Dịch: Hoangforever
Hoàng hôn sắp đến.
Ánh tà dương từ cuối thành thị chậm rãi bò lên, len lỏi qua những khối bê tông như rừng, vỡ nát thành từng vệt kim quang nhạt nhòa trên mặt kính, trên tường, trên những đường dây điện đen sẫm treo vắt ngang qua trời.
Nhưng nơi sâu thẳm trong khu phố cổ bị cao ốc vây kín, nơi ánh dương rất khó chạm tới ấy, con hẻm nhỏ đã sớm bị bóng tối nuốt trọn.
Không khí trong hẻm ẩm sệt lại, có mùi rêu ướt, mùi cống rãnh, bị che giấu dưới lớp đá lát.
Cái lạnh mỏng như một lớp da thứ hai dán lên cổ tay, gáy và sau lưng, hoàn toàn không ăn nhập với không khí khô và nóng bên ngoài.
Giữa những kẽ gạch đá bám rêu, vài mảnh băng mỏng đang nhanh chóng tan ra, tụ thành từng giọt nước lạnh ngắt chảy xuống. Cái đáng lý ra trong một buổi chiều đầu hạ không nên có chút băng nào.
Những vệt băng tan ra lại giống như một loại "chứng cứ", yên lặng phơi bày, nói lên rằng nơi con hẻm yên tĩnh này vừa mới xảy ra chuyện gì đó không bình thường.
Mấy đạo hắc ảnh đột ngột lướt qua kẽ hở giữa các kiến trúc, như những mảng bóng tối bị xé khỏi tường mà ném xuống.
Chúng gần như không mang theo trọng lượng, từ trên không trung rơi xuống, đáp xuống một góc con hẻm mà không phát ra tiếng động nào.
Viền của những hắc ảnh run rẩy, méo mó, sau đó nhanh chóng ngưng kết lại, kéo dài ra thành bốn chi, dựng lên thân hình.
Từng cái bóng hóa thành những con sói đen, hình dáng mơ hồ, bắp thịt như khói, mặt mũi như bị thứ gì đó che mờ.
Bầy sói huyễn ảnh lặng lẽ lượn quanh, mũi liên tục khịt khịt, đánh hơi từng góc hẻm, từng mảng khí lạnh còn sót lại trong không trung.
Một lúc sau, chúng từ từ tụ lại một chỗ.
Cái bóng dẫn đầu ngẩng đầu lên, cổ họng co lại, chuẩn bị hướng về phía bầu trời phát ra một tiếng tru dài, kéo rách màn đêm sắp phủ xuống—
"Hu…"
"Bốp!"
Một hòn đá bay ra từ mé tối, chuẩn xác nện thẳng vào đầu con sói dẫn đầu, âm thanh khô giòn phát ra giữa hẻm vắng.
Tiếng tru mới hú được nửa chừng lập tức bị chặn ngang, nghẹn lại thành một tiếng khụt khịt khó nghe.
Ngay sau đó là một tiếng quát dội ra từ trong bóng tối của kiến trúc, giọng còn đọng lại, chút tiếng vang lạnh trong tường gạch:
"Câm miệng! Trong thành không được hú — thêm cái 'gâu' phía sau cũng không được! Loài người tuy có hơi ngu, nhưng ngu đến mấy cũng không tin các ngươi là chó đâu!"
Mấy con sói huyễn ảnh lập tức cụp đuôi, phát ra vài tiếng rên rỉ rất nhỏ, thân hình hơi run lên, rồi ngoan ngoãn tản ra, dạt sang hai bên, chừa một khoảng trống giữa hẻm ra.
Một bóng người hơi nhỏ nhắn từ phía xa thong thả bước tới.
Đó là một thiếu nữ tóc ngắn, mặc váy đen, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác đỏ sẫm như vừa ngấm ánh hoàng hôn.
Một lọn tóc mái trước trán khẽ vểnh lên, giống như luôn cố chĩa về phía trời cao.
Trông nàng chỉ chừng mười sáu mười bảy tuổi, mặt mũi non choẹt, nhưng trong mắt lại không có lấy một tia ngây thơ, thay vào đó là sự bình tĩnh lạnh lùng đã mài qua nhiều đêm dài.
Nàng bước ra khỏi vùng bóng tối, đi thẳng giữa đám sói đang cúi đầu tránh đường.
