Tuyên Văn đế lặng thinh không nói, bầu không khí trở nên căng thẳng u ám, giống như lúc bầu trời đen đặc quánh, sa sầm xuống trước một trận mưa lớn xối xả.
Mộ Trầm Hoằng cũng có chút bất ngờ, không nghĩ rằng Thẩm Túy Thạch lại to gan như vậy, hắn đang định mở miệng thì đột nhiên Duệ Vương ngồi ở phía đối diện đã đứng dậy nói: “Hoàng thượng, thần trong lòng ngưỡng mộ Cung tiểu thư đi lâu, xin Hoàng thượng tác thành.”
Mộ Trầm Hoằng mặt liền biến sắc. Sự tình chuyển tiếp đột ngột, đúng là thay đổi trong nháy mắt, hoàn toàn nằm ngoài ý liệu của mọi người.
Nhưng điều khiến mọi người càng kinh ngạc hơn chính là, Tuyên Văn đế lại lập tức đáp một tiếng: “Được.”
Giang thị vội vàng cấu cho nhi tử một cái dưới gầm bàn. Lúc này ngươi ra mặt làm gì cho thêm loạn. Nhưng thật ra, khi Duệ Vương lên tiếng, không phải khiến sự tình loạn thêm mà là đã cứu vãn cục diện. Không chỉ Tuyên Văn đế, mà cả Cửu công chúa và Hướng thái phi đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Còn Độc Cô hoàng hậu trong lòng lại có chút khó chịu, thực ra trong lòng bà đã thầm dự định gả Tiết Giai cho Duệ Vương, xem như là có thêm tai mắt để ngầm theo dõi, chỉ là đang chuẩn bị tìm một cơ hội thích hợp để nói với Giang thị về việc này.
Độc Cô hoàng hậu mày liễu nhíu chặt, đang định nói điều gì, thì A Cửu cầm lấy tay bà khẩn thiết, trong ánh mắt lộ rõ ý cầu xin. Là nàng ta lo lắng Độc Cô hoàng hậu sẽ ngăn cản Mộ Chiêu Luật cưới Cung Khanh, nói như vậy, Thẩm Túy Thạch sẽ vẫn không từ bỏ hy vọng.
Độc Cô hoàng hậu nhìn dáng vẻ vô cùng đáng thương cả A Cửu, nhất thời nhẹ dạ, rốt cuộc nuốt lại những lời muốn nói, khẽ mỉm cười nhẹ nhàng nói với Giang thị: “Nhi nữ của Cung phu nhân tài mạo song toàn, kết duyên cùng Duệ Vương thật là đẹp đôi.”
Nếu đế hậu đều đã có lời, Giang thị đành phải cười gượng gật đầu, trong lòng vừa bực vừa lo lắng. Thực ra bà rất vừa ý Cung Khanh, nhưng từ hôm sinh nhật nàng ta nhìn thấy lễ vật của Mộ Trầm Hoằng, bà lập tức cắt đứt ý niệm này trong đầu. Ai nào ngờ, Mộ Chiêu Luật không bàn bạc gì trước với bà, đột nhiên đứng dậy tự thỉnh cầu Hoàng thượng ban hôn.
Lúc này Hướng thái phi mới cảm thấy trái tim mình được đặt về đúng chỗ. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, trái tim cứ phải nhảy nhót liên hồi, toàn những chuyện ngoài ý muốn. May mà kết cục cũng tạm ổn. Cung Khanh tuy không được gả vào Đông cung, nhưng gả cho Duệ Vương nhìn thoáng qua cũng thấy tốt hơn là Nhạc Lỗi và Lưu bảng nhãn gấp trăm lần, rốt cuộc cũng không chịu thiệt, khi đứng trước mặt cháu gái, bà còn có thể mở lời nói với nó.
Cung yến kết thúc, Tuyên Văn đế sai người tiễn mẹ con Duệ Vương và Thẩm Túy Thạch rời cung.
Thẩm Túy Thạch ra khỏi Tuyên Hòa điện, Vạn Thuận công công liền gọi hắn đứng lại.
“Thẩm đại nhân về sau một chút, Cửu công chúa có lời muốn nói.”
Thẩm Túy Thạch khẽ chau mày, trầm giọng nói: “Vi thần tuân lệnh.”
Lúc này A Cửu đã đi đến trước mặt hắn, Vạn Thuận công công dẫn cung nữ nội thị thức thời lui ra đến hành lang.
Thẩm Túy Thạch đang đứng trước mặt cao gầy tuấn mỹ, giống như cây trúc mảnh khảnh trên đỉnh núi, phong nhã thanh cao, cả người toát ra khí chất kiêu ngạo. A Cửu lần đầu tiên phải nếm thử mùi vị vừa yêu vừa hận, cũng lần đầu tiên bị người khác cự tuyệt.
Nàng oán hận tủi hờn hỏi: “Vừa rồi là ngươi có ý gì?”
Thẩm Túy Thạch trầm mặc hồi lâu, rồi khom người thi lễ nói: “Cung phu nhân và Cung tiểu thư là ân nhân cứu mạng của vi thần, vi thần chẳng có ý gì khác, chẳng qua chỉ muốn báo đền ân đức mà thôi.” Trong lời nói của hắn không che giấu nổi sự tức giận, sắc mặt cũng lạnh băng như tuyết.
Thời khắc này, A Cửu hối hận vô cùng, vừa nãy nếu không phải do nàng nhất thời tức giận, muốn gả Cung Khanh cho Lưu bảng nhãn, thì có lẽ Thẩm Túy Thạch đã không bị làm cho giận đến mức này.
Nàng nhớ đến lời của Mộ Trầm Hoằng đã từng nhắc nhở mình, Cung Khanh là ân nhân cứu mạng của Thẩm Túy Thạch, nếu muội muốn hắn ta đối xử với mình tốt, thì muội cũng phải đối xử với Cung Khanh tốt. Nàng lúc đó chỉ thuận miệng đồng ý, chứ không ghi nhớ trong lòng, giờ đây nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Túy Thạch lạnh như băng, nàng biết mình đã nhất thời chỉ vì không kiềm chế được lòng báo thù, nên đã đẩy hắn ra càng xa hơn.
Đích xác như vậy. Thẩm Túy Thạch lúc này đối với nàng ta đã chán ghét lên đến cực điểm. Thật không ngờ nàng ta không chỉ lên mặt nạt người, vênh váo ngang ngược, mà còn có lòng dạ rắn rết, muốn gả Cung Khanh cho Lưu bảng nhãn. Cung Khanh từ đêm nay trở đi đã thành thê tử của Duệ Vương, mối nhân duyên này vốn đã được kết nối với mình từ nhiều năm trước, nhưng tất cả chỉ tại A Cửu mà giờ trở thành ảo ảnh trong mơ.
Vừa tức giận vừa thất vọng đến cực độ, nên Thẩm Túy Thạch chẳng thèm liếc mắt nhìn nàng ta một cái, chỉ cảm thấy nàng ta đã ra tay chặt đứt quãng thời gian đẹp nhất của đời mình. Nỗi đau này khắc cốt ghi tâm, lại không thể biểu lộ ra ngoài, mà chỉ có thể kìm nén ở trong lòng, tâm can cơ hồ như sắp nổ tung ra.
“Vi thần cáo lui.” Chán ghét và căm hận A Cửu đến cực độ khiến cho bản tính ngông nghênh kiêu ngạo trong hắn sinh ra sự phóng đãng bất cần, căn bản chẳng thèm để ý xem A Cửu đã nói xong hay chưa, mà quay người phủi áo bỏ đi. Cùng lắm thì trở lại làm thường dân một thân áo vải, đến từ đâu sẽ quay về đó, thiên hạ rộng lớn, tất có chỗ dung thân.
Mộ Linh Trang im lặng quay đầu lại, lặng lẽ nhìn bóng dáng của Thẩm Túy Thạch ngạo nghễ rời đi, trong lòng thầm ngưỡng mộ, đây mới đúng là một nam nhân có chí khí.
A Cửu tức muốn khóc. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ, đây là lần đầu tiên nàng ta phải chịu ấm ức và bị đả kích như vậy, nàng ta cũng cảm thấy sự khó chịu đè nén trong lòng sắp bùng nổ.
“A Cửu.” Không biết từ lúc nào, Độc Cô hoàng hậu đã đứng sau lưng nàng ta, sắc mặt nghiêm túc lạnh lùng, nhưng trong ánh mắt vừa có sự yêu thương trìu mến lại có cả sự thương hại xót xa. A Cửu cố nén nước mắt nhưng cuối cùng không nhịn được, những dòng lệ nóng bỏng đua nhau rơi xuống.
“Hắn không xứng với con.”
A Cửu không ngờ Độc Cô hoàng hậu lại đột nhiên nói ra những lời như vậy, trong lúc sợ hãi liền vội vàng đưa tay lau nước mắt: “Tại sao mẫu hậu lại nói như vậy, không phải mẫu hậu đã đồng ý cho chàng làm phò mã sao?”
“Đúng, ta vốn đã đồng ý với con, nhưng đến hôm nay quan sát từ lời nói đến hành động của hắn, ta cảm thấy con gả cho hắn, chỉ e là cả đời này sẽ không hạnh phúc.”
“Mẫu hậu, sẽ không vậy đâu. Xin mẫu hậu hạ chỉ, Cung Khanh đã hứa gả cho Duệ Vương, hắn sẽ đối xử tốt với con.”
“Đứa con ngốc nghếch này, con cho rằng tất cả chỉ cần hạ chỉ là giải quyết được sao. Con có biết, gả cho một nam nhân mà trái tim hắn ta đã thuộc về một nữ nhi khác, thì cả đời này con sẽ phải chịu bao nhiêu ủy khuất, bao nhiêu bực bội hay không?” Lúc Độc Cô hoàng hậu nói đến câu này, trong giọng nói cơ hồ như đang mài một cây dao.
A Cửu vội la lên: “Hắn đối tốt với nàng ta chỉ là để báo ơn. Vừa rồi là do con suy xét không đến nơi, muốn gả Cung Khanh cho Lưu Dập nên mới chọc giận hắn.”
“A Cửu, ta muốn gả
con cho người con yêu thích, nên mới không phản đối Thẩm Túy Thạch, nhưng trong trái tim hắn không có hình bóng con, thì cho dù con có thích hắn, hắn cũng không đồng ý.”
“Mẫu hậu, ngoài hắn ra, con sẽ không lấy ai khác.”
“Ta bằng lòng để con không lấy chồng, chứ không đồng ý gả con cho một nam nhân mà trái tim hắn đã có hình bóng khác.” Thật không ngờ Độc Cô hoàng hậu chẳng mảy may lay động trước sự uy hiếp của nàng, bà lạnh lùng nói xong quay người đi thẳng.
A Cửu đứng sững ngẩn người, giận đến nỗi sắp khóc, tuyệt nhiên không ngờ tới trong chốc lát mẫu hậu lại thay đổi thái độ lớn như vậy.
An phu nhân luống cuống sợ hãi nói: “Công chúa chớ vội, nương nương hôm nay tâm tình không tốt, chờ thêm mấy ngày, công chúa lại lựa lời bẩm với nương nương.”
A Cửu cả giận: “Mẫu hậu sao có thể lật lọng như vậy chứ?”
An phu nhân thở dài, cúi đầu không nói. Thật thương cảm cho tấm lòng của phụ mẫu thiên hạ, bà ấy chẳng qua chỉ là không muốn con gái lại giẫm lên vết xe đổ của mình mà thôi.
“Ta đi tìm phụ hoàng.” A Cửu giận dỗi giậm chân, lập tức đi thẳng về hướng tẩm cung của Tuyên Văn đế.
Tuyên Văn đế đang nói gì đó với Mộ Trầm Hoằng, lúc này A Cửu đi vào, Tuyên Văn đế đầu mày nhíu chặt, có lời muốn nói với Mộ Trầm Hoằng nhưng lại thôi.
A Cửu cũng chẳng thèm để ý đến Mộ Trầm Hoằng đang ở bên cạnh, sà vào lòng Tuyên Văn đế khóc òa lên.
“Xin phụ hoàng phân xử cho A Cửu.”
Tuyên Văn đế thở dài, vuốt ve mái tóc dài của nhi nữ, nói: “A Cửu, vốn dĩ hôm nay ta định tuyên bố rõ với mọi người, nhưng không ngờ lại xảy ra tình huống như vậy, việc này tạm thời buông ra là tốt nhất.”
“Vì sao? Phụ hoàng một ngày không hạ chỉ, trong lòng nhi nữ thêm một ngày thấp thỏm chờ mong, phụ hoàng thấy đó, hôm nay chàng còn đòi muốn lấy người khác.”
“Chính bởi như vậy, cho nên ta không thể vội vàng hạ chỉ. Ngày hôm nay hắn tỏ ra kiên cường cao ngạo con cũng nhìn thấy, lúc này mà hạ chỉ, nếu hắn kháng chỉ cự hôn, thì hoàng thất còn mặt mũi nào nữa? Sau này con sao có thể gặp người khác đây?”
A Cửu ngẩn người, rồi lại lập tức khóc òa lên: “Vậy phụ hoàng cũng không đồng ý gả con cho chàng sao?”
Tuyên Văn đế đáp: “Không thể nóng vội được, con cũng cần phải sửa đổi tính nết của mình đi, gán ghép áp đặt không phải là biện pháp tốt. Dù sao hắn phải cam tâm tình nguyện, thì sau này mới phu thê hòa hợp được.”
“Vậy phụ hoàng dự định tính sao?”
“A Cửu con vẫn còn trẻ, hôn sự không cần phải vội. Cho thêm một thời gian nữa, nếu con có thể khiến trái tim hắn trở nên ấm áp hơn, làm cho hắn cam tâm tình nguyện cưới con, thì lúc đó hạ chỉ cũng chưa muộn.”
A Cửu nghe vậy mới từ từ an tâm trở lại.
Tuyên Văn đế thở dài tỏ vẻ mệt mỏi, phất phất tay: “Các con lui ra đi.”
A Cửu đứng dậy, lúc này mới phát hiện Mộ Trầm Hoằng vẫn lặng im không nói, sắc mặt chưa bao giờ nghiêm túc trầm tĩnh đến như vậy, tựa như băng ngọc.
Giang thị vừa bước lên xe ngựa, dằn lòng không đặng liền hỏi Duệ Vương: “Vì sao con lại ôm về củ khoai lang ấy cho phỏng tay? Dù con thích nàng ta thì cũng phải nghĩ cho thấu đáo tình cảnh hiện tại và tương lai của mình.”
Mộ Chiêu Luật cười nói: “Chẳng phải mẫu thân cũng thích nàng sao, năm ngoái còn muốn nhờ Hoàng hậu làm mai đấy thôi.” Tâm trạng hắn vô cùng phấn chấn, nên mím môi mỉm cười, vẻ anh tuấn phong độ, khí thế bừng bừng lộ rõ trên gương mặt.
Giang thị nói: “Đó là năm trước, còn hôm sinh nhật nàng ta vừa rồi, Mộ Trầm Hoằng phái A Cửu mang lễ vật đến tặng, con có biết không? Im hơi lặng tiếng còn chẳng ăn ai, vậy mà con lại xuất đầu lộ diện tranh giành với hắn.”
“A Cửu mang lễ vật đến tặng chẳng qua cũng chỉ là trò đùa quái ác, nếu như thực lòng thích nàng, thì sao lại đem nàng đặt ra chỗ đầu sóng ngọn gió chứ? Huống hồ vừa rồi khi Hướng thái phi nhắc chuyện với Hoàng thượng, hắn chẳng nói lời nào, rõ ràng là không có ý này.”
“Biểu hiện bên ngoài của hắn lúc nào chẳng từ tốn nho nhã, hòa ái dễ gần, nhưng ai biết được thực ra trong lòng hắn có chủ ý gì. Tai mắt của hắn so với phụ thân mình còn nhiều hơn gấp bội, con phải ít nhiều cẩn thận đấy.”
Duệ Vương cười nhạt: “Cho nên, cứ để cho hắn nghĩ rằng con là kẻ tham luyến mỹ sắc không để ý đến triều chính thế sự chẳng phải cũng rất tốt sao?”
Giang thị hừm một tiếng.
Duệ Vương lại cười: “Cưới nàng rồi, An Quốc Công, Cung thượng thư, còn cả Hướng thái phi nữa, đều trở thành thông gia của chúng ta, đó chẳng phải là sở nguyện của mẫu thân?”
Chỉ một câu này đã nói trúng phóc những tâm nguyện sâu thẳm trong lòng Giang thị, rõ ràng việc bà dự định kết thân với Cung gia cũng là vì nguyên cớ này. Gia thế của Cung Khanh, thực là không có gì để bắt bẻ.
Mộ Linh Trang vui mừng cười nói: “Mẫu thân nhát gan, còn đại ca là người quyết đoán, như vậy mới có thể cưới được một mĩ nhân xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành như Cung tỷ tỷ. Muội rất muốn tỷ ấy làm tẩu tử của muội.”
Giang thị đưa mắt lườm nữ nhi một cái, cả giận nói: “Các con tuổi còn trẻ, đợi đến lúc tuổi tầm như ta, mới biết cái gì là cẩn tắc vô áy náy.”
Lúc tin tức truyền đến Cung phủ đã là nửa đêm.
Chỉ có Cung Cẩm Lan rất hài lòng với kết cục này, ngoài Đông cung ra thì Duệ Vương là nơi tốt tiếp theo.
Nếu như vào ba tháng trước thì Cung phu nhân bất luận thế nào cũng không muốn kết thông với Duệ Vương phủ, nhưng từ sau ngày sinh nhật Cung Khanh, tình hình đã thay đổi đột ngột, bị dồn đến sát nút nguy hiểm, có nguy cơ còn không gả được đi, cũng khiến bà lo lắng không ít, sự kỳ vọng trong lòng vì thế mà cũng không còn lớn lao cao xa nữa. Đối với kẻ chỉ như con rùa rụt đầu không dám gây chuyện mà nói, thì Duệ Vương cũng có thể coi là một trang nam tử có trách nhiệm, trong thời khắc quan trọng đã dám lấy thân mình nguyện ý tiếp nhận một “Thái tử phi” theo lời đồn, như vậy đã là vô cùng đáng quý. Huống hồ, bản thân hắn cũng là một nam tử tuấn tú, đối với tướng mạo của Duệ Vương mà nói, một người trọng hình thức như Cung phu cũng không có gì để phàn nàn.
Cho nên, Cung phu nhân cũng miễn cưỡng coi như đã hài lòng.
Còn đối với Cung Khanh mà nói, cái cọc hôn nhân này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng. Rõ ràng đã nói với Hướng thái phi là lựa chọn Nhạc Lỗi, nhưng không hiểu tại sao lại biến thành Duệ Vương? Như vậy rõ ràng là Hướng thái phi đã theo tâm ý riêng của mình mà không nhắc đến Nhạc Lỗi, và chắc chắn đã nhắc đến Thái tử, nhưng làm thế nào mà lại chuyển thành Duệ Vương được nhỉ, nàng nghĩ đến nát óc cũng không thể nào lý giải nổi.
Trước mắt nàng bỗng tái hiện ánh mắt sắc lẹm nóng bỏng của Duệ Vương, trong lòng bỗng có chút lo lắng, tuy còn chưa hiểu rõ về hắn, nhưng từ phong thái điềm tĩnh, ánh mắt sắc lẹm kia mà đánh giá, thì hẳn là một người lòng dạ thâm sâu. Còn Giang Vương phi cũng không phải là một người đốt đèn kiệm dầu, nên gả cho hắn, kỳ thực là không bằng Nhạc Lỗi.
Thứ nhất, gia thế Duệ Vương bề thế hơn nhiều so với Nhạc Lỗi, tất nhiên sau khi gả cho hắn thì sẽ phải chịu nhiều ràng buộc, mà như thế thì chẳng lấy gì làm hay ho. Thứ hai, gả cho Duệ Vương, chỉ sợ sau này sẽ phải thường xuyên diện kiến Mộ Trầm Hoằng. Vừa nghĩ đến hắn, trong lòng nàng bỗng trào dâng một chút cảm xúc không thể nói rõ được.
Hướng thái phi phải trải qua một đêm đầy hồi hộp căng thẳng, ngày hôm sau ngọc thể bất an, suy cho cùng thì tuổi đã cao, sao có thể chịu được những cao trào cảm xúc trúc trắc như vậy. Bệnh của Thái phi là do chuyện hôn sự của Cung Khanh gây ra, nên xét cả về tình về lý thì nàng phải đến thăm. Hơn nữa, Cung Khanh cũng muốn nhập cung để hỏi Hướng thái phi cho rõ, rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì.
Nhắc đến việc nhập cung, Cung Khanh lại đau đầu, nhưng ngày sau gả cho Duệ Vương rồi, chỉ e là thỉnh thoảng lại phải tiến cung, đó là việc tránh cũng không được. Ngoài A Cửu ra, người nàng thực không muốn không gặp nhất chính là Mộ Trầm Hoằng. Nhưng giờ nàng đã được chỉ hôn với Duệ Vương, nên cho dù có gặp Mộ Trầm Hoằng, hắn cũng chẳng dám dở trò gì, rốt cuộc, giờ nàng là hoa đã “có chủ” rồi.
Tâm tâm niện niệm không muốn gặp phải hai người đó, nhưng trớ trêu thay, vừa đến cửa ngoài cung, đã đụng ngay phải A Cửu vừa xuất cung đi ra.
Nhìn thấy Cung Khanh, A Cửu liền có cảm giác như bắt gặp kẻ thù đang trông chờ đỏ mắt, nhưng vì những lời giáo huấn đêm qua, nên nàng không thể trực tiếp nổi giận giống trước đây. Thứ nhất sợ sẽ chọc giận Thẩm Túy Thạch, thứ hai giờ Cung Khanh đã là Duệ Vương phi rồi nên cũng không thể tùy tiện.
Khi trời càng lúc càng nóng rực, lúc Cung Khanh đứng trước mặt Cửu công chúa, hai má nàng đỏ hồng như thoa một lớp son mỏng trên làn da trắng nõn ngọc ngà, gương mặt chim sa cá lặn vì thế càng được tôn lên thêm vạn phần xinh đẹp, thật không lời nào diễn tả được.
Dung mạo tuyệt sắc thế này, thảo nào… Vừa nghĩ đến tất cả những gì mà Thẩm Túy Thạch đã làm đêm qua, A Cửu cảm thấy trái tim mình như vỡ tan thành trăm mảnh.
“Cung tiểu thư lại tiến cung à?”
A Cửu lạnh lùng hỏi một câu, miễn cưỡng đè nén lửa giận ghen tuông đang bốc lên trong lòng.
“Bẩm công chúa, thần đến thăm thái phi.”
“Vậy ngươi đi đi.”
Trong lòng Cung Khanh thoáng chút bất ngờ, lần đầu tiên lại buông tha cho mình như vậy? Chẳng lẽ đúng là do từ đêm qua thân phận của mình đã thay đổi? Nàng không khỏi bật cười, không trách được ai nấy đều cố chen nhau sứt đầu mẻ trán để trèo lên ngôi cao, quả nhiên đứng ở trên cao mới ít bị người khác giẫm đạp, còn đứng ở vị trí cao nhất thì có thể giẫm lên tất cả.
Đến Trùng Dương cung, đúng lúc gặp Tiết thái y ra về.
Hướng thái phi mệt mỏi nằm trên giường, vừa thấy Cung Khanh tinh thần liền tươi tỉnh hơn.
“Cô lão lão người đã khỏe hơn chưa?”
“Không sao, chỉ là đêm qua…” Nói đến đây, Hướng thái phi phất tay cho người hầu lui ra, rồi đem hết tình tiết khiến người ta phải giật mình thon thót kể lại một lượt.
Cung Khanh nghĩ thầm: “Quả nhiên đúng như mình đã dự đoán, căn bản không hề nhắc đến tên Nhạc Lỗi.”
Hướng thái phi thấy Cung Khanh cúi đầu không nói, liền cười hỏi: “Khanh nhi, Duệ Vương lẽ nào không tốt bằng Nhạc Lỗi?”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận