẩm Túy Thạch chỉ càng làm cho muội ấy thêm mê đắm.

A cửu hầm hừ nói: “Ta muốn hỏi ngươi, vừa rồi nữ tử nhiều như vậy, tại sao ngươi lại chọn Cung Khanh?”

Vẻ điềm tĩnh của Thẩm đại nhân bị công phá trong nháy mắt, sắc mặt hơi hồng lên. Nếu vẻ mặt không chút biểu cảm của hắn cứ tiếp tục giữ được sự bình tĩnh thì thật là đáng khen, nhưng lúc này chẳng hiểu tại sao má của hắn lại đỏ hồng như vậy, thật đúng là lửa cháy đổ thêm dầu, đã rét vì tuyết lại giá vì sương, làm cho lòng ghen tuông của A Cửu lập tức tăng lên gấp bội.

“Cô ấy là ân nhân cứu mạng của vi thần, cho nên vi thần lựa chọn cô ấy, huống hồ những cô nương ban nãy, vi thần đều không quen biết, người duy nhất vi thần quen biết chính là Cung tiểu thư.”

“n nhân cứu mạng?” A Cửu giật mình, đầu mày nhíu chặt, “Ngươi nói thử xem, chuyện là thế nào?”

Thẩm Túy Thạch liền căn cứ vào câu chuyện có thực của sáu năm trước Cung Khanh đã để lại tiền mua sách bẩm báo một lượt.

Mộ Trầm Hoằng cảm thấy trong ngực đau nhói, trong vở kịch tiểu thư cứu giúp thư sinh chán nản này, chẳng phải sau khi thư sinh giành ngôi đầu bảng thì rạng rỡ mặt mày, vui mừng hớn hở cưới tiểu thư về làm vợ? Kịch kiểu này còn ít hay sao?

A Cửu sau khi nghe xong, trong lòng bỗng nhiên cũng nảy sinh những lo lắng vu vơ giống như hoàng huynh của mình, liền lập tức nổi xung chua ngoa tra hỏi: “Vậy ngươi báo đáp thế nào?”

Việc này… Thẩm Túy Thạch bỗng nhiên nghẹn lời, vấn đề là ở chỗ việc này không phải hắn muốn báo đáp thế nào thì có thể báo đáp như thế.

A Cửu thấy hắn không nói gì, trong lòng càng thêm giận dữ, rõ ràng là kiểu thái độ định lấy thân tương báo đây mà.

“Thẩm đại nhân là rường cột của bản quốc, ta thân là công chúa, nên cũng có thể vì đại nhân mà chia sẻ, việc này ngươi không cần phải lưu tâm nữa, ta sẽ thay Thẩm đại nhân báo đáp chu toàn”. A Cửu phẩy vạt áo ngắn, giận dữ bỏ đi.

Thẩm Túy Thạch ngẩn người, trong lòng mơ hồ nảy sinh một cảm giác bất an, đây rõ ràng là việc riêng tư của một mình hắn, A Cửu vì sao lại muốn nhúng tay vào?

Liên tưởng đến việc Cung Cẩm Lan đột nhiên thay đổi thái độ với mình, lại còn một số lời nhắc nhở khéo léo của Tưởng Đồng Trinh, hắn nhất thời đã tỏ. Dưới những tia nắng mùa xuân ấm áp, hắn đột nhiên giống như người bị lạc vào hầm băng. Thì ra là thế.

A Cửu nổi giận đùng đùng quay về Hiệt Phương các, vừa đúng lúc An phu nhân cũng bày biện xong mọi thứ chuẩn bị cho ngày hội hoa, các giai nhân cũng đang chuẩn bị tản đi.

A Cửu bước nhanh vào giữa các, đón đầu ngăn cản Cung Khanh, lạnh lùng nói: “Ta có lời hỏi ngươi”.

An phu nhân không hiểu có chuyện gì, chỉ tháy dáng vẻ công chúa hung hăng như vậy, liền vội vàng cho các cung nữ thuộc hạ thối lui.

Các vị giai nhân cũng đều nhanh ý rời đi.

Phải đối diện với A Cửu đang hung hăng khiêu khích trả thù không nằm ngoài dự liệu của Cung Khanh, nàng cung kính thi lễ: “Xin công chúa cứ hỏi.”

“Ngươi đã cứu Thẩm Túy Thạch thế nào?”

Cung Khanh liền đem ngọn nguồn câu chuyện năm đó kể qua một lượt, sau khi kết thúc còn nói thêm một câ

u: “Nếu Thẩm Trạng nguyên không nhắc, thì thần cũng đã sớm quên chuyện đó rồi.” Ý muốn biểu thị, từ sau chuyện đó hai người không hề gặp mặt.

Đến lúc này An phu nhân mới hiểu cơn phẫn nộ vừa rồi của Cửu công chúa là từ đâu mà có, bà sáp đến bên mặt công chúa nói nhỏ bên tai: “Lúc đó nằng ấy mười tuổi, còn Thẩm Trạng nguyên mười ba tuổi.”

Cửu Công chúa nghe được những lời này, trong lòng nhẹ nhõm đi đôi chút. Bởi vì dựa vào tuổi tác của hai người lúc đó thì cũng khó mà nảy sinh việc gì rắc rối được.

“Vậy hôm rồi hắn đến phủ nhà ngươi có việc gì?”

“Là đến để cảm tạ ân tình của mẫu thân thần, và còn muốn trả hai mươi lạng bạc kia.” Trong lời lẽ của Cung Khanh, nàng đã cố gắng lược đi sự có mặt của mình.

“Ngươi muốn hắn trả sao?”

“Không có.”

Đôi mày cong cong của A Cửu khẽ nhíu lại: “Vì sao ngươi lại không muốn hắn trả?” Không muốn nhận bạc rõ ràng là có ý vương vấn không dứt được. Phải nhận thì mới đúng là tiền bạc phân minh, hai bên không còn liên quan gì đến nhau nữa.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top