Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Đệ Nhất Mỹ Nhân (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 47: 47

Đệ Nhất Mỹ Nhân (Dịch) (Đã Full)

  • 412 lượt xem
  • 2834 chữ
  • 2021-04-19 20:47:05

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Tuyên Văn đế giả bộ hồ đồ, làm như quên mất chuyện đó, cười hà hà hỏi: “Ái khanh nàng nhìn xem, hai người bọn họ thật là xứng đôi.”

Độc Cô hoàng hậu cười gượng gật đầu: “Đúng vậy, Duệ Vương gia anh võ tuấn tú, Hứa tiểu thư xinh đẹp thông minh, thật là trời sinh một đôi.”

A Cửu đứng phía sau huých huých Tiết Giai, thấp giọng nói: “Phụ hoàng hồ đồ rồi sao?”

Tiết Giai lại cố kìm nén nỗi mừng vui trong lòng. Như vậy thật tốt, nàng ta chỉ sợ Độc Cô hoàng hậu vội gả mình cho Duệ Vương.

Sau khi Tuyên Văn đế dựa công ban thưởng, các quần thần liền mang theo thú vật đã săn được đến bên Nguyệt hồ, chuẩn bị dã yến. Trên đài cao chỉ còn lại hoàng đế, hoàng hậu, Mộ Trầm Hoằng và A Cửu đợi người.

Lúc này Mộ Trầm Hoằng mới nói với hoàng đế hoàng hậu: “Vừa rồi Kiều Vạn Phương đã được tìm thấy, nàng ta từ trên ngựa rơi xuống bị thương nên dẫn đến hôn mê.”

Nghe nói Kiều Vạn Phương chưa chết, A Cửu và Tiết Giai đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều có chút kinh ngạc. Dưới tình hình đó thì phải chết mới đúng.

Tuyên Văn đế nghe xong không cho là đúng, kỵ thủ ngã ngựa chẳng phải là chuyện gì to tát lắm, chỉ cần không chết người là không có gì đáng ngại, huống chi cuộc săn bắn mùa thu này hoàn toàn tự nguyện, hiểm nguy tự gánh lấy. Độc Cô hoàng hậu càng không lưu ý nhiều, nhưng A Cửu lập tức nói: “Kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng ta cao siêu, sao vô duyên vô cớ lại ngã ngựa bị thương?”

Mộ Trầm Hoằng liếc nhìn A Cửu, nói với Tuyên Văn đế: “Kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng ta thế nào thì nhi thần không biết, nhưng hôm nay nàng ta không chỉ ngã ngựa một lần. Lúc vào rừng đã ngã ngựa trước mặt nhi thần, nhóm Hoắc Hiển có thể làm chứng.” Tuyên Văn đế gật đầu, vẫn giống như trước không có hứng thú hỏi tiếp về chuyện này.

A Cửu liền nói thẳng: “Ngựa nàng ta cưỡi chính là con bạch mã của thái tử phi.”

Mộ Trầm Hoằng vừa nghe có ý liên lụy đến Cung Khanh liền nói: “Bạch mã đã bị nàng ta giết chết.”

Tiết Giai và A Cửu nghe xong câu này đều sững người, không ngờ Kiều Vạn Phương thoát chết trong gang tấc chính là nhờ đã giết con bạch mã. Quả nhiên nàng ta cũng là một người quyết đoán, thủ đoạn tàn độc.

Tuyên Văn đế không cảm thấy có gì lạ lùng, chỉ cho là một chuyện ngoài ý muốn, liền phẩy tay nói: “Để Tiết thái y khám cho nàng ấy. Trẫm đi đến bên Nguyệt hồ ngắm cảnh.”

A Cửu vội nói: “Phụ hoàng không cảm thấy chuyện này kỳ lạ sao?”

Tuyên Văn đế xoay người lại hỏi: “Làm sao vậy?”

“Đang yên đang lành sao lại ngã ngựa? Tại sao phải giết con ngựa? Hơn nữa con ngựa kia là của thái tử phi, nếu không phải tình huống ép buộc, cô ta sao dám xuống tay?”

Độc Cô hoàng hậu cũng cảm thấy kỳ lạ, liền sai Minh Vũ đang đứng phía sau: “Ngươi đi xem nàng ta tỉnh chưa, đưa nàng ta vào đây.”

A Cửu đắc ý liếc nhìn Cung Khanh.

Cung Khanh thầm nghĩ: Quả nhiên việc này không đơn giản như vậy, xem ra, người hôm nay rơi từ trên ngựa xuống không chết cũng tàn tật phải là mình mới đúng, thật đáng tiếc cho Kiều Vạn Phương kia chỉ vì muốn quyến rũ Mộ Trầm Hoằng, kết quả lại khéo quá hóa vụng, trở thành kẻ đóng thế oan uổng.

Một lúc sau, mấy cung nữ đưa Kiều Vạn Phương vào. Nàng ta nửa nằm nửa ngồi trên chiếc ghế trúc tương phi, may mà nàng ta mặc bộ kỵ trang màu đen, lúc này những vết máu loang quá nửa kia đã khô đi, nhìn xa không còn giật mình sợ hãi giống như lúc đầu Cung Khanh thấy, vết thương bên chân phải đã được băng bó, nhưng vết máu thấm ra nhìn rất rõ.

Kiều Vạn Phương nhìn thấy đế hậu, liền miễn cưỡng nhấc người như muốn hành lễ, dáng vẻ thập phần thống khổ.

Độc Cô hoàng hậu miễn lễ, hỏi thẳng: “Hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”

Thật bất ngờ Kiều Vạn Phương lời còn chưa nói nước mắt đã tuôn, mắt ngấn châu lệ, thảm thiết uyển chuyển nói: “Xin hoàng hậu nương nương làm chủ cho thần nữ.”

Lúc này Cung Khanh liền có cảm giác như mình đã bị sập bẫy.

“Ngươi nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Khi thần nữ cưỡi ngựa đi vào bãi cỏ, do không cẩn thận đã bị ngã từ trên ngựa xuống, con ngựa liền bỏ chạy mất, lúc này, thái tử phi vừa khéo đi đến, nhường con bạch mã của mình cho thần nữ. Thần nữ không thôi cảm kích, liền cưỡi lên con bạch mã định đi tìm con ngựa của thần, ai ngờ, vừa cưỡi được một lát, con bạch mã bất ngờ lồng lên như phát cuồng, thần nữ không khống chế được, định nhảy xuống ngựa tìm đường sống, nhưng chiếc bàn đạp đó lại giữ chặt lấy chân thần nữ, không rút ra được, thần nữ vì bảo vệ tính mạng của mình, đành phải ra tay giết ngựa.”

Nàng ta nói liền một mạch, mọi người nghe cảm thấy giống như đang được trực tiếp chứng kiến một màn mạo hiểm kích thích. Lúc nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm, trong lòng không còn căng thẳng nữa.

“Vạn hạnh, Kiều tiểu thư cơ trí dũng cảm, thoát được họa này.” Tuyên Văn đế nghe xong, liền tán thưởng.

Kiều Vạn Phương lại tỏ vẻ hoa lê đọng nước, mắt rưng rưng lệ nói: “Thần nữ cảm thấy đây không phải là việc xảy ra ngoài ý muốn, mà là có người ngầm cố ý hãm hại thần nữ, cầu xin hoàng thượng làm chủ cho thần nữ.”

Mộ Trầm Hoằng nói: “Kiều Vạn Phương có bằng chứng gì sao?” Điều mà hắn lo lắng nhất cuối cùng đã xảy ra, Trầm Tuyết là do Cung Khanh đưa cho Kiều Vạn Phương, việc này Cung Khanh không thoát khỏi dính líu.

“Thái tử điện hạ, con bạch mã đó chính là thái tử phi đã cưỡi, nàng ấy còn khẳng định con ngựa đó rất ngoan ngoãn nghe lời, nhưng vì sao lúc thần nữ đang cưỡi đột nhiên nó lại lồng lên? Còn nữa, chiếc bàn đạp đó, vì sao đúng thời điểm quan trọng nhất lại chốt chặt chân thần nữ lại? Nếu không phải thần nữ do đi săn nên mang theo một đoản kiếm tùy thân, thì e là hôm nay đã chết dưới móng ngựa.”

A Cửu cười ranh mãnh nói với Kiều Vạn Phương: “Ta thấy là có người đố kỵ với dung mạo mỹ miều của ngươi, ai bảo ngươi còn đi sát theo sau thái tử để săn thú, cho nên mới sinh lòng ghen ghét, khiến ngươi chết không yên lành.”

Tiết Giai lập tức nói: “Không phải vậy đâu, Cung tỷ tỷ không phải người như vậy.”

Bọn họ kẻ xướng người họa, trực tiếp chĩa mũi nhịn về phía Cung Khanh.

Độc Cô hoàng hậu ánh mắt ủ dột nhìn sang phía Cung Khanh.

Việc đã đến nước này, nếu Cung Khanh một lời không nói, e càng cùng đường đuối lý. Vì vậy nàng thản nhiên nhìn Độc Cô hoàng hậu, nói: “Việc này không liên quan đến thần thiếp. Lúc không có biểu hiện gì dị thường, về điều này thái tử điện hạ và Hoắc tướng quân có thể làm chứng. Hơn nữa, chiếc bàn đạp đó là do đích thân thái tử điện hạ làm cho thần thiếp, lúc thần thiếp lên xuống ngựa đều không có vấn đề gì. Vậy hà cớ gì mà lúc con bạch mã chuyển sang tay Kiều tiểu thư lại lồng lên như vậy, thần thiếp quả thực không biết. Lúc này ngựa đã bị giết, lại không có người làm chứng, rốt cuộc sự thực như thế nào, chỉ có trời biết đất biết, Kiều tiểu thư biết.”

Lời này nói ra, như có ý tình nghi Kiều Vạn Phương vu oan giá họa.

Kiều Vạn Phương lập tức khóc ròng, nói: “Hoàng hậu nương nương, trời xanh chứng giám, nếu việc này có chút hư giả ngụy tạo, thần nữ thề sẽ bị thiên lôi đánh xuống, chết không toàn thây, vĩnh viễn không được siêu sinh.”

Thốt ra lời thề độc như vậy, đương nhiên Độc Cô hoàng hậu không còn nghi ngờ gì nàng ra nữa, mà quay sang nhìn Cung Khanh.

Cung Khanh giờ chỉ còn một lối duy nhất là bình thản đối mặt, nhưng trong lòng nàng cũng hiểu rõ, chuyện ngày hôm nay, nếu không tra cho rõ ngọn nguồn, thì bản thân tuyệt sẽ không thoát khỏi dính líu.

Độc Cô hoàng hậu hỏi: “Vậy con bạch mã hiện giờ ở đâu?”

Mộ Trầm Hoằng nói: “Nhi thần đã sai người mang về, trong giữ cẩn thận.”

Độc Cô hoàng hậu lại hỏi Tuyên Văn đế: “Bây giờ nếu tìm đại phu đến xem, có thể tra ra là có chuyện gì đã xảy ra được không?”

“Việc này e là hơi khó.” Tuyên Văn đế trầm ngâm trong giây lát, rồi nói: “Cứ trị bệnh cho ngựa chết giống như ngựa sống, mau truyền Tiết Lâm Phủ vào xem.”

“Đa tạ Hoàng thượng làm chủ cho thần nữ.” Kiều Vạn Phương tỏ vẻ yếu ớt thương cảm tạ ơn, sinh ra vốn đã là quốc sắc thiên hương, lúc này hoa lê đọng nước, chịu đựng oan khuất, dáng vẻ càng thâm lay động lòng người. Đến Tuyên Văn đế nhìn nàng ta cũng cảm thấy vô cùng tức giận, ông bình sinh ghét nhất là người có lòng dạ hiểm độc.

“Kiểu tiểu thư phúc lớn mạng lớn, vừa khéo còn mang theo đoản kiếm phòng thân, nếu không đã chết thật là oan uổng. Nếu có trách chi nàng ấy sao sinh ra đã đẹp nghiêng nước nghiêng thành như vậy, hôm nay lại không may mắn, đi quá gần thái tử.”

A Cửu chỉ tập trung chĩa mũi nhọn vào Cung Khanh, hận không thể trực tiếp làm rõ, Cung Khanh chính là kẻ ra tay.

Lúc này Cung Khanh bước lên hai bước, khom người thi lễ với hoàng đế hoàng hậu.

“Thần thiếp khẩn cầu phụ hoàng mẫu hậu tra rõ việc này, con bạch mã đó là lễ vật thái tử điện hạ cố ý tặng cho thần thiếp, lại có kẻ dám lợi dụng nó để động thủ hại người, xem ra kẻ giật dây phía sau không phải tầm thường. Thần thiếp cũng không biết mình đã đắc tội với ai, mà họ lại muốn hãm hại mình đến chết, nếu không phải là Kiều Vạn Phương thay thần thiếp gánh lấy họa này, chỉ e là hôm nay thần thiếp đã mất mạng.”

Mộ Trầm Hoằng nói: “Không sai. Theo nhi thần thấy, việc này không phải cố ý nhằm vào Kiểu tiểu thư, mà là thái tử phi. Chẳng qua là ngẫu nhiên trùng hợp, nên mới ngộ thương Kiều tiểu thư. Việc này nhất định phải tra cho rõ, tìm ra hung thủ nghiêm trị không tha.”

A Cửu mặt hơi biến sắc, tỏ vẻ không thèm để ý hướng mắt nhìn ra xa. Nàng ta không tin việc này có thể tra ra, mà tra ra được, thì cũng đã có Tiết Giai gành tội, nàng ta vô can.

Trong lúc lặng im, Cung Khanh bỗng nhớ lại, trước lúc xuất phát, Tiết Giai có đến vuốt ve trên mặt Trầm Tuyết, lúc đó Trầm Tuyết hắt xì hơi một cái rồi quay đầu đi. Không biết lúc đó nàng ta có thả vật gì trong lòng bàn tay ra không nhỉ?

Nàng đang nghĩ thì Tiết Lâm Phủ đến.

Tuyên Văn đế hỏi: “Có tra ra gì không?”

“Bẩm bệ hạ, vi thần bất tài, không điều tra ra gì cả.” Tiết Lâm Phủ thầm nghĩ, lão phu đường đường là một ngự y chứ đâu phải bác sĩ thú y, hơn nữa con ngựa kia bị đâm vào mấy tử huyệt, máu phun ra hết, đã chết từ lúc nào rồi, con tra cái gì nữa.

Tiết Giai chẳng chút nghi ngờ, bởi vì thuốc bột phấn kia, một phần đã bị con bạch mã đó hít vào trong khoang mũi, phần còn lại bị gió thổi bay đi, có thể tra ra mới lạ.

A Cửu cũng thở phào nhẹ nhóm, không biết Tiết Giai lấy ở đâu ra mấy thứ thuốc kì quái đó, thực đúng là một kẻ đầy mánh khóe thủ đoạn, ngày sau có thể lợi dụng.

Tuyên Văn đế vô cùng thất vọng.

Mộ Trầm Hoằng nói: “Phụ hoàng, nhi thần nghĩ nên phái người điều tra thợ ở chuồng ngựa, xem có kẻ nào đã giở trò với chiếc bàn đạp.”

Tuyên Văn đế gật đầu: “Được, chuyện này giao cho con.”

Lúc này, Độc Cô hoàng hậu mới lên tiếng: “Kiều tiểu thư bị thương, thái tử phi khó tránh khỏi liên quan, trước khi tra rõ chân tướng sự việc cấm túc một tháng.”

A Cử cười đắc ý, Cung Khanh lặng lẽ hít một hơi thật sâu, đáp: “Thần thiếp tuân chỉ.”

Không ngờ Mộ Trầm Hoằng lại miệng câm như thóc, không nói tiếng nào. Là hoài nghi nàng ghen ghét Kiều Vạn Phương mà ra tay, hay là tin nàng nhưng không dám bảo vệ nàng trước mặt Độc Cô hoàng hậu?

Cho dù là lý do nào, sự im lặng của Mộ Trầm Hoằng cũng khiến lòng Cung Khanh cảm thấy không vui.

Cuộc đi săn mùa thu lần này xảy ra chuyện như vậy, khiến cả Tuyên Văn đế và Độc Cô hoàng hậu trong lòng đầu mất chút hứng thú, dã yến bên hồ chỉ tổ chứ vui vẻ qua loa rồi nhanh chóng kết thúc, văn võ bá quan người nào người nấy tự quay về kinh thành, còn cấm quân hộ vệ hoàng đế hoàng hậu ở lại Hành cung Nam Hoa.

Tẩm cung của hoàng đế hoàng hậu là Vạn An cung, tẩm cung của thái tử là Trường Bình cung, và tẩm cung của A Cửu là Trường Xuân cung, ba tẩm cung ấy được bố trí như hình chữ “phẩm”, cách nhau không xa.

Cung Khanh về đến tẩm cung, cởi bỏ kỵ trang, thay một bộ cung trang màu lam nhạt, áo choàng bên ngoài bằng lụa màu xanh ngọc, thoáng nhìn giống như mặt hồ thu trong xanh êm ả. Mộ Trầm Hoằng bước vào, ánh mắt hơi trầm xuống, như bị cuốn vào hồ nước trong xanh đó.

“Khanh Khanh.” Hắn vừa định tiến đến thì một luồng sóng mắt trong vắt sắc lẹm quét ngang, “Thiếp đang trong thời kỳ bị cấm túc.” Mỹ nhân như ngọc, nhưng đúng là một khối ngọc băng giá.

“Khanh Khanh giận sao?”

Điều này còn phải hỏi, suốt nửa năm nay, chỉ vì chàng mà ta đã phải chịu bao điều ủy khuất, lần này thì có phần hơi quá, suýt chút nữa đã đi tong tính mạng, nhất thời càng nghĩ càng giận, rồi không kìm chế được nữa, liền nắm tay tặng cho hắn mấy quyền.

Hắn chỉ cười đứng im cho nàng đánh, rồi dịu dàng nói: “Khanh Khanh, tính tình của mẫu hậu ta là người hiểu rõ nhất, nếu càng biện hộ cho nàng, sẽ càng khiến mẫu hậu thêm tức giận. Việc cấp bách lúc này là phải nhanh chóng điều tra ra chân tướng sự việc, trả lại sự trong sạch cho nàng. Cấm túc càng tốt, vừa không phải nghe A Cửu nói những lời khó lọt tai, vừa không phải đi thỉnh an, nhìn ngó sắc mặt của mẫu hậu, lại có thể thoải mái vẽ tranh, đợi phu quân này đi làm rõ tất cả mọi chuyện, không cần Khanh Khanh phải hao tâm tổn trí.”

Đến lúc này Cung Khanh mới chuyển buồn thành vui, đấm khẽ vào ngực hắn nói: “Đều là tại chàng. Nếu không phải là chàng cứ dán mắt vào nàng Kiều Vạn Phương đó thì thiếp đã không đuổi theo làm gì.”

Mộ Trầm Hoằng lập tức biện hộ: “Oan quá oan quá, ta đâu có nhìn nàng ta.”

Nàng sóng mắt liếc ngang: “Có thật không?”

“Thật, nàng ta sao có thể đẹp bằng nàng?”

“Hừ hừ, quả nhiên là đã nhìn, nếu không sao có thể so sánh?”

“Đúng là không nhìn mà.”

Mỹ nhân liếc mắt chu môi: “Có nhìn thiếp cũng không thèm ghen.”

Mộ Trầm Hoằng: “…” Chua loét thế này mà còn nói là không ghen ư?

“Phu quân, hôm nay lúc ở bãi săn, Tiết Giai có đưa tay vuốt ve Trầm Tuyết, sau đó Trầm Tuyết hắt xì hơi, lúc đó thiếp không để ý, bây giờ nhớ lại, rất có thể trong lòng bàn tay nàng ta có thuốc, khiến Trầm Tuyết phát cuồng lên như vậy. Hôm nay nếu không phải Kiều Vạn Phương mang theo bên mình một đoản kiếm đâm chết Trầm Tuyết, thì nhất định nàng ta sẽ mất mạng. Nàng ta chết, chuyện Trầm Tuyết phát cuồng không ai có thể phát hiện ra, chuyện Kiều Vạn Phương ngã ngựa mà chết sẽ trở thành câu chuyện ngoài ý muốn.”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top