Dịch: Hoangforever
Ánh trăng giống như vẽ ra một con ác quỷ in sâu vào trong huyết nhục, giống như muốn từ trong sách nhảy ra, làm cho Lý Trường An cảm thấy phát lạnh ở trong lòng. Ở trang đầu của cuốn sách, nơi nét mực đã mờ đi, có hai chữ hiện ra.
“Thông U?”
Lý Trường An lẩm bẩm nói.
Dựa theo ý nghĩa của từ này, rất có thể là nói tới Thông U Giới, nơi có thể trao đổi với quỷ thần. Nhưng nó có nghĩa là gì vậy?
Lý Trường An suy nghĩ một lúc thế nhưng vẫn không sao hiểu được tình huống hiện tại.
Hắn không phải là loại người chỉ biết ngồi một chỗ, suy nghĩ mông lung khi có sự việc diễn ra không đúng như ý nguyện của mình.
Cho nên, hắn đứng dậy và đi tới trước cánh cửa phòng đổ nát.
Cánh cửa này hình như đã lâu lắm rồi không có người động tới. Phía trên hiện ra đầy mạng nhện và bụi bẩn.
Lý Trường An hít sâu vào một hơi.
“Kẹt…Keẹt…”
Tiếng trục cửa ma sát phát ra, cửa gỗ chậm rãi bị đẩy ra.
Một tràng tiếng ồn ào náo nhiệt từ phố phường đột nhiên tràn vào lỗ tai hắn.
Lý Trường An kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn.
Đây là một con phố dài có nền đất badan, dọc theo hai bên phố là những tòa nhà kiểu Trung Quốc cổ đại. Mặc dù trời đã về khuya, trăng treo trên cao, thế nhưng hai bên phố vẫn dong ánh đèn lồng màu trắng. Ánh đèn kết hợp với ánh trăng soi sáng con đường này.
Mà trên phố lúc này có rất đông người qua lại. Họ mặc áo cộc tay, quần đùi bằng vải lanh. Hai bên hông có người bán hàng rong đang rao bán hàng hóa, nào là bán kẹp tóc, bán hồ lô đường các loại… không có dấu vết nào của xã hội hiện đại ở trên con phố này.
Giống như kiểu hắn vừa bước vào một con phố trong bộ phim cổ trang nào đó vậy.
Trên con phố này có chút sương mù lượn lờ. Mặc dù ánh đèn sáng tỏ, thế nhưng chỉ cần nhìn xa một chút liền thấy có chút mờ ảo.
Vì lý do này mà hắn nhìn người đi đường giống như nhìn thấy họ đi từ trong hư vô đi tới và đi vào hư vô vậy.
Lý Trường An đi xuyên qua đám người với một vẻ mặt hoảng sợ.
“Kẹo hồ lô đây, kẹo hồ lô đây!”
Một lão hán khiêng cây kẹo hồ lô ở bên cạnh hô lên.
“Hoa núi mới hái hôm nay đây!”
Một cô nương gái mặc váy trắng khiêng một rổ hoa từ sau lưng đi ngang qua người Lý Trường An nói.
Sau đó là đủ loại người với đủ loại trang phục cổ xưa đi ngang qua người Lý Trường An. Một cảm giác hoang đường tràn ngập trong đầu hắn.
Đây là nơi nào vậy??
Ta đang ở chỗ nào thế này?
……………
“Khách nhân.”
Một người đàn ông trung niên với khăn trắng vắt trên vai đột nhiên gọi hắn lại.
“Có muốn ăn mì không?”
Lúc này Lý Trường An mới phục hồi tinh thần lại, phát hiện ra rằng mình bất tri bất giác thế mà đi tới trước một quán mì.
Hắn định lắc đầu từ chối. Lý do là vì hắn vừa mới ăn cơm tối ở tiệc tang lễ của ông nội xong. Thế nhưng một cỗ mùi thơm từ trong nồi mì bốc ra, mùi thơm này hắn chưa từng ngửi qua bao giờ làm cho thức ăn lấp đầy trong miệng hắn giống như bị cỗ mùi thơm này làm cho tiêu tán vậy.
Thế là hắn ngồi vào ghế trống trong quán mì.
“Khách nhân, mì của ngài đây.”
Ông chủ quán mì hô lên một tiếng. Một tô mì nghi nghút khói trắng được đặt ở trước mặt hắn.
Mì này không biết làm từ nguyên liệu gì thế mà lại có màu đen. Hành lá xắt nhỏ rắc lên phía trên. Bát mì nóng hổi tỏa ra khói nghi nghút, một cỗ mùi thơm quệt vào mũi hắn.
Lý Trường An hít sâu vào một hơi, cảm nhận mùi thơm từ lỗ mũi xông thẳng lên đầu hắn. Hắn vội vàng cầm lấy đũa, nhưng đúng lúc này lại nghĩ tới tiền nhân dân tệ mình đang cầm không biết ông chủ này có lấy không?
Nghĩ vậy, mi tâm hắn nhói đau, nhắm hai mắt lại xoa xoa một lúc.
Vừa mới trì hoãn tới đây, đột nhiên vị khách ở bên cạnh khàn khàn nói.
“Chủ quán, nước dùng hình như hơi nhạt.”
Lý Trường An theo giọng nói nhìn sang, một ông lão cúi khom người, bưng bát mì chuyển tới chỗ ông chủ đang nấu mì.
“Được rồi, Khách nhân chờ một chút, ta cho ngọt liền đây.”
Nói xong, ông chủ quán hai tay cầm lấy đầu, vặn một phát. Hắn thế mà lại vặn đầu xuống thật. Sau đó hai tay lần mò tới nồi nấu nước dùng, móc óc của mình ra ném vào trong nồi nước dùng đang sôi ùng ục.
Lý Trường An sợ quá kêu lên một tiếng.
Khi hắn định thần nhìn lại, mới phát hiện ra rằng ngọn lửa dưới nồi nấu mì cũng không phải là ngọn lửa có màu đỏ mà là màu xanh biếc, thiêu đốt bên trong cũng không phải là củi mà là xương người.
Cảnh tượng hãi hùng như vậy, thế nhưng, hắn lại nhìn thấy thực khách xung quanh không có một chút kinh ngạc nào cả.
Lý Trường An cảm thấy lo lắng ở trong lòng. Hắn nhìn ra ngoài đường.
“Hoa của ngài.”
Tiểu cô nương mặc váy màu trắng mỉm cười nói. Sau đó lấy từ trong giỏ ra một bàn tay của người chết, đưa cho một đôi nam nữ có sắc mặt tái nhợt.
“Hồ lô đường, cầm cho chắc nha.”
Ông lão gỡ từ cây trúc xuống một que hồ lô, phía trên cắm không phải là hồ lô đường mà là vô số con ngươi có màu đỏ rực.
Ông lão ngồi xổm người xuống và đưa xâu con mắt này cho đứa nhỏ thắt tóc bím.
Đứa nhỏ nhận lấy xâu con mắt, há to miệng ra. Cái miệng càng lúc càng to ra như muốn tách tới tận mang tai. Thậm chí một con mắt của đứa nhỏ còn bị cái miệng kia ép bay ra ngoài, thế nhưng nó vẫn dửng dưng như không, cầm lấy con mắt này, cùng với xâu con mắt nhét thẳng vào miệng.
“Răng rắc.”
Nước văng khắp nơi.
Lý Trường An nhìn mà rùng mình một cái, sau đó không dám nhìn tiếp nữa.
Quay đầu lại, trước mặt hắn nào phải là mì.
Màu đen trong bát mì kia rõ ràng là một nhúm tóc ngâm trong nước, phần hành lá cắt nhỏ phía trên rõ ràng là giòi cắt nhỏ rắc lên trên đó.
Chợ đêm này rõ ràng là một chợ quỷ!
……..
Lý Trường An vặn mạnh vào đùi một phát, dùng sự đau đớn để lấn át đi sự sợ hãi ở trong lòng.
Hắn cẩn thận đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Ở vị trí của quán mì này, những ngọn đèn lồng màu trắng ở ven đường dần ít dần đi. Bóng ma người đi trên đường cũng chỉ còn lác đác dăm ba người.
Nơi này có lẽ gần cuối của chợ quỷ.
Lý Trường An lại liếc nhìn về phía nồi mì. Ông lão vẫn đang còn cầm tô mì đứng ngơ ngác ở đó. Còn lão chủ quán thì cầm cây muỗng cán dài quấy quấy nước trong nồi, làm món nước dùng cho chính lão nấu ra.
Mùi thơm của nước dùng lại một lần nữa xộc thẳng vào mũi hắn, làm cho Lý Trường An không khỏi cảm thấy buồn nôn.
Hắn nhẹ nhàng đặt đũa xuống, sau đó lặng lẽ rời khỏi quán.
Cũng không có nhìn từng cái bóng lướt qua trên đường mà cúi mặt xuống vội vã bước nhanh đi.
“Khách nhân, ngài còn chưa có trả tiền a!”
Đột nhiên, giọng nói của ông chủ quán mì nhàn nhạt vang lên sau lưng hắn.
Trong tích tắc đó, đường phố đột nhiên an tĩnh trở lại, những bóng ma đang làm việc riêng của mình đột nhiên dừng hành động của mình loại, đồng loạt nhìn về phía Lý Trường An, sau đó từ từ tụ tập lại đây.
Con đường phía trước đã bị chặn lại.
Lý Trường An toát mồ hôi lạnh, chậm rãi quay đầu lại.
Ông chủ quán mì đang đứng phía sau lưng hắn. Một tay cầm cái đầu kẹp bên hông, đầu thì bê bết nước, ở nơi đầu khói bốc lên nghi ngút.
“Khách nhân.”
Chiếc đầu lâu kia mở miệng nói,
“Đừng bảo là ngươi không có tiền nha!”
Lý Trường An nuốt một ngụm nước bọt một cách khó khăn. Sau những cú kinh hãi liên tiếp, lúc này nỗi sợ hãi trong lòng hắn đã giảm đi phần nào.
“Vậy cũng không sao cả.”
Chiếc đầu lâu mỉm cười, sau đó cầm cái đầu lâu của mình lên đặt lên trên cổ, cầm khăn lau lau nước dùng ở trên mặt. Có lẽ do nấu quá chín nên nơi khăn lau lau đến đâu, toàn bộ thịt bị xé ra tới đấy, lộ ra cả xương trắng.
“Khách nhân có thể dùng vật khác để gán nợ cũng được mà.”
“Gán nợ?”
Lý Trường An nhẹ giọng nhắc lại từ này. Ở trong hoàn cảnh này, cái từ này không khỏi khiến cho hắn cảm thấy lạnh lẽo.
“Đúng vậy ~ !”
Ông chủ quán mì nhàn nhạt nói:
“Tim, gan, lá lách, phổi thận, nơi nào cũng có thể gán được!”
Dứt lời, đám quỷ nhích lại gần.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận