Ba gã Hoa Sơn kiếm khách thấy Thượng Quan Si nói xong là đánh liền. Bất quá trông nàng chẳng qua là một thiếu nữ mặt còn đẩy vẻ trẻ con, xinh xắn lanh lợi, năm ngón tay thon thon thì cho là có để nàng thực sự đánh một chưởng cũng không đau gì.
Huống chi ba người đều là cao thủ thành danh trong chốn võ lâm, gặp qua biết bao đại địch. Tuy rằng chúng cũng cảm thấy bực mình nhưng trong lòng căn bản không coi Thượng Quan Si vào đâu nên vẫn thản nhiên đứng im tại chỗ, không chút phòng bị.
Cảm giác khi trúng chưởng thật khác xa dự liệu của bọn họ. Chỉ thấy Thượng Quan Si đánh ra chưởng này tuy không một tiếng động nhưng lại có một luồng ám kình trời nghiêng đất lở cuốn tới trước ngực.
Chúng vội vận khí chống đỡ nhưng đã quá muộn.
Chỉ thấy thân hình gã tai vểnh bị chưởng lực đánh bắn văng ra ngoài, va vào vách đá đối diện. Óc gã bắn tung tóe, cổ gãy lìa chết ngay đương trường.
Hai gã kia dù chưa chết nhưng máu phun vung vãi, té xỉu dưới đất!
Thượng Quan Si chẳng có dấu hiệu gì trước khi xuất chưởng, giọng nói vẻ mặt đều rất ung dung nhưng thực ra thì nhanh vô cùng. Khương Cổ Trang đứng ở bên cạnh mà muốn ra tay ngăn trở cũng không kịp.
Tuy rằng trong lòng Khương Cổ Trang rất chán ghét ba gã nhưng chưa hề nghĩ sẽ đánh chết bọn họ. Chàng không ngờ Si nhi lại hạ sát thủ, ra tay ác độc như vậy
Vì thế giận dữ:
- Si nhi, sao muội lại có thể tùy tiện giết người!
Thượng Quan Si nghi hoặc nhìn chàng, nói giọng oan ức:
- Muội thấy bọn chúng nói chuyện với huynh thật là hung dữ mà!
Sau đó liền khoanh hai tay vào nhau giống như một đệ tử phạm lỗi, cúi đầu:
- Hơn nữa, nếu không giết để bọn chúng tìm thấy cửa động vào bí đạo thì sư phụ sẽ ra sao!
Khương Cổ Trang thật sự cũng không nghĩ tới điều này. Chàng nghĩ rằng ngoài việc giết chết ba tên này thì tạm thời cũng không còn cách nào khác, thở dài:
- Không phải ba người bọn họ chuẩn bị bỏ đi sao? Muội......
Khương Cổ Trang đang chuẩn bị nói tiếp nhưng nhìn thấy Thượng Quan Si đang như si như ngốc, thái độ thành thật ngây thơ thì bất giác cũng nghẹn tiếng.
Chàng cũng đành tự an ủi:
- Si nhi từ nhỏ đã ở cùng với Đoạt mệnh thần nigiết người không chớp mắt, không phân biệt được thiện và ác, những điều mắt thấy tai nghe vô tình đã tạo thành một loại tính cách kỳ lạ, cũng không biết lạm sát kẻ vô tội là một chuyện thương thiên hại lý, về sau cần từ từ bảo ban nàng!
Ba gã Hoa Sơn kiếm khách đột nhiên một bị chết hai bị thương, Khương Cổ Trang nhất thời cũng không biết phải xử trí như thế nào.
Đang rối trí vô kế khả thi thì chợt nghe Thượng Quan Si vội vàng hô:
- Mau, tránh mau !
Khương Cổ Trang hơi giật mình, đồng thời cảm thấy một cơn cuồng phong quét tới liền vội vàng nhún một cái bắn người bay vút lên.
Định thần nhìn lại thì thấy Hắc bạch nhị điêu như một mũi tên từ trên cao phi xuống chỗ hai gã Hoa Sơn kiếm khách đang chết ngất. Chúng giương móng sột sột hai tiếng, hai gã Hoa Sơn kiếm khách bị xé rách toang bụng, ngũ tạng lục phủ bèo nhèo bắn đầy đất.
Hắc bạch nhị điêu rít lên hai tiếng dài sắc nhọn như là báo cáo gì đó với Đoạt mệnh thần ni sau đó bay vút lên trời, xoay một vòng ở trên đầu hai người rồi mới tiến vào mật động.
Khương Cổ Trang nhìn đến trợn mắt há mồm, lòng kinh hãi nhưng lại không thể làm gì được.
Thượng Quan Si đi tới, khe khẽ thở dài một tiếng:
- Trang ca ca, chúng ta đi thôi!
Khương Cổ Trang thở dài ngây ngốc hỏi:
- Chúng ta nên đi đâu trước đây?
Khương Cổ Trang chỉ biết là mình cần làm rất nhiều việc nhưng tâm trí bấn loạn nên không nghĩ ra một cái gì rõ ràng cả. Chàng thực sự không biết phải bắt đầu như thế nào, trong lòng cảm thấy mờ mịt nên thuận miệng hỏi vậy.
Thượng Quan Si liếc mắt nhìn y một cái:
- Muội làm sao biết được, muội......
Rồi nàng lại cười cười vẻ ngượng ngùng:
- Tùy huynh đi đâu cũng được, dù thế nào thì muội cũng đi theo huynh là được!
Khương Cổ Trang nghĩ rằng:
- Si nhi sống ở trong cổ động từ nhỏ, hoàn toàn không biết gì về cuộc sống cả, ta hỏi thế này không phải là thừa sao?
Chàng nghĩ qua một lượt mà vẫn nghĩ không ra một chỗ nào trên đời có thể cho mình trú chân, không khỏi cảm thấy thê lương, thầm nghĩ may mắn là vẫn còn có Lưu thúc.
Lưu thúc ở đâu ? Nhất định là thúc ấy nghĩ rằng mình đã chết, đám người của chín đại môn phái có giết chết Lưu thúc hay không?
Lưu thúc rất khôn ngoan, võ công lại cao, tin chắc là sẽ không dễ dàng bị ám hại như vậy.
Nhưng cũng khó nói, hai quyền khó địch bốn tay, nếu người của chín đại môn phái hoặc Võ thánh môn vây công thúc ấy......
Những ý nghĩ đầy mâu thuẫn cứ đảo qua đảo lại trong đầu Khương Cổ Trang nên rốt cuộc chàng quyết định là cứ đến Tử Kim các xem thế nào đã.
Đã quyết định vậy nên chàng quay sang nói với Thượng Quan Si:
- Si nhi, chúng ta đi!
Nói xong rồi thì không nói thêm lấy một lời, đi trước dẫn đường.
Thượng Quan Si yên lặng đi theo sau, đi được vài bước mới khẽ nói:
- Trang ca ca...... Huynh giận Si nhi, không để ý tới muội nữa sao?
Giọng nàng run lên nhè nhẹ, vẻ rất tủi thân.
Khương Cổ Trang thở dài:
- Đó không phải là huynh giận muội mà là lòng ta thật sự rối loạn. Muội cứ lạm sát kẻ vô tội như vậy thì huynh khó tránh khỏi sẽ trở thành một ác ma trong chốn võ lâm!
Thượng Quan Si liếc chàng một cái vẻ hối lỗi:
- Muội biết vì muội giết người như vậy làm huynh mất hứng, về sau muội không giết người nữa là được!
Thượng Quan Si nói rất chân thành tự nhiên, Khương Cổ Trang không khỏi động lòng. Chàng dừng lại nắm tay Thượng Quan Si, giảng giải:
- Si nhi, trong cuộc sống có người tốt cũng có kẻ xấu. Đối với kẻ xấu không chuyện ác nào không làm thì chúng ta không thể từ tâm nương tay, bởi vì mình không giết chúng thì chúng sẽ mình hoặc là gây tai họa cho người khác.
Thượng Quan Si hỏi:
- Giống như người của Võ thánh môn vậy, có phải hay không?
Khương Cổ Trang kiên nhẫn:
- Ừ, đương nhiên là còn có một kẻ khác nữa, chúng làm ác hết sức tinh vi, đó cũng là những người xấu. Cũng còn có rất nhiều người tốt. Không thể như muội chẳng phân biệt trắng đen, cứ giết người vô cớ lung tung như vậy được!
Thượng Quan Si liên tiếp gật đầu:
- Muội đã hiểu, về sau muội nhất định sẽ nghe lời huynh, huynh bảo giết ai thì muội mới giết người đó!
Những lời nói thật thành thực không khỏi khiến cho Khương Cổ Trang phải bật cười. Thượng Quan Si thấy chàng cười trở lại thì tâm tình cũng dễ chịu hơn, trở nên vui vẻ.
Khương Cổ Trang bảo:
- Si nhi, trong chốc lát thì không thể nói cho muội hiểu rõ được đạo lý này, về sau huynh sẽ từ từ giải thích cho muội. Chúng ta đi thôi.
Thượng Quan Si cười bẽn lẽn:
- Trang ca ca, chỉ cần huynh cao hứng là lòng muội thấy dễ chịu hơn. Có phải chúng sẽ đi tìm Lưu thúc của huynh hay không?
Khương Cổ Trang cười đáp:
- Si nhi thật thông minh, làm sao muội lại biết được?
Thượng Quan Si bỗng xịu mặt:
- Thật ra Trang ca ca cùng muội có cái số khổ giống nhau. Bây giờ trên đời cũng chỉ có mỗi Lưu thúc thương huynh cho nên người đầu tiên mà huynh quan tâm hiển nhiên là Lưu thúc.
Tuy giọng nói có chút thương cảm nhưng đây là lần đầu tiên được Khương Cổ Trang khen nên trong lòng nàng vẫn thấy vui sướng.
Đã có mục tiêu, Khương Cổ Trang lấy lại tinh thần, gạt bỏ những u uất trong lòng, nắm tay Thượng Quan Si cùng triển khai khinh công. Cả hai phi thân bay đi như một mũi tên, tựa hồ chân không chạm đất tiến về phía Tử Kim các trên tuyệt đỉnh Hoa Sơn.
Lúc này, Khương Cổ Trang cảm thấy trong người nội lực tràn trề, tụ lại ở đan điền giống như hồ lớn chứa đầy nước. Nhiệt lưu cuồn cuộn nhiều đến vô cùng, dùng không hết, một bước đi mấy trượng, chạy cứ như bay.
Thượng Quan Si từ nhỏ được Đoạt mệnh thần ni chân truyền. Mặc dù nội lực của nàng không thâm hậu bằng Khương Cổ Trang nhưng căn cơ vững chắc, cũng đã vận dụng rất tự nhiên cho nên không phải cố sức cũng vẫn theo kịp.
Hai người phi thân lên núi, chỉ cảm thấy tiếng gió vù vù bên tai, chưa được một lát đã đến bên ngoài Tử Kim các.
Hoa Sơn tuyệt đỉnh hiện ra trước mắt Khương Cổ Trang như là một vùng hỗn loạn. Cửa vào đổ sập, tường miếu xiêu vẹo, binh khí ngổn ngang, vết máu loang lổ khắp nơi. Có thể tưởng tượng ra trận chiến mấy ngày trước thảm thiết đến thế nào!
Toàn bộ Hoa Sơn tuyệt đỉnh chìm trong tĩnh mịch, không thấy một tia đèn đuốc, không có một tiếng hơi thở.
Khương Cổ Trang ngừng bước, quan sát khắp tứ phía vô cùng cẩn thận, tinh thần đề phòng cao độ dắt Thượng Quan Si tiến vào Tử Kim các, trong lòng thấy cực kỳ bất an.
Thượng Quan Si đi theo sau, cảm thấy hoang mang khó hiểu. Nàng thực không biết tại sao Trang ca ca tiến vào một cái điện đổ nát mà còn phải chú tâm đề phòng, rón ra rón rén như vậy. Nhưng nàng cũng hiểu rằng mình chưa thông tỏ mọi chuyện nên cứ thế bắt chiếc bộ dáng của chàng mà đi theo.
Cửa chính mở toang, tuyệt không tiếng người.
Nhưng vừa mới bước chân vào bên trong, đột nhiên thấy hàn quang lóe sáng, bốn thanh trường kiếm từ hai bên trái phải đâm thẳng về phía hai người.
Khương Cổ Trang rút Huyết đao xuất chiêu Long tại cửu thiên. Hồng quang chớp động, bốn tiếng la hét sợ hãi. Tiếp theo chỉ thấy bốn thanh trường kiếm bay vuột ra khỏi tay.
Thì ra là có bốn gã Hoa Sơn kiếm khách mai phục ở hai bên của phòng chính. Bọn họ đã sớm nghe thấy có người đang từ từ tiến vào nên mai phục ở hai bên cánh của chính đợi người vào là bất ngờ tập kích. Cứ nghĩ là người tới có võ công cao tới đâu cũng khó tránh thoát một kiếm do bốn người phối hợp đánh lén; không thể tưởng tượng được võ công người tiến vào lại lợi hại như vậy, chỉ một chiêu đã đánh bay trường kiếm của cả bốn người .
Cả bốn gã không khỏi ngẩn người ra.
Khương Cổ Trang nhân lúc bọn họ phân tâm, chĩa huyết đao thẳng vào cổ họng một trong bốn gã.
Gã này thấy cổ chợt lạnh ngắt, yết hầu cứng lại nên không hề dám nhúc nhích bởi vì chỉ cần Khương Cổ Trang đẩy thanh Huyết đao lên trên nửa tấc là gã sẽ tuyệt mạng .
Ba gã còn lại cũng không dám tùy tiện xuất thủ cứu giúp, đứng chôn chân tại chỗ nhìn hai quái khách trước mắt mà không biết phải làm gì.
Một gã lên tiếng hỏi:
- Các ngươi là ai, đêm hôm khuya khoắt xâm nhập sơn môn để làm gì?
Ngữ điệu sắc lạnh nhưng rõ ràng không đủ uy lực.
Khương Cổ Trang nghĩ thấy cái gọi là chín đại môn phái trong võ lâm chỉ biết bắt nạt kẻ yếu. Lúc trước chẳng những thấy chết không cứu mà còn định vây giết chàng và Lưu thúc nên trong lòng không chút cảm tình đối với bọn này, lạnh lùng đáp:
- Ta là Khương Cổ Trang, tìm chưởng môn của các ngươi.
- Khương Cổ Trang!
Cả ba đồng thời kêu lên sợ hãi, trong chốn võ lâm chưa từng nghe nói đến cái tên này.
Ba gã còn đang nghi hoặc thì bỗng nghe có tiếng người từ trong đại sảnh thần điện:
- Thì ra là Khương thiếu thí chủ. A di đà Phật, xin mời vào trong!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận