Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Đệ Nhất Mỹ Nhân (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 51: 51

Đệ Nhất Mỹ Nhân (Dịch) (Đã Full)

  • 420 lượt xem
  • 3762 chữ
  • 2021-04-19 20:48:21

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Thực là buồn cười, người trong lòng ông ta lại là Cung Cẩm Lan kia. Chẳng trách năm đó khi ép ông ta lập lời thề, ông ta lại vui vẻ thoải mái đồng ý như vậy, chẳng trách gì mấy năm gần đây chẳng để ý gì đến nữ sắc, chẳng trách gì mấy năm gần đây, Cung Cẩm Lan một bước lên mây, quan vận hưởng dụng. Chẳng trách mấy năm gần đây được ban ân sủng không ngừng, kể cả đi tuần cũng dẫn theo hắn đi, thì ra là vậy.

Độc Cô hoàng hậu thất thần bước trong Hành cung.

Minh Vũ dẫn theo mấy cung nữ không dám lên tiếng lặng lẽ đi sau.

Chẳng biết thế nào mà Độc Cô hoàng hậu lại đi thẳng đến bên ngoài Trường Bình cung, lúc dừng lại bà nghe thấy bên trong có tiếng cười. Đó chính là tiếng cười của Cung phu nhân, vừa sảng khoái dứt khoát lại vô cùng mạnh mẽ. Bà đột nhiên gỡ bỏ mối hận thù đối với Cung phu nhân suốt hai mươi năm qua trong lòng mình. Đột nhiên lại nghĩ, dựa vào cái gì mà ta cả đời đau khổ, còn ngươi thì vô tư thoải mái chẳng biết chút gì, cả tiếng cười của ngươi cũng hài lòng thoải mái đến vậy.

Mấy lời nói kì quặc kinh động lòng người của Tuyên Văn đế đã chạm đến điểm giới hạn của hoàng hậu, bà mê hoặc trừng mắt đi vào.

Cung phu nhân và Cung Khanh đang cùng nhau phơi nắng ở hành lang. Vừa thấy Độc Cô hoàng hậu, cả hai đều giật mình ngạc nhiên, vội đứng dậy kiến lễ.

Độc Cô hoàng hậu đứng cách một bậc thanh, nhìn Cung phu nhẫn vẫy vẫy: “Ngươi lại đây.”

Cung Khanh nhìn thấy, vội ôm chặt lấy tay Cung phu nhân, định đi cùng.

Nhưng Độc Cô hoàng hậu đã ngăn nàng lại: “Ta và mẫu thân con có vài chuyện muốn nói.”

Cung phu nhân liền đi theo hoàng hậu.

“Ngươi có biết vì sao hoàng thượng lại để phu quân của ngươi đến hầu hạ không?”

Độc Cô hoàng hậu thân khoác áo mỏng đứng trong gió lạnh, nhìn có chút tiều tụy, dường như đã già đi rất nhiều, nếu so với Cung phu nhân vẫn đang châu tròn ngọc sáng, thì giống như hơn cả chục tuổi.

“Thần phụ không biết.”

“Là vì hoàng thượng rất thích hắn.” Ngữ khí của Độc Cô hoàng hậu chát đắng, nói xong bà thỏa mãn nhìn sắc mặt Cung phu nhân đang bàng hoàng ngạc nhiên, rồi quay người rời đi.

Cung phu nhân ngây ngẩn một lúc, rồi đột nhiên lắc đầu cười cười, chuyện sao có thể.

“Mẫu thân, hoàng hậu đã nói gì vậy? “Cung Khanh thấy Độc Cô hoàng hậu đã rời đi, liền chạy đến hỏi.

Cung phu nhân ngoài miệng nói không có gì, nhưng trong lòng rất lo lắng, Độc Cô hoàng hậu chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ đến đây để nói những lời này, nếu không có đủ bằng chứng cũng sẽ không dựng chuyện vô khống để làm vấy bẩn thanh danh của Tuyên Văn đế như vậy.

Bà càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, tính tình xưa nay vốn dĩ nóng nảy, liền lập tức muốn tra ra manh mối. Thế là bà liền nhằm hướng tẩm cung của Tuyên Văn đế mà đi.

Vừa vặn Tiết Lâm Phủ đang đổi thuốc cho Tuyên Văn đế. Cung phu nhân thấy phu quân mình đang đứng trông giữ bên ngoài điện, liền nói: “Thiếp muốn cầu kiến hoàng thượng.”

Cung Cẩm Lan nhìn phu nhân khó xử, “Tiết ngự y đang đổi thuốc bắt mạch cho hoàng thượng, đợi một lát ta sẽ vào bẩm báo.” Hắn đã phát hiện thấy phu nhân của mình trong lòng có chút thấp thỏm, đang nghĩ mãi tận đâu.

Đợi một lát, cuối cùng Tiết Lâm Phủ cũng từ trong điện đi ra, Cung phu nhân lập tức giục: “Phu quân mau vào báo đi.”

Cung Cẩm Lan lặng lẽ đi vào, chần chừ một lúc mới cẩn thận nói: “Hoàng thượng, thần thê Hướng thị cầu kiến.”

Hắn cho rằng Tuyên Văn đế nhất định sẽ không gặp, nhưng không ngờ Tuyên Văn đế lại yếu ớt cử động ngón tay: “Cho vào!”

Cung phu nhân đi vào trong điện chỉ thấy màn buôn trướng phủ, long thể được đắp một chiếc chăn dày màu vàng tươi, mặt trên thêu kim long vân hải, tạo thành một mảng lóng lánh, còn bàn tay thì trắng xanh nhợt nhạt, đặt ở bên ngoài chăn.

“Thần phụ khấu kiến hoàng thượng.”

“Bình thân.”

Mới có mấy ngày mà giọng nói của Tuyên Văn đế đã yếu ớt giống như biến thành một người khác vậy, sắc mặt tái nhợt tiều tụy, hốc mắt hõm sâu, đôi mắt vốn anh tuấn lanh lợi giờ bỗng chốc đã mất đi thần thái.

“Ta biết vì sao ngươi muốn gặp ta.”

Cung phu nhân vừa nghe thấy chữ “ta” thì giật mình, mơ hồ nhớ lại sự việc năm đó, lúc đó hắn vẫn còn là một chàng hoàng tử chưa có thế lực, còn bà là đưa cháu gái được hoàng thái phi ân sủng nhất, Hướng thái phi thì luôn được tiên hoàng sủng ái, Tuyên Văn đế lúc đó ở trước mặt bà luôn tỏ ra vô cùng khiêm tốn hiền lành, chứ không ỷ vào thân phận hoàng tử của mình mà lên mặt kiêu ngạo.

Tuyên Văn đế nói: “Trong lòng hoàng hậu luôn nghi ngờ ta có tình ý với ngươi, cho nên ta đành phải nói dối bà ấy một lần, nếu như sau này ta chết đi, bà ấy sẽ không gây khó dễ cho ngươi.”

Cung phu nhân trong lòng thảng thốt, thật không thể tin được.

“Thanh Thư, A Cửu lúc còn nhỏ rất giống ngươi. Hoang dại đáng yêu, tự do tùy hứng, ta không muốn uốn nắn nó nhiều vì nghĩ lớn lên nó có thể giống như ngươi, vậy thì tốt biết bao. Nhưng đáng tiếc, càng lớn, nó lại càng giống mẫu hậu của nó.”

Cung phu nhân không thể thốt nên lời, nhưng đã hiểu tất cả.

Tuyên Văn đế buồn bã nói: “Hy vọng ngươi không oán ta. Điều ta có thể làm, chỉ có bấy nhiêu.”

“Thần sao dám oán trách người…” Giọng Cung phu nhân có chút nghẹn ngào, “Hoàng thượng nghĩ nhiều rồi, hoàng thượng nhất định sẽ mệnh dài trăm tuổi.”

Tuyên Văn đế mỉm cười, cơ hồ như đời này, chỉ cần có câu nói ấy, là đủ.

Tuyên Văn đế bị tổn thương thân thể lại còn mang tâm bệnh, cho dù Tiết Lâm Phủ đã tận tình bốc thuốc chữa trị, điều dưỡng thêm nhiều ngày nhưng vẫn không khỏe lại như cũ. Mộ Trầm Hoằng liền dẫn Cung Khanh hồi cung xử lý chính sự trước, chỉ còn Độc Cô hoàng hậu và A Cửu ở lại Hành cung để chăm sóc Tuyên Văn đế.

Người mà Độc Cô hoàng hậu tin tưởng nhất là Thuần Vu Thiên Mục, sau khi Tuyên Văn đế điều trị nhiều ngày không khỏi bà liền nghĩ đến hắn, triệu hắn tiến cung để hỏi han thêm.

Thuần Vu Thiên Mục tính toán nói: “Bệnh tình của hoàng thượng thực ra không đáng ngại, chỉ là long thể của người đã nhiễm phải vận đen, cho nên mới hồi phục chậm chạp như vậy.”

Lời vừa nói ra, lập tức Độc Cô hoàng hậu nhớ đến việc của Tiết Giai, thầm nghĩ Thuần Vu Thiên Mục quả nhiên là thần nhân, đối với hắn lại càng thêm tín nhiệm kính nể vài phần.

“Vậy làm sao để hóa giải được?”

Thuần Vu Thiên Mục nói: “Có thể dùng việc vui để tống việc không may.”

Việc vui? Độc Cô hoàng hậu chau mày nghĩ ngợi, hôm này còn có việc gì vui?

A Cửu vừa nghe liền mừng vui sướng, đây đúng là một cơ hội tốt.

Sau khi Thuần Vu Thiên Mục cáo từ, A Cửu liền nói: “Mẫu hậu, muốn có việc vui thật đơn giản, trong cung đang có sắn một việc, mẫu hậu hãy tìm cho hoàng huynh một lương đệ, như vậy chẳng phải việc vui sao?”

Độc Cô hoàng hậu chau mày, chuyện này trước đây vài ngày A Cửu đã đề cập đến, lúc đó bà cũng có chút động lòng, dù sao thái tư phi Cung Khanh cũng không phải là người con dâu bà thích, chỉ là do thiên mệnh bất đắc dĩ nên bà phải chấp nhận. Bởi vậy bà đã sớm hạ quyết tâm, để ngày khác sẽ tìm cho nhi tử một lương đệ mà mình thích. Nhưng thái tử vừa kết hôn, e là Tuyên Văn đế sẽ dị nghị, nên bà đành đợi để nói đến sau. Giờ đây, Tuyên Văn đế cần một việc vui để tống xuất vận xui, quả là một cơ hội tốt.

A Cửu thấy Độc Cô hoàng hậu đang suy nghĩ, liền nói thêm: “Mẫu hậu, Kiều Vạn Phương thông thư đạt lý, dũng cảm quyết đoán, lại đoan trang nghĩa hiệp. Cung Khanh nhìn dáng vẻ thì nũng nịu ẻo lả, chẳng có chút khí thế của thái tử phi, lại càng không có khí phái hoàng gia.”

Độc Cô hoàng hậu gật đầu nói: “Đợi đến tết Nguyên Đán, hoàng huynh con quay lại Hành cung, lúc đó nói cũng chưa muộn.”

Thời gian thấm thoát thoi đưa, rất nhanh đã đến tết Nguyên Đán, vì long thể của Tuyên Văn đế vẫn chưa bình phục nên Mộ Trầm Hoằng và Cung Khanh quay lại Hành cung đón năm mới.

A Cửu chờ đợi ngày này đã lâu. Sau khi Cung Khanh tới Hành cung, ngày hôm sau nàng ta đã nhắc Độc Cô hoàng hậu gọi Mộ Trầm Hoằng và Cung Khanh đến trước mặt.

Độc Cô hoàng hậu đem ý của Thuần Vu Thiên Mục nói thẳng cho hai người rõ.

Cung Khanh vừa nghe đến hai chữ “hỷ sự”, trong lòng trước hết nghĩ đến việc hôn sự, nhưng Tuyên Văn đế hài tử chỉ có hai người một nam một nữ, đương nhiên hỷ sự sẽ không phải của Mộ Trầm Hoằng , vậy thì còn A Cửu. Nhưng nếu là hôn sự của A Cửu. thì chắc chắn cũng không cần gọi đến mình để hỏi chủ ý, cho nên hỷ sự này nhất định sẽ liên quan đến Đông cung.

Quả nhiên, Độc Cô hoàng hậu nói với Mộ Trầm Hoằng: “Giờ đây phụ hoàng con cần một hỷ sự để tống xuất vận xui, cho nên ta muốn Đông cung có thêm một lương đệ.”

Cung Khanh lập tức tim đập thình thịch. Điều gì đến cũng phải đến, chỉ không ngờ là nhanh như vậy, không những thế còn núp dưới danh nghĩa Tuyên Văn đế tống xuất vận xui, xem ra, cho dù Mộ Trầm Hoằng không muốn, cũng không thể cự tuyệt.

Mộ Trầm Hoằng trong lòng chùng xuống. Nếu lúc này mà đưa ra ý kiến nghi ngờ lời nói của Thuần Vu Thiên Mục, thì cũng có nghĩ là nghi ngờ thiên mệnh mẫu nghi thiên hạ của Cung Khanh, sẽ không có lợi cho nàng sau này. Nếu phản đối ý kiến của Độc Cô hoàng hậu, không cưới lương đệ, thì lại mắc vào tội bất hiếu với Tuyên Văn đế.

Độc Cô hoàng hậu biết rõ nhi tử của mình tân hôn tình cảm ngọt ngào say đắm, đối với Cung Khanh vẫn vô cùng nhiệt huyết, Cung Khanh lại là một trang tuyệt sắc giai nhân, trong lòng nhất định cũng không bằng lòng, nghĩ vậy bà liền quay sang hỏi Cung Khanh: “Thái tử phi có ý kiến gì không?”

Cung Khanh cười dịu dàng đáp: “Chỉ cần phụ hoàng long thể an khang, thần thiếp không có ý kiến khác. Huống hồ có thêm một lương đệ thì càng có thể phục vụ thái tử tốt hơn, thần thiếp cầu còn không được.” Nói rồi Cung Khanh liền bước lại đứng nép sau Mộ Trầm Hoằng, nhìn hắn mỉm cười, hiền hậu dịu dàng.

Độc Cô hoàng hậu không ngờ Cung Khanh lại có biểu hiện rộng lượng như vậy, cho dù trong lòng muốn hay không muốn, nhưng biểu hiện trên mặt chỉ có những nét cam tâm tình nguyện, hiếu thuận vô cùng. Bà thầm nghĩ, đây đúng là một người thông minh hiểu chuyện, so với mẫu thân hay ghen tị đố kị đanh đá của nàng ta thì quả thực mạnh mẽ hơn nhiều.

Nếu nhi tẩu đã gật đầu đống ý, thì chắc hẳn nhi tử sẽ không có ý kiến gì, Độc Cô hoàng hậu hỏi: “Vậy ý của thái tử thế nào?”

“Mẫu hậu có thể chọn người?” Mộ Trầm Hoằng vừa nói dứt lời, đầu mày khẽ chau lại, thịt trên hông bị người khác véo một cái thật đau.

Độc Cô hoàng hậu lại nói: “Thực ra thì đã có sắn một người, đó chính là Kiều Vạn Phương. Cuộc đi săn lần trước, phụ hoàng con cảm thấy nàng ấy là một người dũng cảm quyết đoán, có phong thái hoàng gia. Huống hồ, chân của nàng ấy cũng là vì thái tử phi mà bị thương, để nàng ấy làm lương đệ, xem như là bù đắp một phần, thái tử phi thấy thế nào?”

Cung Khanh thản nhiên cười: “Mẫu hậu nó rất phải. Kiều Vạn Phương dung mạo xinh đẹp, trông rất hiền lương, nhi thần không có ý kiến gì, tất cả đều để cho mẫu hậu làm chủ.”

Mộ Trầm Hoằng khóe miệng nhếch lên, tiểu nha đầu, ngươi đúng là một kẻ thủ đoạn.

Độc Cô hoàng hậu không ngờ việc này lại thuận buồm xuôi gió đến vậy, liền chốt lại: “Vậy thì chúng ta chọn Kiều Vạn Phương nhé!”

Mộ Trầm Hoằng nói: “Mẫu hậu, con người của Kiều Vạn Phương giỏi về tâm kế, không thể chọn nàng ta được.”

“Lời này là có ý gì?”

“Trong cuộc đi săn mùa thu lần trước, chân nàng ta bị thương không phải là do chiếc bàn đạp, là do nàng ta tự làm mình bị thương.”

“Sao có thể thế được?”

“Lúc đầu nàng ta nói con bạch mã phát cuồng, nàng ta muốn bỏ ngựa chạy thoát thân, nhưng chiếc bàn đạp đã giữ chân nàng ta lại nên không thể thoát ra, ngầm ám chỉ làCung Khanh đã hãm hại nàng ta. Nhi thần đã đi điều tra người thợ làm ra chiếc bàn đạp đó, thực ra chiếc bàn đạp đó không hề có vấn đề gì cả, điều này khiến nhi thần cảm thấy có chút kì lạ, liền gọi Tiết Lâm Phủ đến kiểm tra vết thương trên mắt cá chân của nàng ta, Tiết Lâm Phủ khẳng định vết thương đó không phải là bị bàn đạp kẹp chặt gây nên, mà chính là vết thương do dao cắt .”

Độc Cô hoàng hậu vừa nghe đã giật mình hoảng sợ: “Thật không?”

“Nếu mẫu hậu không tin, có thể gọi nàng ta và Tiết Lâm Phủ đến đối chất.”

“Thôi đi.” Độc Cô hoàng hậu thất vọng xua tay, bà tuy không thích Cung Khanh, nhưng cũng không muốn tìm một lương đệ lắm mưu nhiều kế, e là sau này hậu cung lại không sóng yên gió lặng. Im lặng hồi lâu, bà lại hỏi: “Vậy thì để chọn một người khác vậy.”

“Mẫu hậu bận chăm sóc phụ hoàng, nhi thần bận việc triều chính lu bù, không có thời gian để ý đến việc này, chọn lương đệ không phải là việc vui duy nhất để phụ hoàng tống xuất vận xui, trước mắt có một hỷ sự khác.”

“Hỷ sự gì?”

“Cung Khanh có tin vui rồi.”

Độc Cô hoàng hậu Cung Khanh: “Có thật không?”

Cung Khanh xấu hổ cúi đầu, hiển nhiên là mặc nhận.

Độc Cô hoàng hậu cười nói: “Vậy thì tốt quá rồi.”

Bà không thích nhi tẩu, nhưng không phải là không thích cháu nội. Hơn nữa Tuyên Văn đế lại sinh được ót con, chỉ có thái tử là con trai duy nhất, Cung Khanh mang thai thì đúng thực đó là tin vui lớn nhất rồi còn gì.

Rời khỏi điện, Mộ Trầm Hoằng vừa đi vừa xoa xoa thắt lưng, than vãn: “Tiểu nha đầu thật đúng là hạ thủ không nương tay, định cấu véo đến dứt da tím thịt sao?” Lời còn chưa hết, trên mu bàn tay lại trúng thêm một chiêu.

Cung Khanh khẽ hừm một tiếng: “Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, chàng đã đồng ý với thiếp, đừng có mà nuốt lời.”

“Ta sao dám chứ.”

Mộ Trầm Hoằng cười hà hà ôm lấy ái thê, tay đặt trên bụng nàng, mừng vui hoan hỷ nói: “Hài tử này, con đúng thật là một vị cứu tinh am hiểu ý người khác.”

Cung Khanh thản nhiên cười: “Này, tên mụ của con gọi là Tinh nhi thì thế nào?”

“Quá hay!”

Sáng sớm hôm sau, Mộ Trầm Hoằng dẫn theo Cung Khanh đến thỉnh an Tuyên Văn đế và Độc Cô hoàng hậu.

Tuyên Văn đế thần sắc đã tốt hơn rất nhiều, trên nét mặt cũng lấp lánh những tia mừng vui.

Độc Cô hoàng hậu nói: “Hôm qua ta đã nói tin vui cho phụ hoàng con biết, tinh thần của ông ấy đã tốt hơn rất nhiều, Thuần Vu Thiên Mục đúng là tài giỏi hơn người.” Nói xong liền nhìn Cung Khanh cười: “Con thiếu gì chỉ cần nói với ta một tiếng.”

Đây là lần đầu tiên nàng thấy hoàng hậu mỉm cười với mình, lộ ra chiếc lúm đồng tiền trên má, Cung Khanh đáp lễ nói: “Đa tạ mẫu hậu, con không thiếu gì, chỉ cần phụ hoàng long thể an khang là tốt rồi.”

Mọi người trong lòng đều hoan hỷ, chỉ có A Cửu phụng phịu trong lòng, thỉnh thoảng nhìn về phía bụng của Cung Khanh ngắm đi ngắm lại.

Mộ Trầm Hoằng thấy tâm tình của mẫu hậu tốt, liền nhân cơ hội đề xuất mời Cung phu nhân vào cung để chăm sóc thái tử phi.

Độc Cô hoàng hậu tuy trong lòng không vui nhưng cũng không có lý do gì để cự tuyệt. Thái tử phi hay hoàng hậu có thai, truyền mẫu thân vào cung chăm sóc là chuyện bình thường, năm xưa lúc bà mang thai, cũng đã mời Thái phu nhân vào cung chăm sóc mấy tháng.

Tuyên Văn đế bệnh nặng mới khỏi không thể ngồi lâu, Mộ Trầm Hoằng ở lại nói chuyện chốc lại, rồi dẫn Cung Khanh đứng dậy xin phép cáo từ. Trước khi đi hắn còn nhìn A Cửu nói: “A Cửu, muội qua đây, ta có chuyện muốn nói với muội.”

Ra đến ngoài điện, Mộ Trầm Hoằng để Cung Khanh đi trước vài bước, còn mình đứng lại đợi A Cửu.

A Cửu vừa nhìn thấy đôi mắt sa sầm xuống của Mộ Trầm Hoằng thì trong lòng hơi lo lắng, tim đập thình thịch, chột dạ nói: “Hoàng huynh nhìn muội như vậy là có ý gì?”

Mộ Trầm Hoằng lặng im không nói, trên mặt lộ rõ vẻ lạnh lùng nghiêm nghị nhìn nàng ta, thấy nàng ta có vẻ né tránh, liền nói: “Chuyện của Kiều Vạn Phương là do muội bới ra phải không?”

A Cửu trong lòng giật thót, vội vàng phs nhận: “Không phải, hoàng huynh đừng đổ oan cho muội. Là mẫu hậu nghe lời Thuần Vu Thiên Mục mới quyết định làm như vậy, không liên quan đến muội.”

“Ta nói A Cửu muội thật sự rất ngu đần ngốc nghếch.”

“Hoàng huynh ngươi!” A Cửu vô cùng tức giận, lớn bằng từng này rồi, giờ lại bị người khác mắng cho là ngốc nghếch, đến cả hoàng đế hoàng hậu cũng chưa bao giờ quát nạt mắng mỏ nàng ta như vậy.

“Những lời của Thuần Vu Thiên Mục thực ra là cơ hội tốt để muội thực hiện ý đồ của mình, nhưng thật tiếc muội chỉ chăm chăm tìm cơ hội báo thù người khác mà lại đánh mất đi cơ hội của chính mình.”

A Cửu ngớ người: “Hoàng huynh có ý gì?”

“Sao muội không nhân cơ hội này đề xuất chuyện hôn sự của mình với Thẩm Túy Thạch?”

A Cửu lại ngẩn ra, trong nháy mắt vô cùng hối hận, chính xác, sao không dựa vào lời nói của Thuần Vu Thiên Mục để đề xuất chuyện hôn sự của mình, lúc đó hoàng hậu có thể sẽ đồng ý. Nhưng thật đáng tiếc, trong lòng mình lúc đó chỉ nghĩ cách làm cho Cung Khanh buồn phiền, nên căn bản không nghĩ ra điều gì khác được. Giờ chắc đến, có hối hận cũng không kịp nữa.

Mộ Trầm Hoằng tỏ vẻ thất vọng lắc đầu: “A Cửu, đến lúc nào muội mới trưởng thành đây? Muội mỗi ngày cứ chăm chú săm soi người khác, có từng nghĩ sự tốt xấu của người khác có liên quan đến muội hay chưa? Muội khiến cho cuộc sống của người khác ngột ngạt đau khổ, thì muội mới thấy thoải mái hay sao? Muội muốn cuộc sống cả chúng ta không sướng vui hạnh phúc, thì đáng tiếc cuộc sống của muội cũng chẳng thoải mái vui vẻ gì.”

“Hoàng huynh, là huynh có ý gì?”

“Thẩm Túy Thạch trước đây vài ngày đã gửi tấu chương xin từ chức Trung Thư Xá Nhân, ra bên ngoài làm quan. Ta đã phê chuẩn. Ngày hôm kia hắn đã lên đường nhậm chức.”

“Hoàng huynh ngươi!” A Cửu vừa nghe đã cuống cuồng, chạy đến túm lấy tay áo của Mộ Trầm Hoằng nói: “Hoàng huynh, huynh đã điều hắn đến nơi nào vậy?” Thảo nào mấy ngày hôm nay không nhìn thấy Thẩm Túy Thạch, nàng còn tưởng phụ hoàng bị bệnh nặng nên không truyền hắn tiến cung.

“Ở một nơi cách kinh thành không xa lắm. A Cửu, chừng nào muội hiểu chuyện, thì ta sẽ điều hắn quay về. Nếu muội vẫn ngu muội xảo quyệt, luôn tính toán để mưu hại người khác, thì ta sẽ điều hắn đến nơi xa hơn và không hẹn ngày quay lại.”

Mộ Trầm Hoằng nói xong liền chắp tay rời đi.

A Cửu đứng nguyên chỗ cũ như bị trời trồng, trong lòng vừa tức vừa hận, nhưng lại không biết phải làm thế nào. Thời gian này phụ hoàng đang dưỡng bệnh, mọi việc triều chính đề giao cho Mộ Trầm Hoằng xử lý, thật không ngờ hắn lại âm thầm điều Thẩm Túy Thạch rời khỏi kinh thành như vậy.

Thời gian này, trong lòng A Cửu đã tích tụ vạn phần đau khổ, lại không biết phải giải tỏa thế nào, đành lặng lẽ quay về cung của mình.

Chiếu theo lệ, mùng một đại niên, các triều thần đến Hành cung để chúc tết hoàng đế, còn các mệnh phụ phu nhân thì đến hậu cung để thỉnh an hoàng hậu. Sau đó hoàng đế khai tiệc thiết đãi quần thần, ngợi khen phong thưởng cho những người có công.

Đến giờ thìn, mọi người trong Hành cung lần lượt chúc tết gia quyến của các triều thần.

Ngoài các phu nhân tiểu thư của lục bộ thượng thư, các thị lang, các công hầu phủ, còn có các vị cáo mệnh phu nhân, mọi người đến so với Quỳnh Lâm yến còn đầy đủ hơn nhiều, kể cả những người dù không khỏe, cũng không dám không đến.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top