Chỉ vài bước sau, tầm mắt nàng đã dừng lại trên thi thể một người đàn ông đang nằm gục bên vách tường ẩm.
Trong đáy mắt thiếu nữ thoáng lướt qua một tia u ám khó nhận ra, giống như một lớp mây mỏng che trên đồng tử.
Nàng không nói gì, ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể, dùng ánh mắt và ngón tay lạnh lẽo kiểm tra một vài chi tiết.
Một con sói thân hình lớn hơn tiến đến gần, ghé mõm sát thi thể, phát ra tiếng gầm gừ trầm, ngắn, giọng điệu lẫn lộn, nhưng mang theo nhịp điệu và tiết tấu nào đó, giống như một loại ngôn ngữ vậy.
"... Khí tức của trận mưa à?"
Thiếu nữ khẽ nhíu mày.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời bị khung nhà cao tầng cắt thành một dải nhỏ.
Bầu trời trong xanh đã kéo dài suốt hai ngày liền, giờ dù đã gần hoàng hôn, nhưng mảng trời lộ ra giữa những toà cao ốc vẫn trong trẻo, quang đãng một cách giả dối, không hề có lấy chút u ám nào, chỉ có ánh dương đang dần loãng đi, giống như rượu bị pha nước.
Một lát sau, nàng dường như đã xâu chuỗi được gì đó, lại cúi xuống, lần nữa xác nhận vết thương kinh hoàng trước ngực thi thể.
Ở đó, máu đã bắt đầu đông lại, nhưng vùng ngực lại trống rỗng, như một cái hốc bị khoét sạch, chẳng còn chút hình dáng của trái tim.
Nàng khẽ giọng lẩm bẩm:
"... Mưa, trái tim, mùi ếch nhái…"
Ngay lúc ấy, một tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên từ chiếc túi nhỏ đeo ngang hông, âm thanh buồn cười mà chói tai của bản nhạc mở đầu “Tây Du Ký 86” xé toạc bầu không khí ẩm lạnh trong hẻm, cắt ngang dòng suy nghĩ lầm rầm của nàng.
Thiếu nữ tóc ngắn lấy điện thoại ra, ngón tay hơi lạnh bấm nhận cuộc gọi trước khi con khỉ kịp lộn nhào lần thứ tư.
"A lô, ai thế… ờ, phải, là ta."
Nàng kẹp điện thoại giữa vai và tai, một tay lười biếng vẫy vẫy, ra hiệu cho bầy sói tản ra trông coi hiện trường, đồng thời đứng dậy đi sang một bên, tách khỏi thi thể vài bước.
"Ta tới rồi. Bầy sói của ta ngửi được bất thường ở đây trước… Không bắt được. Vồ hụt."
Thiếu nữ nói đến đó, khẽ thở dài, ánh mắt vẫn đọng lại trên thi thể xui xẻo kia, như đang đánh giá một món đồ đã hỏng.
"Là 'mưa'. Kèm theo đó là thực thể 'Vũ Oa' được sinh ra. Nhưng trận mưa này hẳn chỉ là một đoạn chiếu ảnh cục bộ, phạm vi ảnh hưởng chỉ có một người…"
Giọng nàng hạ thấp, mang theo một chút nghiêm túc hiếm hoi, mỗi từ liên quan đến quy tắc đều được nói ra rõ ràng, chuẩn xác.
"Đúng vậy, thật xui xẻo. Cả trận 'mưa' chỉ vì một người mà trút xuống. Lúc ta tới thì nó đã tạnh, 'lòng mưa' rút sạch, độ sâu nơi này đã khôi phục về L0, 'mưa' cũng đã tách khỏi giao giới địa rồi."
Nàng dừng lại, bên kia ống nghe truyền đến tiếng nói oang oang pha lẫn tạp âm văn phòng, xen lẫn chút cằn nhằn của người trung niên đã quen ngồi sau bàn giấy nhưng lại phải chỉ huy những chuyện ngoài hẻm tối.
Đối phương hỏi dồn vài câu, giọng điệu vừa như dặn dò, như vừa sợ phiền phức.
Thiếu nữ kiên nhẫn lắng nghe một lúc, khóe miệng hơi giật giật, rồi liếc nhìn thi thể cách đó không xa.
"... Nhân viên y tế ư??? Cho người tới thu thi thể đi."
Nàng nói, giọng điệu phẳng lặng như đang báo cáo một con số. "
Người thường một mình gặp phải 'Vũ Oa' thì làm sao sống nổi, trái tim cũng không còn nữa rồi. Chuyện này không có ngoại lệ đâu… Chậc, ta ở lại trông chừng, đừng quên tính thêm phí ngoài giờ."
Trong điện thoại lập tức truyền ra tiếng lầm bầm của vị lãnh đạo trung niên nào đó, đại khái là nói về ngân sách, về quy trình, về việc làm thêm không được duyệt trước.
Thiếu nữ rõ ràng đã mất kiên nhẫn với những đề tài này, tùy tiện ừ hử vài câu, cắt ngang lời lẩm bẩm, bấm nút cúp máy.
Không khí trong hẻm lại rơi vào tĩnh lặng. Chỉ còn tiếng nước nhỏ giọt từ băng tan, từng giọt từng giọt một.
Nàng lần nữa thở ra một hơi, như muốn đẩy bớt cái lạnh mỏng bám trong phổi, rồi quay lại, giơ tay gọi một con sói cao gần bằng người tới.
Con sói ngoan ngoãn nằm sụp xuống, thân thể huyễn ảnh ổn định lại.
Thiếu nữ trực tiếp ngồi lên lưng nó, hai tay chống cằm, bình thản nhìn thi thể Vu Sinh.
"Kẻ xui xẻo."
Nàng lẩm bẩm, giọng hơi khàn, không rõ là thương hại hay chỉ là ghi chú.
"Không biết có người thân không, một mình chết ở chỗ này… Haizz, ta ở lại với ngươi một lát vậy… Chết trong 'mưa' chắc lạnh lắm nhỉ? Tiếc là ta cũng không phải cô bé bán diêm, không thì còn có thể đốt cho ngươi vài que, thêm chút ấm áp trên đường."
Câu chữ nghe như đùa cợt, nhưng ánh mắt nàng vẫn không rời khỏi khoảng trống bị khoét giữa ngực thi thể, nơi từng có một trái tim đang đập.
Thiếu nữ im lặng canh giữ hiện trường, kiên nhẫn chờ đội thu dọn tới.
Thời gian trôi qua không rõ bao lâu, chỉ đến khi mặt đất hơi rung lên, nàng mới nhếch mày.
Tiếng động cơ gầm rú từ phía giao lộ cách đó mấy chục mét truyền đến, tiếng ầm ầm nặng nề, thô bạo, như thể một chiếc xe bọc thép hạng nặng kéo theo container chất đầy củi khô, vừa tăng tốc vừa cố tình lao qua mười cái gờ giảm tốc liên tiếp.
Đến cả con sói dưới mông nàng cũng bị tiếng động này làm giật mình, thân thể huyễn ảnh run lên, suýt nữa bật dậy. Chẳng qua vì trên lưng còn có người, nó mới cố chịu xuống.
Theo âm thanh mỗi lúc một gần, thiếu nữ quay đầu nhìn về phía đầu hẻm.
Trong tầm mắt, một chiếc xe bánh mì cỡ lớn, lớp sơn đã tróc thành từng mảng, đang rền rĩ kẽo kẹt chạy tới từ giao lộ.
Mỗi lần húc qua gờ giảm tốc là cả thân xe rung lắc như một quốc gia cũ kỹ trước khi sụp đổ.
Thiếu nữ chậm rãi đứng dậy từ lưng sói, phủi phủi váy, thần sắc vô cảm nhìn chiếc xe bánh mì lớn rung lắc thêm vài cái rồi dừng lại, tắt máy.
Cửa xe mở ra.
Mấy tráng hán mặc trang phục chiến thuật đen tuyền, trên người là từng lớp trang bị công nghệ cao, vòng dây, ống dẫn, tấm giáp, vũ khí treo khắp tay chân, vũ trang đến tận kẽ móng tay, lần lượt nhảy xuống.
Sau khi nhìn nhau một cái, bọn họ lặng lẽ đi vòng ra phía sau, bắt đầu dồn sức… đẩy xe.
Chiếc xe bánh mì lớn, đầy mùi dầu nhớt cũ và kim loại, lại một lần nữa run rẩy nhích qua gờ giảm tốc ngay đầu hẻm, như một cỗ quan tài di động được nhiều người hợp lực đẩy về phía nơi một thi thể vô chủ đang nằm chờ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận