Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường/Thanh Xuân/ Thanh Mai T...
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Vả Mặt
    • Phản Công
    • Song Trọng Sinh
    • Nuôi Bé
    • Tổng Tài Bá Đạo
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Linh dị
  3. Dị Độ Lữ Xá (Dịch)
  4. Chương 14: Đường Biên Mong Manh

Dị Độ Lữ Xá (Dịch)

  • 13 lượt xem
  • 1369 chữ
  • 2025-12-09 18:34:52

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Dịch: Hoangforever

Mà phản ứng của Vu Sinh lại khiến Ngải Lâm hơi khựng lại.

Trong khung tranh, thiếu nữ mặc váy Gothic khẽ dịch người trên chiếc ghế lụa, những nếp váy màu đen lay động như mặt nước chìm dần xuống bóng tối.

Nàng đổi tư thế, cúi đầu, giọng nói hạ thấp đi, như trượt ra từ lớp sơn dầu lạnh ngắt:

"Thật ra... cũng không nhất thiết phải dùng mấy vật liệu cao cấp như vậy. Ngươi có thể lên mạng mua chút đất sét, màu vẽ, tóc giả… những thứ đó cũng đủ để nặn một thân thể tạm thời."

Vu Sinh: "…?"

Hắn nghiêng đầu, dùng một ánh mắt "ngươi đang đùa với ta đấy à" nhìn chằm chằm vào thiếu nữ trong tranh.

Bị ánh nhìn ấy quét qua, Ngải Lâm liền  vô thức co người lại trên ghế, như bị ai đó kéo nhẹ khung vải:

"Ta chỉ mong có một thân thể tạm thời dùng được, không dễ hỏng là được rồi… Nếu không làm được đồ xịn, vậy thì đồ rẻ tiền cũng được."

Nàng ngập ngừng một chút, rồi tiếp lời, giọng nói trở nên nghiêm túc một cách kỳ lạ:

"Nhưng dù dùng vật liệu bình thường, bước cuối vẫn phải là dùng máu của ngươi… thêm một chút kỹ nghệ thuật luyện kim cơ bản nữa. Cái đó ta có thể dạy ngươi, rất đơn giản, người bình thường cũng làm được… chỉ cần tay không quá vụng."

Mùi sơn dầu cũ kỹ dường như đậm hơn trong không khí, khiến Vu Sinh bất giác nhíu mày.

Hắn không trả lời ngay, chỉ im lặng, như đang cân nhắc xem câu nói nào trong đó mới là phần thật sự nguy hiểm.

Vài giây sau, hắn bỗng nhíu mắt:

"Lúc nãy ngươi nói có ba cách??"

Hắn chậm rãi hỏi,

"Vì sao không nhắc đến cách còn lại?"

"…Cách đó không được lắm, cái giá phải trả khá nặng."

Ngải Lâm vội xua tay, nét mặt có vẻ thành thật một cách khó đoán:

"Ngươi chắc chắn sẽ không đồng ý. Ta cũng không muốn ngươi thử. Dù sao… ngươi với ta cũng chưa thân đến mức đó…"

"Đã biết chưa thân thì bớt nói mấy lời rườm rà đi."

Vu Sinh buột miệng, liếc nàng một cái.

Lần này, Ngải Lâm không cãi lại.

Nàng mím môi, ánh mắt trong trẻo trong tranh lại mang theo chút rụt rè bất thường (hiển nhiên bây giờ nàng lại nhớ ra được thế nào là rụt rè), lặng lẽ nhìn Vu Sinh, giọng nói khẽ đi:

"Vậy… ngươi có muốn giúp ta thoát khỏi đây không? Cách thứ hai thật ra rất dễ. Ngươi chỉ cần nặn bừa một thân thể là được, tay nghề có kém một chút cũng không sao. Chỉ cần đúng quy trình , sau khi ta nhập vào thân thể liền có thể tự tái tạo, tự điều chỉnh lại…"

Nàng dừng lại, bổ sung một câu nghe qua có vẻ rất "biết điều":

"Chỉ là… đừng quá xấu. Ít nhất, phải giống người."

Lần này, Vu Sinh không tranh miệng cùng nàng nữa. Hắn thật sự im lặng suy nghĩ.

Gần nửa phút trôi qua, kim giây đồng hồ trên tường kéo thành một đường âm thanh khô khốc, lúc này hắn mới trịnh trọng mở miệng:

"Bây giờ ta chưa thể hứa. Ta cần thời gian suy nghĩ."

Hắn không tin thiếu nữ trong tranh này. Ít nhất, là không dám tin hoàn toàn.

Dù trông nàng rất thật thà, nói chuyện lắm lời nhưng không cay độc, tính tình thì dường như là rõ ràng mà vô hại, còn mang lại một cảm giác "không có ác ý" rất dễ khiến người ta mềm lòng… nhưng tất cả những điều đó, suy cho cùng, chỉ là ấn tượng "nhân tính hóa" sau một ngày tiếp xúc.

Nếu gỡ bỏ lớp ấn tượng đó đi, bản chất của Ngải Lâm vẫn là một vật thể dị thường bị phong ấn trong tranh sơn dầu, là một loại tồn tại vốn không nên có.

Vu Sinh hắn cũng chưa ngốc đến mức để một gương mặt đáng yêu trong tranh lừa gạt, rồi không nói không rằng đi tạo cho "u linh trong tranh" một cái thân xác, sau đó còn tự tay thả nàng ra ngoài.

Lỡ như sau khi ra ngoài, nàng thật sự đổi mặt, lộ nguyên hình là thứ gì đó chẳng liên quan gì đến "thiếu nữ", rồi thừa dịp váy Gothic phất lên mà vung dao chặt hắn ngay dưới gấu váy thì sao…

Vu Sinh vừa mới chết một lần, cảm giác bị móc tim từng tấc vẫn còn như kim lạnh châm trong ký ức. Trong khoảng thời gian ngắn, hắn thật sự không muốn chết thêm lần nữa.

Ngải Lâm sau khi nghe được câu trả lời cũng không tỏ ra thất vọng.

Nàng chỉ yên lặng nhìn Vu Sinh một lúc, rồi rất tự nhiên gật đầu:

"Ồ. Ta biết rồi."

Phản ứng quá mức thản nhiên này khiến Vu Sinh hơi ngạc nhiên.

Hắn vốn tưởng sẽ phải dây dưa, tranh luận với thiếu nữ trong tranh rất lâu về chuyện này, không ngờ đối phương lại… rộng lượng ngoài dự đoán.

"Dù sao chúng ta cũng chưa thân, phải không?"

Như nhìn thấu sự nghi ngờ trong lòng hắn, Ngải Lâm bỗng bật cười, khóe mắt cong lên, tinh quang trong mắt như ánh đèn phản chiếu trên lớp dầu vẽ: "Chờ đến khi chúng ta thân hơn, ta sẽ hỏi lại lần nữa."

"…Được. Để sau hãy nói."

Vu Sinh cũng khẽ cong khóe môi.

Hắn xách khung tranh chứa Ngải Lâm, đi về phía phòng ăn.

Khung gỗ lạnh buốt trong tay, mặt kính phản chiếu lờ mờ bóng đèn trên trần.

Hắn đặt nó lên bàn ăn, để nó dựa vào tường, tạo thành một "chỗ ngồi" kỳ dị đối diện chiếc ghế trống, rồi xoay người đi vào bếp.

"Ta còn chưa ăn tối, phải đi nấu cơm."

"Được… Này, ngươi bật cái TV đối diện bàn lên đi. Ta muốn xem một lát… nghe tiếng người nói cũng đỡ buồn."

"Đúng là phiền phức."

Miệng thì nói vậy, nhưng Vu Sinh vẫn tiện tay bật chiếc TV đặt đối diện bàn ăn.

Ánh sáng xanh nhạt từ màn hình lập tức hắt lên mặt kính khung tranh, khiến đôi mắt của thiếu nữ như càng thêm sống động. Làm xong, hắn mới quay lại, xách túi rau củ và gia vị lúc trước tùy tay đặt trên kệ, vào bếp chuẩn bị bữa tối của mình.

Thực ra, hắn là kiểu người rất thích nấu ăn.

Ngay từ trước khi "xảy ra chuyện", tự tay xử lý từng món ăn đã là một trong số ít thói quen khiến hắn thấy đời sống còn có trật tự.

Mà kể từ khi tới "Giới Thành" vừa quen vừa lạ này, việc tự tay nấu nướng ở nhà càng trở thành một loại nghi thức bắt buộc — chỉ khi đích thân chuẩn bị từng bữa ăn, hắn mới cảm thấy bản thân còn quyền kiểm soát với cái thứ gọi là "cuộc sống thường nhật" này.

Bởi vì, chỉ trong căn nhà lớn cũ nát này, hắn mới không phải liên tục đề phòng những bóng ma kỳ dị đột nhiên lộ diện từ góc tường, dưới cột đèn, hay nơi khúc quanh cầu thang.

Hắn không lo ngại sẽ bắt gặp những bóng dáng cao gầy bất thường trên đường.

Khi ở ngoài, hắn đã quen với việc bị chúng dòm ngó. Nhưng lúc nấu ăn và dùng bữa thì lại khác.

Đối với hắn, đó là hai nghi thức quan trọng hiếm hoi còn được giữ lại của cuộc sống thường nhật bình thường của con người, là đường biên mong manh cuối cùng giữa "sống như người" và "sống như đồ vật".

Trong lúc nấu ăn, hắn không cho phép bất cứ thứ gì vượt qua đường biên đó.

…Mặc dù, hiện tại ngay cả "ngôi nhà an toàn" này cũng đã có thêm một "Ngải Lâm" quái dị trú ngụ trong khung tranh, thỉnh thoảng thò đầu ra lắm lời.

Nhưng nếu đem ra so với những bóng ma, mưa đá, ếch nhái bất thường có thể xuất hiện trên đường phố vào bất cứ lúc nào, thì một con búp bê xui xẻo bị nhốt trong tranh sơn dầu, chỉ có thể nói liên tục mà không tự ý bước ra ngoài, dù sao vẫn… dễ chấp nhận hơn nhiều.

Ít nhất, nàng sẽ không thò tay xuyên qua lồng ngực để móc tim hắn ra lần nữa.

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top