Trương Vân Xuyên hôm nay ở trong trại cũng coi như có chút danh tiếng.
Một vị đội đầu thủ vệ cửa hậu trại cũng không làm khó hắn, để hắn dẫn theo Đại Hùng và Lương Đại Hổ vào trại.
Sau khi tiến vào trại, tầm nhìn nhất thời trở nên trống trải.
Chỉ thấy trong thung lũng là những mảnh ruộng xanh um tươi tốt, không ít gia quyến sơn tặc bận rộn trên cánh đồng.
Xa xa từng dãy phòng ốc đan xen phân tán ở các nơi, tựa như thế ngoại đào nguyên.
So với tiền trại đề phòng nghiêm ngặt, hậu trại có thêm một ít hơi thở cuộc sống.
Nếu không có các sơn tặc Hổ tự doanh tuần tra kia, người khác còn cho rằng nơi này là một chỗ thôn xóm bình thường nằm trong núi sâu.
“Vân Xuyên huynh đệ!”
Khi bọn Trương Vân Xuyên dọc theo đường nhỏ đồng ruộng vừa đi vừa quan sát, phía sau vang lên thanh âm quen thuộc.
Bọn Trương Vân Xuyên dừng bước quay lại nhìn, thần xạ thủ Mã Đại Lực được trong trại công nhận dẫn theo vài người bước nhanh đến.
“Mã đại ca.” Trương Vân Xuyên cũng ôm quyền chào.
Tính cách Mã Đại Lực tương đối hào sảng, cũng đóng quân ở tiền trại, hai người thường xuyên cùng nhau tham thảo quyền cước công phu, cho nên quan hệ cũng không tệ.
“Mã đại ca, ngươi tới vừa lúc.”
“Hậu trại này ta vẫn là lần đầu đến, không biết Tụ Nghĩa đường ở đâu.”
Mã Đại Lực cười chỉ chỉ một căn nhà trên sườn núi đối diện nói: “Chính là bên đó, chúng ta mau đi qua đi, nhắm chừng sắp bắt đầu rồi.”
Ở dưới Mã Đại Lực dẫn đường, bọn Trương Vân Xuyên rất nhanh đã tới một căn nhà tới gần triền núi của thung lũng.
Bọn họ sau khi giao binh khí mang theo bên người cho thủ vệ Hổ tự doanh ở cửa, lúc này mới dắt tay nhau vào đại sảnh.
Đại sảnh rộng rãi sáng ngời, đã có không ít người tới sớm, cấp bậc thấp nhất cũng là đầu lĩnh cấp đội trưởng.
“Mã huynh đệ.”
“Vân Xuyên huynh đệ!”
Nhìn thấy đám người Trương Vân Xuyên tiến vào, không ít người quen thuộc nhao nhao chào hỏi.
Nhưng vẫn có một ít người Mộc tự doanh như là từng có mâu thuẫn chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ một cái, sau đó dời ánh mắt về phía nơi khác, không muốn quan tâm bọn họ.
“Đại đương gia gọi chúng ta tới làm cái gì?”
Ở trong lúc bắt chuyện với mọi người, Trương Vân Xuyên cũng tò mò hỏi thăm.
“Khẳng định là có vụ làm ăn lớn.” Có đầu lĩnh cười nói: “Chúng ta đã nhiều ngày chưa xuống núi rồi, một lần này không biết là làm ăn cái gì.”
Trương Vân Xuyên nhìn thấy bộ dáng hưng phấn của bọn họ, cũng đã hiểu vài phần.
Một lần này Đại đương gia gọi bọn họ tới, nhắm chừng là muốn dẫn bọn họ xuống núi cướp bóc.
Quả nhiên, không bao lâu sau, Đại đương gia Trấn Sơn Hổ dưới bảy vị đương gia vây quanh, từ hậu đường đi vòng ra.
“Bái kiến Hổ gia!”
“Bái kiến các vị đương gia!”
Các đầu lĩnh cũng đều ùn ùn đứng thẳng người, ồn ào hướng về phía mấy vị đương gia này ôm quyền hành lễ.
“Các vị huynh đệ đều ngồi đi.”
Trấn Sơn Hổ sau khi nhìn quét một vòng, lúc này mới đè tay xuống.
Bọn Trương Vân Xuyên cũng đều tự mình tìm ghế xoay người ngồi xuống, sau đó chờ đợi Đại đương gia nói chuyện.
“Các vị huynh đệ, cơ sở ngầm dưới núi truyền tin lên núi rồi!”
Trấn Sơn Hổ cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp mở miệng.
“Gần đây có một lô hàng hóa sắp đi ngang qua Trường Bá trấn.”
“Chỉ cần cướp một lô hàng này, vậy chúng ta năm nay có thể có một cái Tết tốt!”
“Hổ gia, hàng gì vậy?”
Lập tức có người nhịn không được lớn tiếng hỏi.
“Đàn bà muốn hay không?” Hổ gia cười mắng.
“Ha ha ha ha!”
Đám sơn tặc cũng đều là phát ra tiếng cười vang.
…
Đại đương gia Trấn Sơn Hổ ở Tụ Nghĩa đường triệu tập đám đông đầu lĩnh, thông báo với mọi người tin tức cơ sở ngầm truyền về.
“Hàng hóa là Đông Sơn phủ bên kia tới, có ước chừng mấy chục xe, bọn họ chuẩn bị ở huyện Tam Hà đưa lên thuyền, sau đó đi Giang Châu.”
Trấn Sơn Hổ hưng phấn nói: “Trừ lương thực cùng vải vóc, trong đoàn xe còn có bạc thuế đưa đi Giang Châu, chừng mấy vạn lượng đó.”
Mọi người nghe vậy, cũng trở nên kích động.
Quả nhiên giống như Đại đương gia nói, một lần này nếu cướp sạch đoàn xe này, vậy bọn họ có thể đón một cái tết đầy đủ rồi.
“Đại đương gia, đoàn xe là tiêu cục nhà nào áp tải?” Có đầu lĩnh lập tức hỏi.
Các phủ huyện cảnh nội Đông Nam tiết độ phủ bây giờ đạo tặc nổi dậy như ong, lô hàng hóa lớn này bình thường đều có tiêu cục hộ tống.
“Trường Phong tiêu cục của Đông Sơn phủ.”
“Trường Phong tiêu cục?”
Các đầu lĩnh sau khi nghe được lời này, cũng đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
“Trường Phong tiêu cục này nghe nói rất lợi hại.”
Có đầu lĩnh nói: “Hồ Đại Bổng Tử trước kia lợi hại nhất của Đông Sơn phủ bên đó nghe nói ngã ở trong tay Trường Phong tiêu cục, thiếu chút nữa mạng cũng không còn.”
“Nghe nói Trường Phong tiêu cục áp tiêu nhiều năm như vậy, chưa từng thất thủ.”
“Trường Phong tiêu cục này nghe nói quan hệ rất chặt chẽ với quan phủ, thậm chí có nỏ mạnh quan phủ đặc biệt phê chuẩn.”
Có đầu lĩnh rụt rè nói: “Ta thấy Trường Phong tiêu cục này không dễ chọc, chúng ta vẫn là đừng tùy tiện trêu vào thì tốt hơn.”
“Đúng, đừng trộm gà không được còn mất nắm thóc, đặt cả bản thân chúng ta vào.” Có người lập tức phụ họa.
“Hổ gia, ta thấy chúng ta chuyện một lần này vẫn là bàn bạc kỹ hơn đi.”
“...”
Người có tên cây có bóng.
Cửu Phong sơn bọn họ ở vùng này gây dựng ra uy danh hiển hách, người khác đều sợ bọn họ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận